Liêm Nho khó hiểu nhíu nhíu mày, không phải là… muốn cái kia chứ?Qủa nhiên, Đan Mạt như một con mèo tinh nghịch cười mờ ám ôm lấy thân thể Liêm Nho “Mau tới hầu hạ a.” Tay lập tức hạ trên hạ thân của Liêm Nho.Liêm Nho một phen đẩy Đan Mạt ra “Anh ngoại trừ muốn tôi lên giường cùng anh, cái khác đều nói nhảm! Anh rốt cuộc xem tôi là cái gì?!” Là công cụ tiết dục sao?? Sinh khí, hắn thật sự sinh khí! Tại sao mỗi lần bọn họ đều làm cái loại sự tình này mà ko làm chuyện khác?Bị Liêm Nho đẩy ra, Đan Mạt còn đang ngu ngơ, hắn nhìn chòng chọc vào hai mắt đang sinh khí của Liêm Nho(???). Một lát sau, hắn ở đầu giường tìm 1 điếu thuốc, tự đốt cho mình lạnh lung mở miệng: “Vậy đối với cậu tôi càng là gì?”Hắn… là cái gì? Liêm Nho ngây người. Đối với vấn đề này, hắn chưa từng nghĩ qua. Mỗi lần gặp Đan Mạt cũng chỉ vì hiệp ước, chuyện hợp đồng, hắn… Cho dù từng nghĩ tới, quan hệ của hắn và Đan Mạt cũng chỉ là cái dạng như vậy, nhưng chưa từng nghĩ kĩ tới “đem hắn là cái dạng gì?” Hắn có thể xem là cái dạng gì? Tình nhân? Chỉ sợ là không thể a. Hắn mỗi lần tìm Đan Mạt đều là vì hiệp ước, hợp đồng?“Hiệp ước, hợp đồng……” Liêm nho nói lảm nhảm.“Cứ dựa theo ý của các người đi.” Đan Mạt kéo chăn ra, đi đến bàn trà bên cạnh, tim một cây bút, lấy ra hợp đồng, kí tên vào bên dưới điều khoản hợp đồng.Liêm Nho khó tin nhìn hành động của Đan Mạt.Ký xong, Đan Mạt tiện tay tìm một cái quần mặc vào, ngồi lên cái ghế salon bọc da màu đen, lại hút một điếu thuốc, lẳng lặng nhả ra 1 vòng khói thuốc.Nhìn khói thuốc như sương mù bao phủ lấy Đan Mạt, Liêm Nho dường như cảm thấy trước mắt Đan Mạt này thật cô đơn, tựa hồ cùng với Đan Mạt hắn biết trước kia hoàn toàn ko giống. Thân ảnh yên tĩnh trong khói thuốc ẩn ẩn cô tịch. Hắn…“Anh…” Liêm Nho đột nhiên ko biết mở miệng nói thế nào, tựa hồ chính mình đã sớm phiêu đãng ở nơi nào.“Cậu ko phải đi?” Đan Mạt dập tắt đầu thuốc lá, đứng dậy kéo lấy cái áo khoác “Tôi lái xe đưa cậu xuống núi.”Đi? Hắn chưa từng kêu mình đi… Đi? Tại sao lại ko đi? Chẳng lẽ người ta ko có xem hắn là ngưu lang (aka trai bao:3) mà là vật phẩm mua bán!!! Đi, hiện tại lại rời đi như thế này? ( muốn ở thì cứ nói đại đi, có mỹ nhân hầu cho còn ko chịu *đá mông*)Liêm Nho nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, không quên cầm theo cái cặp công văn của mình, nhờ Đan Mạt còn đang lãnh đạm, ko lộ vẻ gì kia đưa hắn xuống núi. Trên đường đi, hai người cũng ko nói một câu.Vừa xuống tới chân núi, Đan Mạt ngừng xe, mà Liêm Nho cũng tự giác bước xuống xe. Không một lời tự biệt, hai người một đường chia đôi mà đi ( này thì cẩu huyết:x)