Cách Sơn Hải

Chương 44: 44 Anh Yêu Em Không

Từ Minh lại đi đến tủ đựng đồ lấy ra thuốc đã chuẩn bị lúc trước, chia thuốc hạ sốt theo như liều lượng, đổ ly nước ấm cho Giang Yến, nhìn hắn uống hết thuốc.

Toàn bộ hành trình Giang Yến rất phối hợp, bảo làm gì liền làm cái đó.

Từ Minh lại để Giang Yến nằm xuống giường, biết rõ thuốc không có khả năng thấy hiệu quả nhanh như vậy được, cũng vẫn không nhịn được cách một lúc lại đo nhiệt độ cơ thể của Giang Yến.

Mấy năm cậu và Giang Yến ở bên nhau, vẫn không đổi được tật xấu đối phương vừa cảm mạo nóng sốt liền ngồi không yên, nói ra quả thật không dám để người tin tưởng cậu vẫn là một bác sĩ.

Giang Yến nằm trên giường nhìn chằm chằm vào cậu, đột nhiên hỏi: “Lời cậu ta nói, em không để ý sao?”

“Hả?” Từ Minh vểnh tai, “Lời gì?”

Dường như Giang Yến cảm thấy có chút khó có thể mở miệng, mày nhíu chặt, thật lâu mới nhảy ra mấy chữ, “….

Hiv….

“Để ý.

” Từ Minh nói.

Lông mi Giang Yến run lên, miệng mím chặt.

“Cậu ta cũng từng nói vậy với anh?” Từ Minh trầm giọng: “Cậu ta nói anh, em để ý.

Giang Yến lại hiểu sai ý, ngón tay dưới chăn đều đang run rẩy, “Anh… anh không có H….

Từ Minh cúi người mổ vào môi hắn một cái thật nhẹ, chặn lại lời hắn còn chưa nói ra miệng: “Em biết.

/

Vô nghĩa! Mấy năm trước cậu sợ Giang Yến bận rộn với công việc, thân thể xuất hiện tai họa ngầm, cách một khoảng thời gian liền sẽ đưa Giang Yến đi làm kiểm tra sức khỏe, huống chi hai tháng trước cậu vừa xem báo cáo kiểm tra sức khỏe do thư ký Đỗ đưa ra.

Giang Yến có cái kia không, cậu có thể không biết sao.

/

Giang Yến ngơ ngác, “Em! biết?”

Hai tay của Từ Minh chống ở hai bên đầu hắn, ừ một tiếng

Giang Yến có chút ngẩn ra, không chịu khống chế mà mở miệng, “Em biết… đúng không? Mẹ anh là…”

Là gì, hắn lại không nói ra được.

Từ Minh nghĩ nghĩ, “Mẹ của anh là dạng người gì, rất quan trọng sao?”

“… Quan trọng,” Giang Yến trầm mặc một lúc, rũ mắt che lại cảm xúc ở đáy mắt, “Bà ấy cũng không có… bà ấy…”

Từ Minh tựa trán vào trán hắn, “Ừ, em tin.

/

Từ Minh bưng cái bát đựng yến mạch ở đầu giường, lao ra phòng cho khách giống như một cơn gió, đến phòng bếp rửa bát.

Bàn tay dưới dòng nước trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt, cậu một bên chà bọt, một bên thở phào nhẹ nhõm.

Bảo bối bự phát sốt vẫn là… thẳng thắn đáng yêu như thế.

/

Trong mấy năm bọn họ quen nhau, mỗi lần Giang Yến phát sốt đều sẽ đến bệnh viện truyền nước, chỉ vì có thể sớm khỏe để đi làm.

Trừ phi trình độ phát sốt không cần đi bệnh viện, hắn mới có thể nghỉ ngơi ở nhà.

Có một lần Từ Minh ghé vào mép giường, gọi Giang Yến bảo bối bự bằng một giọng ôn hòa nhỏ nhẹ*, không nghĩ tới ngay sau đó đối phương liền đáp lại một câu: “Em cũng vậy.

(*温声细语: giọng nói nhẹ nhàng, ôn hòa uyển chuyển.

)

Từ Minh giật mình nhảy cao ba thước, còn tưởng rằng hắn bị sốt choáng váng, vô cùng lo lắng kiểm tra nhiệt độ lại cho người ta, xác định nhiệt độ của hắn không cao mới yên lòng.

Lúc này cậu mới nhấm ra vị ngọt của câu “em cũng vậy” này, lại quấn lấy Giang Yến đã mơ màng sắp ngủ hỏi: “Vậy Giang Yến có yêu Từ Minh không?”

Người trên giường nhắm mắt, không trả lời.

Từ Minh nóng nảy, nhịn không được nhấc mắt hắn lên, mặt đối mặt hỏi, “Anh có yêu em không?”

“Yêu.

” Lúc này cuối cùng người trên giường đưa ra trả lời.

Từ Minh lộ ra nụ cười như ý, nheo nheo mắt giống như mèo: “Yêu bao nhiêu?”

Mí mắt Giang Yến còn bị cậu nhấc, nhìn qua có chút buồn cười.

Tay hắn vươn ra từ dưới chăn, lại không giải cứu hai mắt của mình, mà trực tiếp giơ tay đè ở gáy Từ Minh, ấn đầu cậu xuống ngực mình.

Từ Minh ghé vào trên người hắn, nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực hắn, cùng với giọng nói nhẹ đến gần như không thể nghe thấy trên đỉnh đầu,

“Toàn bộ của anh… đều cho em.

”.