Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm

Chương 19: Phụ nữ? Quan hệ với anh ta là thế nào?

Thuần Tưởng đứng ở cửa, cau mày, khó chịu, vô cùng khó chịu.

Người nầy, rốt cuộc có ý gì vậy! Cô đâu có khiêu khích gì anh ta!

Không ăn thì không ăn, khốn kiếp, giỏi lắm sao chứ?!

Thuần Tưởng dậm chân, tức giận đi về.

Tô Mộc cuối cùng cũng giật mình tỉnh lại.

Dĩ nhiên, cho dù là tự ái hay là chủ nghĩa đại nam tử, hay là, đống đạo lý gì đó đó, cũng không cho phép anh tỉnh lạì – – làm những chuyện không có đạo lý với Thuần Tưởng như vậy.

Cho nên nội dung mà Tô đại thiếu gia suy nghĩ là – sao lại làm những chuyên như vậy!!!

Hình như cũng không có gì khác nhau, cơ bản là không có gì khác nhau, nhưng Tô đại thiếu gia lại môt mực cho rằng, trong đề mục phân tích này, không có hai chữ “Thuần Tưởng” thì tốt hơn, ít ra suy nghĩ của anh cũng không hỗn loạn như bây giờ.

Nghĩ cái gì chứ, tạm thời không nghĩ nữa.

Gần đây, anh thật sự rất quái lạ, đáng lẽ ra anh phải chán ghét Thuần Tưởng mới đúng chứ, nhưng anh lại không hiểu, sao mỗi ngày đều muốn cô bé kia đi làm chung, thậm chí là một cô gái rất rất đáng ghét (ít nhất là trong ấn tượng của anh), sao bây giờ lại có thể làm bạn bè?

Tô đại thiếu gia của chúng ta chưa bao giờ theo đuổi phụ nữ, dĩ nhiên, anh không cần làm như thế.

Tiền không thiếu, dĩ nhiên là tốt, chỉ cần là công tử nhà giàu, muốn loại phụ nữ nào mà không có. Nhưng phúc lợi này thì ba vị công tử của chúng ta không có hưởng nhiều lắm, chỉ riêng Tô Viễn thôi, tuy không gọi là Play Boy nhưng cũng thường xuyên quan hệ với phụ nữ. Nhị thiếu gia thì lạnh lùng ( ít nhất mặt ngoài như thế), làm gì cũng không nhanh không chậm, sau này lại thừa kế sự nghiệp của gia đình cho nên cũng không có thời gian quản lý nhiều thứ này.

Về phần đại thiếu gia … Cũng chính là Tô Mộc của chúng ta, tính tình kỳ lạ, thích sạch sẽ, lời nói ác độc, lại làm nghề bác sĩ, khó tránh sẽ liên quan đến những thứ kỳ lạ, chỉ nhìn mà không được ăn, tuy vậy, Tô Mộc cũng không nhàm chán đến nỗi phải đi tìm phụ nữ.

Hiển nhiên, cho dù đã đến tuổi kết hôn nhưng Tô Mộc cũng chưa từng phiền não vì những chuyện như vậy, một mặt, anh không có ý thức tự giác, một mặt, anh thấy thật đáng xấu hổ khi tin vào những chuyện như duyên phận gì gì đó.

Cho nên, nói hồi lâu, rốt cuộc là đang nói cái gì vậy? Được rồi, mặc dù không biết đang nói về cái gì nhưng động cơ của anh là sự thật, mặc dù anh hiểu, nhưng chỉ là không muốn thừa nhận thôi (xí xí một chút, anh này đang suy nghĩ cái gì thế này, đúng là BT mà)

Cho nên suy tư hồi lâu, Tô Mộc vẫn không biết mình đang suy nghĩ cái gì?

Chỉ là vừa nghĩ đến Tô Viễn thì khẽ nhíu mày, anh thật sự không hiểu, em trai đầy mị lực của anh rốt cuộc có thật sự động tâm với ai chưa? Nhưng … Vì một đoá hoa mà buông tha cho cả khu rừng, anh ta làm được sao?

Khó có thể tưởng tượng…

Tô Mộc đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên điện thoại bên cạnh bàn reo lên.

Anh nhìn người gọi đến trên điện thoại, không khỏi sửng sờ, đang không biết có nên nhận hay không thì tiếng chuông mất kiên nhẫn vang lên lần thứ sáu, anh đành miễn cưỡng mở máy.

“A … Là Tô Mộc phải không?” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ trong trẻo.

Thuần Tưởng ngủ một cái, khi tỉnh dậy đã là giữa trưa.

Không đi làm, dĩ nhiên không phải vì thái độ hôm qua của Tô Mộc đả kích, cô đã sớm quen với tâm trạng bất định của anh ta rồi.

Đúng vậy, nguyên nhân hôm nay Thuần Tưởng không đi làm chỉ có một, hôm nay là ngày cô được nghỉ.

Vì nơi làm mới là tiệm ăn nên thời gian nghỉ ngơi không phải sáng chín chiều năm như bình thường nữa, càng là những ngày mà mọi người rảnh rỗi, cô càng bận bịu, bận đến nỗi không cách nào nghỉ ngơi.

Nhưng cũng không sao, Thuần Tưởng sống một thân một mình, hoàn toàn không cần phải “cả nhà đầy đủ” hay “họp mặt gia đình” gì cả, huống chi mấy thứ đó trong cô đã sớm chết thành trứng nước, đến nay cô cũng không có hứng thú gì khác, cũng không muốn thứ gì làm phiền đến cuộc sống của mình, cho nên … Ngày nghỉ thì nằm ở nhà, làm đồ ăn, xem ti vi, lên mạng một chút, đó chính là cuộc sống lý tưởng của cô.

Mở máy tính ra, Thuần Tưởng bật loa ở mức cao nhất.

“Cả người ngổn ngang, ngồi không trông hướng nằm trên ghế sa lon…

Ai đã dùng kem đánh răng của tôi …

Ai đã mang giày và giặt quần áo của tôi …

Là ai đã tắm rửa trong nhà tôi…

Trước gương, chỉ có thân xác tôi …

Ai đang di chuyển vào đầu óc tôi …

Ai đang trói tay chân tôi lại …

Là DNA tương phản với tôi

Hay là do tôi không dám nắm lấy vận mệnh của mình …”

( DNA – – Ngũ Nguyệt Thiên)

Thuần Tưởng lấy một ly kem lớn từ trong tủ lạnh ra, vừa ca hát vừa nằm lên ghế sofa uống, đồ ngọt nha, tốt nhất là đồ ngọt, lúc nào cũng giúp tâm trạng của cô thoải mái hơn một ít, huống chi là đồ uống lạnh, dĩ nhiên là có thể dập tắt lửa giận trong lòng cô.

Bất quá, về chuyện cô đang giận cái gì …

Dĩ nhiên không cần nói cũng biết, bình thường cô ít khi nghe nhạc, nhất là mấy bài hát này, cho dù là gì thì DJ cũng có thể chuyển giai điệu, đúng nhàm chán cực độ, không chỉ làm mất đi giai điệu vốn có của bài hát, ngược lại còn làm ra mấy giai điệu nhức óc đinh tai, khó nghe muốn chết.

Nhưng trong đó dĩ nhiên cũng có ngoại lệ, đó là Ngũ Nguyệt Thiên, một nhóm nhạc trữ tình kiêm rock and roll, thỉnh thoảng cũng có mấy bài hát hợp với khẩu vị của cô.

“Muốn gọi thế nào thì gọi …

Vừa nghĩ mà vừa nhảy lên..

Nhảy càng cao, trái tim càng đập mạnh …

Có muốn người khác giúp bạn quyết định không …

Có thể đoạt lại trái tim của mình không …

…”

Khu này vốn là nhà trọ cũ kỹ, cách âm rất kém, huống chi, phòng của Tô Mộc và Thuần Tưởng vốn là từ một căn tách ra, hai bên nói chuyện lớn tiếng một chút thì bên kia đã nghe thấy, huống chi là Thuần Tưởng ầm ĩ như vậy.

Bên cạnh truyền đến tiếng nhạc rầm trời, cùng với … tiếng gào khóc thảm thiết của Thuần Tưởng…

Tô Mộc đang bưng trà cho người phụ nữ đang ngồi trên sofa run run một cái, khóe môi co quắp lại, nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở về vẻ nghiêm nghị vốn có.

Người phụ nữ nhận lấy chén trà từ Tô Mộc, hớp một ít rồi cười hỏi: “Bên cạnh cũng là một người trẻ tuổi sao?”

Đúng là người không có đầu óc! Tô Mộc bĩu môi khinh thường, vốn định trả lời như vậy, nhưng lại không muốn nói nhiều, rầu rĩ hừ hừ hai tiếng.

“Nghe giọng thì hình như là con gái, rất có ý tứ.” Người phụ nữ ưu nhã đặt chén trà xuống bàn.

Tô Mộc lắc đầu, không nói gì, chỉ ngồi trên sofa, hai chân để thẳng, hai tay tạo thành chữ thập, chuyển đổi đề tài: “Tô Thần Hoà … Bọn họ có khoẻ không?”

Người phụ nữ cười: “Nếu có việc gì lớn thì Tô Viễn đã nhanh chóng báo cho con biết rồi, yên tâm, ba con và Tô Thần rất tốt. Công ty, trong nhà cũng không có chuyện gì, chỉ là con …”

“Vậy là ai nói đúng là có đủ suy tiểu

Vậy là ai chỉ cầu xin chỉ biết tát pháo

Vậy là ai bị truy nã rồi lại chạy trốn

Mỉm cười vì tội dang bắt cóc

Ai đang di chuyển vào đầu óc của tôi …

Ai đang trói chặt tay chân của tôi …

Là DNA tương phản cùng tôi

Hay do tôi không dám nắm lấy cuộc đời mình..”

Giọng hát cao vút của Thuần Tưởng lại vang lên lần nữa, Tô Mộc cùng người phụ nữ liếc mắt nhìn nhau, không khỏi sửng sốt

“Tên ngu ngốc này!” Tô Mộc đứng dậy, quay đầu nói với người phụ nữ: “Dì Lăng, để con ra giải quyết một chút …”

“Thôi, Tô Mộc à…” Lăng Diêu bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu, đưa tay kéo anh lại: “Đừng đi, dì thấy cũng đâu phải không tốt, đừng buồn bực quá, đều là người trẻ tuổi như nhau mà …”

“Con thấy cô ta hoạt bát hơi quá rồi.” Tô Mộc bị Lăng Diêu kéo tay ngừng lại, ngẫm lại cũng không muốn gặp mặt Thuần Tưởng nên thôi.

“Tô Mộc, Dì nghĩ …. Mục đich lần này dì đến, con cũng biết.” Lăng Diêu rũ mắt nhìn ngón tay mình đan vào nhau, lại ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Tô Mộc, trong lòng không khỏi bồn chồn, dù sao cũng không phải con mình, cảm thấy mở miệng nói chuyện thật khó khăn, rồi lại không thể không nói, nếu lúc này là Tô Viễn thì sợ rằng bà đã thoải mái hơn nhiều, nhưng … Nếu thật sự là Tô Viễn thì nó cũng không tha cho bà …

Tô Mộc mấp máy môi, bên tai lại truyền đến tiếng gào khóc khủng khiếp từ bên cạnh, tâm trạng đột nhiên không an tĩnh, không còn tâm tình để nói chuyện nữa.

“Dì Lăng, bên cạnh ồn quá, không bằng chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.” Tô Mộc nhìn thời gian: “Chúng ta đi ra ngoài uống nước một chút, đợi đến tối rồi hẹn Tô Viễn ra ăn bữa cơm, được không?”

Lăng Diêu hơi sửng sốt, trên mặt kinh ngạc nhưng vui mừng, khó khi Tô Mộc chủ động như vậy, chắc chắn bà sẽ không khước từ.

Thuần Tưởng ở bên cạnh vừa lúc thay quần áo xong, định làm đồ ăn thì phát hiện hết muối, thật sự rất lười ra cửa, nhưng nhớ lại hôm qua sư phụ đích thân dạy cô một món ăn, cô lại thấy ngứa tay, không còn cách nào, đành đi mua thôi!

Thuần Tưởng vừa mở cửa ra, lập tức nhìn thấy Tô Mộc đang đi xuống dưới lầu, lòng thầm giật mình. Gì vậy? Người phụ nữ bên cạnh người này là ai vậy?

Có chút ngạc nhiên nghiêng đầu qua nhìn, nhưng chỉ thấy được bóng lưng của họ, không thể thấy được gương mặt người kia. Thuần Tưởng thấy rất kỳ quái, khó khi nhìn thấy Tô Mộc đi cùng người khác, còn là phụ nữ, chẳng lẽ là bạn gái à?