Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 4: Ngôi Nhà Thần Hades

Chương 72: Annabeth 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

‘PERCY, GIÚP MÌNH VỚI!’ ANNABETH HÉT LÊN.

Cô đang chặn toàn thân mình vào cánh cửa bên trái, đẩy nó vào giữa. Percy cũng đang làm như thế ở bên phải. Không có tay nắm, hay là bất cứ thứ gì để mà bám vào. Ngay khi mà thang máy vọt lên, cánh Cửa rung len bần bật và cố mở ra, đe dọa hất họ ra ngoài bất kể chốn nào giữa sự sống và cái chết.

Hai vai của Annabeth đau nhức. Cả tiếng nhạc thang máy dễ nghe chẳng giúp csi gì tí nào. Nếu nhq tất cả quái vật đều phải nghe cái loại nhạc giống như là ‘piña coladas’ hay là ‘getting caught in the rain’, thì chẳng thắc mắc tại sao mà tâm trạng chúng lại điên cuồng hiếu sát đến thế khi chúng đến được trần gian.

‘Chúng ta đã bỏ lại Bob và Damasen,’ Percy vỡ òa. ‘Họ đã chết vì chúng ta, mà chúng ta chỉ -‘

‘Mình biết,’ cô thì thàm. ‘Thánh thần đỉnh Olympus ơi, Percy, mình biết.’

Annabeth gần như vui vì việc phải giữ cánh Cửa đóng. Cơn hoảng sợ chạy xuyên qua tim cô ít nhất cũng giúp cô không tan vào sầu khổ. Bỏ lại Damasen và Bob là việc khó khăn nhất mà cô đã từng làm

Bao nhiêu năm trời ở Trại Con Lai, cô đã ghen tị với các trại thủ khác được đi làm nhiệm vụ, trong khi cô phải ở nhà. Cô đã thấy những người khác thu được vinh quang … hay là thất bại và không bao giờ quay trở lại. Từ khi còn mới bảy tuổi, cô đã nghĩ: Tại sao mình lại không được chứng tỏ khả năng nhỉ? Tại sao mình lại không thể dẫn đầu một nhiệm vụ nhỉ?

Bây giờ, cô nhận ra rằng bài kiểm tra khó nhất của một đứa con nhà Athena không phải là dẫn đầu một nhiệm vụ hay là đối mặt với cái chết nơi chiến địa. Đó là ra một quyết định chiến lược phải lùi lại một bước, để cho một ai đó đi vào chốn nguy hiểm – đặc biệt khi người đó là bạn của chính mình. Cô phải đối mặt với sự thật rằng cô không thể bảo vệ được tất cả những người mà cô yêu quí. Cô không thể giải quyết được mọi vấn đề

Cô ghét điều đó, nhưng cô không có thời gian để mà tự kỉ. Cô chớp mắt để hết lệ.

‘Percy, cánh Cửa.’ Cô cảnh báo.

Hai tấm thép bắt đầu trược tách ra, để lọt vào một hơi … ozon? Lưu huỳnh?

Percy tức tối đây bên của cậu vào và khe hở đóng lại. Mắt cậu vằn lên tức giận. Cô mong rằng không phải cậu giận cô, nhưng mà nếu có thì cô cũng không thể trách cậu được.

Nếu như điều đó làm cậu tiến tiếp được, cô nghĩ, thì hãy để cậu giận thế đi.

‘Mình sẽ giết Gaia,’ cậu thì thầm. ‘Mình sẽ xé xác mụ ra bằng tay không.’

Annabeth gật đầu, nhưng mà cô đang nghĩ về lời khoe khoang của Tartarus. Hắn không thể bị giết được. Gaia cũng thế. Chống lại loại sức mạnh đó, đến cả Titan và Gigantos cũng thua kém một cách vô vọng. Á thần lại càng chẳng có cửa nào.

Cô cũng nhớ cả lời cảnh báo của Bob. Đây có thể không phải là sự hy sinh cuối cùng csc bạn phải làm để ngăn chặn Gaia đâu

Cô cảm thấy sự thật đó sâu thẳm trong từng xương cốt.

‘Mười hai phút,’ cô lẩm bẩm. ‘Chỉ có mười hai phút.’

Cô cầu nguyện mẹ Anthena rằng Bob có thể giữ nút LÊN đủ lâu đến thế. Cô cầu nguyện xin có sức mạnh và trí khôn. Cô tự hỏi rằng họ sẽ thấy cái gì ở điểm cuối cùng của chuyến thang máy này.

Nếu như bạn bè họ không có ở đó, không kiểm soát phía bên kia…

‘Chúng ta có thể làm được điều này.’ Percy nói. ‘Chúng ta phải làm.’

‘Đúng vậy,’ Annabeth nói. ‘Đúng vậy, chúng ta phải làm.’

Họ giữ cánh Cửa đóng trong khi cái thang máy rung lên bần bật và tiếng nhạc êm dịu, trong khi đâu đó bên dưới họ, một người khổng lồ Titan và một người khổng lồ Gigantos đang hy sinh thân mình để họ trốn thoát.