Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo!

Chương 10

       Vẫn còn nhiều quy tắc phải được thiết lập.

“Xác thật cũng tồn tại tỷ lệ này……”

Không đành lòng làm ký chủ khổ sở, hệ thống sau một lúc lâu rối rắm cuối cùng mới lên tiếng, đang chuẩn bị uyển chuyển tiếp tục phổ cập khoa học về các loại bao dưỡng bội tình bạc nghĩa sương sớm tình duyên, sau khi nhận được đáp án đôi mắt Lục Đăng đã nhanh chóng sáng lên.

Bóng người phía trước bỗng nhiên dừng lại, Cố Uyên vừa lúc thay cậu mở ra một đoạn đường, xoay người chờ thiếu niên theo kịp, đồng tử đen nhánh ngưng chú dừng ở trên người cậu, ánh mắt chuyên chú nhu hòa.

Lần đầu cảm thấy khẩn trương và vô thố, Lục Đăng theo bản năng ánh mắt sáng lên, hô hấp hơi gấp, bên tai lộ ra màu đỏ nhàn nhạt.

……

Dưới loại tình hình này, gây mất hứng nhất đại khái là bị nhét trở về làm bài tập.

Ký chủ cao hứng là quan trọng nhất, dù sao nếu thấy tình thế không ổn cũng có thể khẩn cấp thoát ly. Âm thanh điện tử của hệ thống nghẹn lại, rốt cuộc vẫn là đau lòng cắt bỏ một chồng tư liệu vừa sửa sang lại tốt, một lần nữa đi sửa đáp án.

“Tỷ lệ mục tiêu thích ký chủ phi thường cao, nhưng ký chủ cũng nhất định phải chú ý bảo vệ tốt an toàn của bản thân, quan hệ bao dưỡng cũng không ổn định, không cần quá tin tưởng đừng ——”

Nhọc lòng lải nhải mới được vài câu, Lục Đăng đã mặt mày vui vẻ, hướng vào mặt người phía trước hôn phớt qua.

Bùn đất trong rừng đều bị nước mưa xối mềm xốp, lá rụng chấp đầy đường đi đã không mấy an toàn. Tâm Cố Uyên nháy mắt nhấc lên cao, bước nhanh qua muốn đón được cậu, lại bị thân thể ấm áp của thiếu niên vững vàng đâm vào lòng ngực.

Ngực ầm ầm dâng lên dòng nước xiết, Cố Uyên theo bản năng đem người chặt chẽ ôm lấy, nín thở ánh mắt rơi xuống, tim đập có chút dồn dập.

Thiếu niên trong lòng ánh mắt thanh nhuận, mặt mày cong lên ý cười tươi sáng trong sáng ý, đôi tay ôm cổ y, học  bộ dáng y khi đó, bỗng nhiên nhanh chóng chạm lên môi.

Đồng tử dâng lên quang mang vô hạn, hốc mắt lại nhanh chóng chảy ra nhiệt ý nóng bỏng, ngực căng đầy, trong cổ họng khàn đến phát không ra tiếng.

Cố Uyên hơi hơi hé miệng, nhưng cái không thể nói ra cái gì, chỉ là không tiếng động siết chặt cánh tay, cúi đầu dán lên gương mặt thanh tú gần trong gang tấc của thiếu niên.

Nếu không phải ở thời gian chiến tranh.

Nếu không phải ở thời gian chiến tranh, y nhất định sẽ lập tức đem người này mang về nhà, dạy cậuqcông khóa, bồi cậu ăn cơm, đưa cậu đi học, chờ cậu hoàn toàn lớn lên. Gia Lê Lạc tinh cũng từng có trường học cao đẳng xuất sắc ưu tú, nhưng đều bị hủy trong ngọn lửa chiến hỏa, nếu cái tinh cầu này vẫn thái bình như trước, bọn họ nhất định sẽ so với bất luận kẻ nào đều hạnh phúc hơn.

Thái bình.

Trong khu rừng yên tĩnh, bốn phía không người. Nỗi lòng luôn cố gắng áp chế cuồn cuộn dâng lên, hàn ý đến xương, lại bị lòng ngực ấm áp dần dần hòa tan.

Cố Uyên hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn tóc mai của thiếu niên, âm thanh sau cảm xúc kịch liệt cuồn cuộn lại bình phục: “Cậu muốn lớn lên, phải hảo hảo lớn lên, đi tới địa phương an toàn chờ ta, chờ ta đi đón cậu……”

Hôm nay chết giả tránh được đuổi giết của người nước mình, có lẽ sáng mai là có thể nhìn thấy tin tức tổng tài Cố thị bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn bỏ mình, nhưng uy hiếp của tử vong lại không có bởi vậy mà buông lỏng nửa phần.

Chỉ cần chiến hỏa vẫn còn, người Qua Nhĩ tinh liền sẽ nhanh chóng ý thức được chân tướng quặng lôi thạch bị trộm đổi. Đến lúc đó không chỉ là y, hết thảy tồn tại bên cạnh y, đều có khả năng ở trong sự bạo nộ của kẻ xâm lấn bị cuốn vào dập nát.

Cần thiết phải trước tiên đem Lục Chấp Quang bình an đưa ra ngoài, kì thi chuẩn hoá chính là kì thi chuẩn hoá chính là cơ hội thích hợp nhất.

Y sẽ liều mạng sống sót, tồn tại để đi đón cậu, đem cậu đón về Gia Lê Lạc tinh mới. Chờ cho đến lúc đó, bọn họ muốn làm cái gì cũng có thể làm.

Lục Đăng ở trong lòng ngực y ngẩng đầu, ánh mắt đen nhuận bắt đầu dâng lên một chút bất an, cánh tay ôm y cũng nắm thật chặt.

Cố Uyên không có nói thêm gì nữa, chỉ là một lần nữa hướng cậu nhợt nhạt cười cười, buông ra ôm ấp, dắt tay cậu ở trong tay: “Đi, chúng ta trước về nhà.”

Nhân được đáp lại lực đạo không chút chần chờ, Cố Uyên vững vàng nắm tay thiếu niên bên cạnh, nương theo ánh trăng ảm đạm trong rừng phán đoán đường đi an toàn, dẫn cậu ra khỏi rừng cây.

Bôn ba trong thời gian dài, quần áo đã nửa khô, chân trời nổi lên chút hồng, cây cối rốt cuộc dần dần trở nên thưa thớt hơn.

Bọn họ đã mơ hồ có thể thấy hình dạng chiếc xe huyền phù ngừng ở ven rừng cây.

Tinh thần tích tụ thời gian dài rốt cuộc thả lỏng, Cố Uyên thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười xoa xoa tóc ngắn của Lục Đăng, đang muốn mở miệng, trong mắt thiếu niên lại bỗng nhiên xẹt qua quang mang sắc bén.

Còn chưa kịp phản ứng ý nghĩa của quang mang sắc nhọn kia, thân thể đã mệt mỏi đến gần như chết lặng bỗng nhiên bị Lục Đăng thả người ôm lấy, sức lực không hề giữ lại đẩy y ngã trên mặt đất, ngay tại chỗ lăn vào trong lùm cây thấp ven đường.

Ngay tại vị trí y vừa đứng ban nãy, một tia laser xẹt ngang đánh trúng nhánh cây, thẳng tắp bắt lửa bốc cháy, đảo mắt đã hóa thành tro tàn đầy đất.

Lục Đăng vẫn gắt gao ôm y, lực đạo cường ngạnh quen thuộc đánh thức ký ức mơ hồ của Cố Uyên, cái ôm mang theo cảm giác hơi cứng nhắc ở chỗ cầu thang khách sạn kia bỗng nhiên xâm nhập vào trong óc.

Nếu như hợp hai cảnh lại thì mọi thứ liền trở nên rõ ràng, y rốt cuộc hậu tri hậu giác mà ý thức được dụng ý khi Lục Đăng nhào lên ôm lấy chính mình lúc trước.

Kia không phải ôm.

Đó là vì phải bảo vệ y.

Hô hấp dồn dập hơn, ngực cũng mơ hồ nóng lên. Cố Uyên giơ tay ôm chặt thiếu niên đang bảo vệ mình, một tay rút ra súng siêu hạt tùy thân mang theo ra, chuyển khủy tay đòn sức bắn một phát, tiện thể trở mình, đem Lục Đăng chặt chẽ bảo vệ ở dưới thân.

Laser quét ngang sát sống lưng, bắn ra thưa thớt đều đều, không giống như có người âm thầm mai phục, ngược lại như là kích phát phải vũ khí mai phục được đặt trước đó.

Cố Uyên nín thở quan sát một trận, không có nhìn thấy biến cố khác, mới hơi buông tâm, xoa xoa mái tóc thiếu niên dưới thân: “Ta đi trước nhìn xem, đừng cử động, ở chỗ này chờ ta.”

Nói, y đang muốn đứng dậy, cánh tay lại bị Lục Đăng giơ tay cầm lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Hệ thống đang phân tích tình huống khu này, thứ vừa mới công kích bọn họ chính là vũ khí laser tự động, chỉ cần phát hiện có người đi qua, lập tức sẽ tiến hành công kích. Nơi này đã từng nổ ra một chiến dịch, đại khái thứ bọn họ gặp được là một vài bộ phận tàn lưu chưa bị thanh trừ.

Bọn họ đã ở trong phạm vi kích phát, bất luận dị động gì cũng sẽ dẫn phát công kích. Biện pháp duy nhất là một người đi ra ngoài trước, thông qua một vòng laser mới để xác định vị trí kích phát cụ thể, lưu lại một người nhân cơ hội đem thứ này trực tiếp phá huỷ.

Cậu có thể lực, Cố Uyên có súng, để cậu làm người đi trước không thể nghi ngờ càng thêm thích hợp.

Cố Uyên rất nhanh hiểu được ý tứ của cậu, mày nhíu càng thêm chặt, đang muốn mở miệng, Lục Đăng đã khẽ nhếch đầu ngẩng lên, ở trên môi y nhẹ nhàng chạm chạm.

Xúc cảm mềm mại mát lạnh nhẹ dán lên, ngực Cố Uyên nhảy dựng, động tác chậm chạp trong chớp mắt.

Tìm được phương pháp thuận lợi khiến mục tiêu phối hợp hành động, trong mắt Lục Đăng tràn ra ý cười trong trẻo, linh hoạt thoát thân ra, chạy đến chỗ xe huyền phù dỗ lại.

Ánh mắt Cố Uyên chợt co rụt lại, đau đớn kịch liệt làm lồng ngực y một trận chết lặng, trong cổ họng mặn chát, lại hoàn toàn bất chấp không để ý. Cầm súng nhanh chóng phán đoán vị trí phát ra laser, không chút do dự bắn ra.

Tốc độ y càng nhanh, Lục Chấp Quang liền càng nhanh an toàn.

Thân hình thiếu niên nhanh nhẹn ngoài ý muốn, mượn rừng cây và nhánh cây bên cạnh nhanh chóng ẩn nấu, từ trong nguy hiểm này tới nguy hiểm khác né qua một đạo lại một đạo laser. Ngực Cố Uyên nhảy kịch liệt, trên tay lại càng ổn, một súng tiếp một súng chuẩn sát đem những cái vũ khí tự động đó phá huỷ.

Rốt cuộc, không khí một lần nữa an tĩnh lại.

Chân Lục Đăng bị vướng, nửa quỳ trên mặt đất.

Tim đã nhấc lên cao tới cực điểm, lồng ngực tắc nghẽn đau đến gần như kinh sợ run cầm cập. Cố Uyên bổ nhào qua đem cậu bế lên, lật lại bảo hộ trong cánh tay, lại đối diện với ý cười yên lặng thanh triệt trong đôi mắt đen nhuận.

Lục Đăng tự mình ý thức được phản ứng của cậu đủ để ứng phó laser đó, nhưng tố chất thân thể này lại còn chưa đủ.

Hệ thống không chịu cho cậu dùng thuốc kích phát thân thể, lâm thời dùng một viên chỉ có thể chống đỡ ba mươi giây, sau khi hiệu dụng biến mất rất nhanh liền sẽ bởi vì thoát lực mà hôn mê, nhưng chỉ cần tỉnh ngủ lại, cũng không ảnh hưởng gì với sức khỏe của thân thể.

May mắn, bọn họ phối hợp đến cũng đủ ăn ý.

Nhìn thấy quang mang rực rỡ trong mắt thiếu niên, đáy lòng Cố Uyên trầm xuống, động tác lại vẫn hết sức mềm nhẹ cẩn thận như cũ, cẩn thận bế cậu lên, nhanh chóng bước lên xe huyền phù.

Chỉ là một lát sau, mệt mỏi khó có thể khiền chế liền nảy lên. Lục Đăng chớp chớp mắt, nỗ lực câu lấy ống tay áo Cố Uyên, nhẹ giọng mở miệng: “Tôi ngủ một lát……”

“Yên tâm ngủ, nghe lời.”

Nhập mệnh lệnh hành trình cho xe huyền phù, Cố Uyên nhẹ phẩy tóc mái tán loạn giữa trán cậu, kề sát gương mặt trắng bệch mơ hồ của thiếu niên, ôm cậu ôn nhu mở miệng: “Hảo hảo nghỉ ngơi, kế tiếp giao cho ta.”

Lục Đăng đã mệt mỏi cực độ, lại vẫn hướng y lộ ra tười cười nhợt nhạt, thả lỏng dựa vào cánh tay cứng cỏi rắn chắc của y, nhẹ nhàng khép lại hai mắt.

Cố Uyên trước sau vẫn chăm chú nhìn cậu, nhìn cổ tay áo vẫn bị nhẹ kéo lấy nãy giờ, ánh sáng trong mắt một tấc một tấc nhu hòa xuống, chuyển cổ tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia.

Lục Chấp Quang có bí mật, y vẫn luôn biết.

Nếu chỉ là học sinh bình thường, cho dù có thể thông minh biết phối hợp y diễn trò, cũng tuyệt đối không thể một đường chạy vội đến nơi đây, ở trong khu rừng to như vậy chuẩn xác mà tìm được vị trí của y, càng không thể có thể nhạy bén phát giác nguy cơ như vậy, thậm chí có thể lẫn trốn được vũ khí laser tự động chuyên dụng để đánh mai phục.

Rõ ràng có nhiều bí mật như vậy, cư nhiên cũng không biết phòng bị y, chỉ chớp mắt liền ở trong lòng ngực y ngủ đến trời sập cũng không tỉnh.

Nhìn thụy nhan yên lặng an ổn của thiếu niên, Cố Uyên cứng họng cười khẽ, thoáng điều chỉnh cánh tay khiến cậu dựa càng thoải mái chút, bất đắc dĩ mà khẽ thở dài.

Không những không rên một tiếng lao ra, còn học được thừa dịp y không phòng bị trộm hôn y, làm hoảng thần.

Còn phải lập thêm nhiều quy củ mới được.

Hồn nhiên chưa phát hiện chính mình sắp phải bị quản chế nghiêm khắc, Lục Đăng ngủ đến say nồng, ở trước ngực y giật giật, bị Cố Uyên vững vàng ôm lấy, cúi đầu hôn long mi tinh mịn đang khép chặt lại.

Y tin tưởng Lục Chấp Quang, vô luận trên người thiếu niên cất giấu bí mật gì, chỉ cần đối phương không nói, y cũng sẽ không hỏi nhiều. Nếu bí mật này có thể làm Lục Chấp Quang bảo vệ bản thân càng tốt, sống sót càng tốt, y chỉ biết cảm thấy vui mừng.

Có thể sống sót, so với cái gì cũng quan trọng hơn.

Ánh mặt trời dần dần sáng tỏ, xe huyền phù xẹt qua một tia bóng đêm cuối cùng, chạy trên đường trở về biệt thự.

*

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ khắc hoa lan, ở phòng ngủ rơi xuống đan xen khiến căn phòng sáng rực lên.

Thiếu niên ngủ say ở trong chăn giật giật, muốn xoay thân, cánh tay rũ ở mép giường đã bị vững vàng nắm lấy. Thân hình nam nhân anh tuấn nhẹ nhàng chậm chạp bao phủ xuống, ôm lấy cậu cẩn thận nghiêng thân nằm tốt.

Lục Đăng ở trong cánh tay y mở to mắt, hơi hơi ngửa đầu, đối diện nhu hòa ôn tồn trong mắt Cố Uyên.

“Chịu tỉnh?”

Nhìn cặp mắt kia một lần nữa lóe lên quang mang trong trẻo rõ ràng, khóe môi Cố Uyên hơi cong, thuận thế cúi đầu ở giữa trán cậu hôn xuống, ôm lấy người dựa vào cánh tay mình, đem ly nước uy đến bên môi cậu.

Lục Đăng cúi đầu uống mấy ngụm nước, mới dần dần bình thường trở lại, chớp chớp mắt ngẩng đầu nhìn phía y.

Hệ thống chọn thuốc lấy an toàn làm đầu, bùng nổ ba mươi giây, cư nhiên phải ngủ ba mươi tiếng đồng hồ tới bổ sung đủ. Hiện tại cậu trừ bỏ đói lả, tai họa ngầm trên người bởi vì suốt đêm bôn ba nên mệt mỏi đều đã tiêu tán sạch sẽ, trạng thái thân thể so với trước khi ngủ còn muốn tốt hơn.

Thấy tinh thần cậu rất tốt, tâm Cố Uyên rốt cuộc hoàn toàn rơi xuống, hủy đi hệ thống giám sát sinh mệnh trên cổ cậu, ấn tóc cậu xoa xoa: “Cư nhiên ngủ lâu như vậy, lần sau sẽ không cho cậu thức đêm.”

Lục Đăng bị xoa thật sự thoải mái, đôi mắt híp lại, khóe môi cũng chạm rãi kéo ra độ cung nhẹ nhàng, lại giữ chặt cánh tay Cố Uyên: “Anh nghỉ ngơi tốt không?

Tuy rằng  mức độ sinh mệnh cũng có chút khôi phục, nhưng trong mắt Cố Uyên vẫn mang theo một chút tơ máu, trong ánh mắt vẫn lộ ra mệt mỏi, chỉ sợ là vẫn luôn thủ hộ cậu suốt hơn một ngày qua.

“Không quan trọng, nhìn thấy cậu liền không mệt.”

Đối diện ánh mắt trong suốt đầy quan tâm của thiếu niên, Cố Uyên cười nhẹ, học cậu nói trở về một câu, ôm người khẽ tựa vào đầu giường: “Trước ăn chút đồ vật, ta vào phòng bếp ngao cháo, thả đường.”

Đã nghe thấy được hương nhu hơi thở, Lục Đăng đã đói lả, ánh mắt bất giác sáng lên, chống tay ngồi thẳng thân thể.

Ý cười của Cố Uyên càng đậm, cố ý thong thả ung dung đứng lên, không nhanh không chậm nấu tốt cháo bưng trở về, đặt nhẹ ở trước mặt cậu tự động duỗi thân lấy bàn nhỏ: “Còn nóng, ăn từ từ.”

Cháo là dùng bạc hạt gạo ngao, thả không ít nguyên liệu nấu ăn dưỡng thân bổ dưỡng, thơm ngọt mềm mại, còn bốc lên nhiệt khí mơ hồ. Lục Đăng lập tức muốn ăn, dùng muỗng quẫy quẫy, múc một muỗng bỏ vào trong miệng, mặt mày kéo lên độ cung thỏa mãn.

Cố Uyên ngồi ở mép giường nhìn cậu, nhìn thiếu niên một lần nữa khôi phục sức sống sau khi tỉnh dậy hơn một ngày hôn mê, trong mắt cũng hiện ra vui vẻ: “Mấy ngày nay ta sẽ không đi ra ngoài, chỉ ở nhà bồi cậu, vui không?”

Tin tức y chết đã truyền ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ không bị chọc phá, loại thời điểm này nên thành thành thật thật ở nhà, ngược lại là lựa chọn an toàn nhất.

“Vẫn luôn ở nhà sao?”

Lục Đăng ngồi thẳng thân thể, giữ chặt cánh tay y, ánh mắt hơi sáng lên.

Nếu Cố Uyên vẫn luôn chỉ ở nhà, cậu có thể thời thời khắc khắc bảo hộ bên người đối phương, tránh cho xuất hiện thêm chuyện gì ngoài ý muốn. Chạy quãng đường dài hơn 10 km giống như lần trước để đi tìm người, thật sự quá khó khăn để thực hiện.

“Vẫn luôn ở nhà.”

Cố Uyên cười cười, đón ánh mắt cậu hơi hơi gật đầu, lại tìm kiếm gì ở phía sau, bỗng nhiên biến ra một chồng sách luyện tập mới tinh: “Sắp thi, ta ở nhà không có việc gì. Một tháng tiếp theo ta phụ đạo cho cậu, tranh thủ thi được thành tích tốt, được không?”

Quang mang trong mắt chớp mắt đình trệ, Lục Đăng cúi đầu nhìn nhìn cổ tay đã khỏi, một chút tâm tình mới vừa nhẹ nhàng đột nhiên trầm trọng xuống.

Chuyện làm bài tập tựa hồ không dễ dàng thương lượng như vậy, đối diện đồng tử đen nhánh không cho bàn cãi thêm, Lục Đăng do dự trong chốt lát, nhẹ kéo lấy ống tay áo y, hô hấp dừng lại cúi người về phía trước.

Môi thiếu niên ôn nhuận mềm mại, hơi thở mùi hương của cháo, run rẩy thò lại gần, thật cẩn thận ở bên môi Cố Uyên chạm chạm.