Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 7: Thời gian tiến hành nhảy sông

Giờ tan học người liền đông lên, mà chủ yếu là vì cơn mưa. Hai tay Đào An An chấp lại, như đang tiếc thương cầm ngọn nến trước mộ phần, chung quy lúc này không thể trực tiếp mà chạy ra sông, lúc đó lỡ gặp bất kỳ ai thì ai cũng quản đến bao la như Tô Nguyễn Nguyễn, lòng người lạnh nhạt, nhưng trường học thì không như vậy, nàng sống dưới mí mắt người khác, hoặc nhiều hoặc ít, tóm lại sẽ có người đến cứu nàng.

Từ nhỏ đã sống dưới mí mắt người khác, bất luận là ngày lễ ngày tết trương dương đẹp mắt trên xe hoa, hay là huy hoàng đại diện lớp đại diện trường đại diện khu vực đứng trên đài lĩnh thưởng, cũng như là một tầng sáp mỡ dày cộm, bôi trên người, trước đây nó từng nặng nề. Đào An An ngồi trên tảng đá đôi, nằm ngang trước mắt chính là con sông tung hoành ngang ngạnh kia, mưa đã nhỏ lại một chút, nhưng vẫn ồn ào như trước, nơi đây không chỉ chôn cất vong hồn của Đào An An, mà nàng cũng tỉnh táo ý thức được mình là vong hồn, như một người ngoài cuộc nhìn đến quần chúng phổ thông nơi đây, ước mơ và những vụn vặt của cuộc đời chưa từng đánh bại được nàng, duy độc cái chết khiến nàng có khoảng cách với nơi đây.

"Còn đau dạ dày, cầm lấy đi, chừng nào rỗi thì trả tôi." Tô Nguyễn Nguyễn lại xuất quỷ nhập thần chặn ở trước mắt, trong lòng bàn tay là hộp thuốc quen thuộc, sạch sạch sẽ sẽ. Cô gái tóc xanh từ lúc sinh ra đã trắng nõn, nhưng lúc nào cũng ác liệt, ngoài mạnh trong yếu chính là chỉ Tô Nguyễn Nguyễn.

"Không cần, tớ không có đau dạ dày." Đào An An kéo khóe miệng lên cười cười, nhẹ quay mặt đi chỗ khác, "Tớ một mình ngây ngốc chút."

"Biết rồi. Vậy chuyện kịch bản MC."

"Cậu tìm người khác đi." Nếu như hứa hẹn nhưng không cách nào giải quyết xong, thì không hứa, tránh cho người ta hy vọng, cuối cùng lại làm không được, thì có vẻ bạc tình, nàng cảm thấy Tô Nguyễn Nguyễn mới là bạc tình, làm liên lụy quả đầu màu xanh kia trông không ăn khớp.

Đào An An đã nói đến nông nỗi này, Tô Nguyễn Nguyễn không cố gắng làm gì nữa, quan sát nàng mấy lần, vẫn chưa nói gì, kiên quyết nhét hộp thuốc vào lòng nàng, xoay người đi, đi đến tiêu sái, trên người mang theo vẻ hoạt bát, đuôi tóc nhẹ nảy lên, đồ cột tóc sặc sỡ, để mặc cho Đào An An nhìn chăm chú từ đằng sau, từ từ đi khuất.

Tên hai người đều là từ lặp, tại niên đại Thi Hàm - Tử Hàm* nhan nhản khắp nơi có vẻ không hợp thời, thật lâu trước đây tên của Đào An An không phải Đào An An, ông nội lấy tên Đào Thắng Lợi cho nàng, không biết tại sao sau đó lại đổi thành hai chữ An An, trông còn giống con gái. Tên Thắng Lợi là từ tiểu học trở về trước, ở trên xe hoa vẫy cánh tay củ sen, mọi người liền nói, "Nhìn kìa, Thắng Lợi lại đến rồi." Sau đó thì giảm bớt thành, "Thắng Lợi rồi, Thắng Lợi rồi." Có một chút cảm giác chiến tranh kháng Nhật thắng lợi, ai nấy vui mừng.

*Đều là tên người

Bởi vì quen rồi, tại cuộc thi cuối kỳ năm nhất, ngay cột họ tên nàng quy củ viết ba chữ Đào Thắng Lợi, cô giáo bắt toàn bộ học sinh nam trong lớp hỏi người này là ai, không ai trả lời, mà Đào An An thì sợ đến rụt thành một đoàn không dám xin cô giáo bài thi, từ lúc đó mới không còn viết sai tên.

Vì nguyên nhân gì mà biến thành từ lặp nhỉ, nàng cũng không rõ lắm, nhập học thì biết Tô Nguyễn Nguyễn, cả hệ chỉ có hai người là tên lặp, thanh lảnh dễ đọc, nghe nhẹ nhàng như một bài đồng dao, người khác cũng không dám gọi Tô Nguyễn Nguyễn là Tô Nguyễn Nguyễn, bởi vì Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy cái tên này quá cợt nhả, quá đáng yêu không phù hợp với hình tượng của nàng, cho nên cưỡng bức dụ dỗ mọi người đổi xưng hô, cho nên đa số người trực tiếp quên một chữ, kêu lên "Tô nhuyễn!" Tô nhuyễn nhuyễn, nghe vào càng thêm đáng yêu, Tô Nguyễn Nguyễn tức giận đến lại đổi một màu tóc.

*Chú thích tên này ở chương 2

Đặt thuốc dạ dày qua một bên, vì từng có mưa nên mặt đất ẩm ướt lầy lội, nàng tránh né mớ cây cỏ còn vươn nước và vũng nước đọng, đặt thuốc dạ dày và cả sách giáo khoa lên chỗ dễ thấy, chờ vơi bớt người đi đường, yên lặng ngồi xổm xuống, đếm ngược ba tiếng, sẽ nhảy vào sông.

"Chờ đã." Giọng nói kia đột nhiên nhảy ra, từ đầu đến giờ không mang theo khẩu âm gì, tự nhiên như đang lẩm bẩm, chỉ là Đào An An biết được bên trong giọng nói đó là một người năng lực ngôn ngữ cực kỳ kém.

"Sao vậy?" Tự hỏi tự đáp như bệnh tâm thần, trực tiếp trò chuyện ở trong đầu, nét mặt bình tĩnh, nàng như một thiếu nữ u buồn giương mắt nhìn bầu trời sau cơn mưa, rong chơi a lưỡng lự a chần chừ không tiến lên a như nào như nào ở bờ sông, đột nhiên nghe giọng nói kia ngăn cản.

"Ờm, tôi phải giải thích với cô một chút, tôi nói cô còn trăm lẻ hai ngày, ý tứ là, cô còn có thể trải qua trăm lẻ hai lần ngày hôm nay, hoặc là ngày mai, cộng lại, hai mươi bốn tiếng tính là một ngày, nếu như sống lại, thì cô sống về lúc năm phút trước khi chết, cho nên giữa lúc đó cô làm gì cũng không có ý nghĩa." Giọng nói đó giải thích, "Vừa rồi đi chơi với người khác quên nói với cô, cũng may cô khá thông minh không có làm chuyện gì dư thừa."

"... ngươi là thần linh, hay là quỷ hồn?"

"Là trật tự diễn sinh. Lấy một ví dụ, giao thông a, có quy tắc giao thông ràng buộc, vì để thực hiện quy tắc giao thông tốt hơn, cảnh sát giao thông xuất hiện là có thể thực hiện quy tắc tốt hơn, có đúng không? Ở đoạn giao thông lúc này, hoặc là chuyện này, vị trí của cảnh sát giao thông không giống với vị trí của người đi đường bình thường, mà tôi a, là người giữ gìn trật tự của người đã chết, nhưng mà không phải được chọn ra từ con người các cô, đứng ở vị trí đặc biệt, mà là bởi vì quy tắc cần tôi, cho nên tôi xuất hiện. Thích ứng với nhu cầu của thời đại mới, ở ngàn năm trước, nhận thức của con người không giống như vậy, vì để tiêu trừ oán niệm và để có thể lý giải được, cứ cho bọn họ hoàn hồn ở một khoảng thời gian, tiêu trừ oán niệm lúc sinh tiền để lại, còn bây giờ, bởi vì có sự tồn tại của hệ thống tiểu thuyết, tôi cho là giải thích như vậy thuận tiện hơn, đặt một cái tên gọi là hệ thống hồi quang phản chiếu, nhưng bản chất thực tế là như nhau, cô hiểu là tốt rồi."

"Những việc tôi đã trải qua ở hiện tại, là tồn tại thật sự? Hay là giống như trò chơi, đặc biệt hư cấu ra chỉ vì tôi?"

"Là thật sự, oán niệm của cô tồn tại với thế giới thật, cho nên nếu dùng hoàn cảnh hư cấu để tiêu trừ oán niệm của các cô, là thuộc dạng lừa dối. Huống hồ bản thân oán niệm có liên quan chặt chẽ với bản thân cô, giống như là một sợi siêu dây xích, thế nhưng cô thì dừng lại ở khoảng thời gian này không thể bước tiếp, cuộc đời của người khác lại cần tiếp tục, cô đi giữa đoạn thời gian khả năng khác, nó thay đổi từ khoảnh khắc cô sống lại, suy nghĩ của người khác, khí trời, vân vân, đều trở thành biến số, cô phải ở giữa hoàn cảnh như thế không ngừng lặp lại quá trình chết đi." Giọng nói kia giống như hiện tại không có người trò chuyện với nó, kiên trì giải thích với Đào An An, nói chung chờ lần tiếp theo là sẽ quên hết.

"Tôi không có gì thắc mắc nữa, ngươi còn chuyện gì không? Nếu không thì tôi nhảy."

"Hết rồi, bởi vì phải nói dài quá tôi mới cắt ngang cô, vô cùng xin lỗi."

"Không sao." Đơn giản tiếp nhận sắp đặt này, dù vẫn như lọt vào sương mù, Đào An An chỉ biết kết quả, khom người, nhảy vào lòng sông, chân chưa rời đất, chợt nghe thấy có ai đó từ xa gọi tên nàng.

Đến quá đột nhiên, nàng lại làm chuyện không thể gặp người, bị gọi như thế, cơ thể liền run cầm cập cầm cập, chân trượt một cái, soạt một tiếng, nàng lại nhìn thấy một thế giới ngược, tùm một tiếng, nàng ngã vào sông.

"Chỉ số oán niệm, 101." Giọng nói kia nhẹ nhàng bổ sung.

===

Mở 27/7 - Xong 27/7 - Sửa lần cuối 13/8