Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)

Chương 110: Công lược nam chủ mang "mặt nạ" (3)

Editor: hoa hồng tím

Nhưng sau đó nàng ta nghe kí thể cầu cứu, đồng thời nhìn thấy kí thể từ từ chìm xuống nước, nên nàng ta sợ hãi bỏ chạy.

Đúng lúc này nam chủ đến Vĩnh Ninh vương phủ làm khách, ngoài ý phát hiện kí thể rơi xuống nước.

Hắn tưởng nàng là nữ chủ, liền nhảy xuống nước cứu nàng lên.

Vĩnh Ninh vương cảm thấy, nếu nam chủ cứu đích nữ sẽ mang lại lợi ích nhiều hơn cứu thứ nữ như nàng, nên đã tương kế tựu kế nói với nam chủ là hắn cứu nữ chủ chứ không phải nàng.

Ông ta cũng yêu cầu kí thể không được nói với ai việc nàng đã từng rơi xuống nước.

Lần rơi xuống nước này đã làm cho cơ thể của kí thể suy yếu bệnh tật không dứt, nhiệt độ cơ thể nóng lạnh thất thường nói chính xác là dễ bị nhiễm phong hàn, đi đường nhiều thêm hai bước nàng đã thở không ra hơi.

Nàng cũng không nhìn rõ khuôn mặt của người đã cứu nàng chỉ mơ hồ nhớ được là một đại ca ca cực kỳ xinh đẹp. 

Vĩnh Ninh vương lấy lý do không muốn làm hỏng danh tiết của nàng, yêu cầu nàng không được nhắc tới việc nàng từng rơi xuống nước, sau đó được nam tử lạ mặt cứu lên.

Đương nhiên kí thể sẽ không phản đối chuyện này, cho đến nhiều năm về sau, tình cờ từ xa nhìn thấy hắn và đích tỷ của nàng vừa nói vừa cười, lúc này, nàng mới biết đại ca ca từng cứu nàng là một nhân vật phong hoa tuyệt đại như thế.

Đáng tiếc, cho đến cuối cùng, nam chủ cũng không biết cô gái mà năm xưa hắn cứu không phải là nữ chủ.

Tình tiết của vỡ kịch này, đối với nữ chủ chỉ là khiến nàng ta nhớ lại chuyện sai lầm duy nhất năm đó nên cảm thấy thương cảm, nhưng đối với kí thể đó lại là nỗi ám ảnh cả đời.

Năm kí thể mười ba tuổi, mẫu thân của nàng cách nhiều năm mới được Vĩnh Ninh vương sủng hạnh một lần, đã hoài thai, nữ nhân tranh đấu ở hậu trạch tuy không thấy khói thuốc súng nhưng lại mười phần máu tanh.

Mẫu thân của kí thể bị người cài bẫy hãm hại vu oan bà vụng trộm với người khác, nên bị siết cổ tới chết, ngay trước mặt kí thể.

Khi nữ chủ được mười lăm tuổi nàng ta nữ cải nam trang đi ra ngoài tình cờ quen biết quốc vương Đông Húc Quốc, hắn ta coi trọng nữ chủ muốn cưới nàng, còn đặc biệt đến trước mặt hoàng thượng Nam Diệu xin cưới.

Quốc vương Đông Húc Quốc nổi tiếng là một bạo quân, hắn đối xử với các nữ nhân và kẻ địch đều đặc biệt tàn bạo.

Làm sao Vĩnh Ninh vương có thể để con gái của mình gả cho một người nam nhân như vậy.

Thái tử của Nam Diệu Quốc lúc này cũng rất thích nữ chủ, chờ sau khi nữ chủ cập kê sẽ cầu hôn nàng ta. Hắn ta cũng từng gặp kí thể một lần nên biết nàng lớn lên giống với nữ chủ, hắn ta bàn bạc với Vĩnh Ninh vương sử dụng chiêu thay xà đổi cột.

Đây cũng là cảnh Điền Mật nhìn thấy trong mộng, trên người nàng mặc giá y, ngồi trong xe ngựa, sau đó có một người nam nhân vì cứu nàng, bị một mũi tên xuyên qua cổ họng.

Người bắn tên là huynh trưởng của nữ chủ thế tử của Vĩnh Ninh vương.

Nàng bị đưa đi Đông Húc, lúc đầu quốc vương Đông Húc Quốc còn chưa phát hiện thân phận của nàng.

Ngày thứ nhất đối với nàng coi như ôn hòa, nhưng sau khi hắn biết kí thể không phải nữ chủ liền nổi cơn thịnh nộ hắn ta bắt đầu hành hạ kí thể.

Cho đến khi Điền Mật mơ thấy, nàng bị hành hạ đến chết đi sống lại, sau cùng bị ném đến một góc như đồ bỏ đi.

Nàng bắt đầu hận, hận ông trời bất công! Cả đời của nàng không tranh không đoạt của ai, nhưng người thân của nàng, thậm chí chính nàng cũng không có kết quả tốt!

Nàng hận Vĩnh Ninh vương, tại sao đều là nữ nhi của ông ta nhưng ông ta có thể vì nữ chủ mà hy sinh nàng?

Nàng hận nữ chủ, nàng ta luôn ra vẻ thiện lương hiền lành, mỗi lần gặp nàng, đều nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy đau lòng. Nhưng thời điểm nàng thay thế nàng ta đi Đông Húc nàng ta lại không nói một lời.

Tâm nguyện của kí thể là muốn những người đã tổn thương nàng và người thân của nàng, trả giá thật lớn, nàng phải đứng ở chỗ cao nhất cho tất cả những người đó phải ngước lên nhìn  nàng.

Hận ý của nàng ấy quá mức nồng đậm, ảnh hưởng đến cả Điền Mật.

Có lẽ do mộng cảnh và lúc tận mắt nhìn thấy mẫu thân của kí thể bị xiết cổ chết. Hay ở trong tiểu thuyết, kí thể chỉ là vật hy sinh không ai nhớ tới. Cũng có thể do nàng không trải nghiệm qua thời điểm đó nên không cảm thấy gì cả. Đến lúc nàng tự mình trải qua những việc đó cảm giác rất khó tả.

Nhiệm vụ lần này làm cho Điền Mật cảm thấy hơi khó chịu, nàng đối với nữ chủ cũng mang theo một chút hận ý.

Nhưng lý trí của nàng nhắc nhở nữ chủ thật sự thiện lương, trừ sai lầm lúc còn bé ra, nàng ta không làm chuyện thương thiên hại lý gì.

Trong truyện có nói khi kí thể thay thế nữ chủ đi Đông Húc, nữ chủ không hề biết.

Có lẽ nàng ta thật sự thiện lương chỉ là trong lúc vô tình làm thương tổn người khác mà thôi.

Điền Mật nghĩ, nàng sẽ cố gắng hết sức giúp cho nữ chủ có kết quả tốt, về phần những người tổn thương nàng và người thân của nàng, một người nàng cũng không buông tha.

Không biết là do hận ý của kí thể quá nồng đậm hay do cơ thể của nàng quá yếu mà đầu của Điền Mật giống như muốn nứt ra.

"0051, có biện pháp gì giúp cơ thể của ta tốt lên một chút không? Thân thể bệnh tật này đi hai bước liền phải thở gấp, động một chút là ngã bệnh, ta làm sao có thể công lược nam chủ đây!"

"Có thể khiến cơ thể của kí chủ từ từ tốt lên trong vòng một tháng, bằng không sẽ khiến người khác hoài nghi."

Lời nói của 0051, Điền Mật cảm thấy có mấy phần đạo lý, dù sao, kí thể bị bệnh mấy năm, không thể nào lập tức nói tốt là tốt lên được, hơn nữa mẫu thân mới vừa qua đời nàng lại khỏe mạnh sẽ khiến người khác sinh nghi.

"Vậy cũng được dù sao tình tiết truyện vẫn chưa bắt đầu."

Truyện bắt đầu khi nữ chủ mười lăm tuổi những việc mà kí thể trải qua cũng chỉ còn là kí ức trong trí nhớ của nàng.

Nam chủ cũng yêu nữ chủ lúc nàng ta mười lăm tuổi, cho nên, muốn công lược nam chủ, nàng vẫn còn phần thắng.

"Tốt! Mua ‘cải thiện thể chất’ một lần, thành công! Trừ đi 80 tích phân."

Cảm giác đầu đau như muốn nứt ra lập tức biến mất, thân thể cũng không vô lực như trước. Chẳng qua khi Điền Mật nghe 0051 trừ 80 điểm tích phân của nàng, trên đầu có vài sợi hắc tuyến.

Nàng tưởng là miễn phí, dù sao, dựa vào tình trạng sức khỏe của nàng như vậy cũng tạm chấp nhận được.

"Kí chủ, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả! Kí chủ cố lên!"

Điền Mật không còn gì để nói, cẩn thận suy nghĩ cảm thấy đúng là phải bỏ ra mới có hồi báo, nên cũng không rối rắm nữa.

Hôm nay khá mệt mỏi, Điền Mật nhắm mắt lại liền ngủ say.

Bởi vì thân thể của Điền Mật không tốt nên nàng không cần đi thỉnh an vương phi, chỉ cần an phận thủ thường trong viện của mình là được rồi.

Vương phi đối đãi thứ nữ, ngược lại không quá hà khắc, chi phí về phương diện ăn mặc ở đều không để cho người khác tìm ra sai lầm.

Không cần đi thỉnh an, hiển nhiên Điền Mật cảm thấy rất vui lòng.

Nàng ngoan ngoãn sống trong viện của mình không bước ra khỏi viện một bước.

Nàng ngồi trên giường thêu hoa, sai nha hoàn Lạc Thu cũng chính là tiểu cô nương ngày hôm qua mở cửa sổ ra cho thoáng.

Lúc này là đầu mùa hè, thời tiết hơi nóng làm cho Điền Mật cảm thấy có chút buồn bực.

Mặc dù vương phi về phương diện ăn mặc không hề keo kiệt với thứ nữ, nhưng mà về phần người làm trong viện của Điền Mật chỉ có một đại nha hoàn, cùng một nha hoàn quét sân mà thôi còn lại không có hạ nhân khác.

Thân thể của nàng không chịu được ma ma giáo dưỡng lăn qua lăn lại nên vương phi cũng không mời ma ma giáo dưỡng cho nàng.

May mắn lúc trước Điền Mật đã tới cổ đại, cũng từng là đại gia khuê tú, về mặt lễ nghi nàng vẫn còn có chút kinh nghiệm.