Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo!

Chương 12

        Chịu đựng xuống, phải sống sót.

Cơ giáp cường hãn được chế tạo bằng kim loại nặng, chiếm cứ vùng trời của toàn quốc gia Gia Lê Lạc tinh.

Chiến hỏa u ám đã bao phủ trên tinh cầu quá lâu, thật sự đã tới một bước này rồi, chiến tranh đã thành thủ đoạn sinh tồn thiết yếu.

Gia Lê Lạc tinh đã từng là một tinh cầu dồi dào yên ổn, hòa bình kéo dài tới nay khiến cho tinh cầu này cũng không có tài chiến tranh, nhưng dưới sự xâm lược trường kỳ áp bách cắt da mài xương đã bức ra một đường sống còn sót lại.

Thời đại tinh tế , vũ khí phát triển đến đời thứ tư hạt cấp, Gia Lê Lạc tinh lại vẫn sử dụng vũ khí laser đã thật sự quá mức cổ xưa đơn sơ. Âm thanh trào phúng của người Qua Nhĩ tinh trộn lẫn với âm thanh kịch liệt của cơ giáp, ngạo mạn mà cuối đầu nhìn xuống.

Tai họa ngập đầu trong dự đoán lại không có đánh úp lại.

Ở trong ánh mắt chấn động hoặc kinh ngạc, những vũ khí laser cổ xưa đã sớm đã tụt lại phía sau, thế nhưng lại giống như bỗng nhiên bùng nổ uy lực xưa nay chưa từng có.

Cơ giáp cường hãn đến đủ để đem cái  tinh cầu này trực tiếp hủy diệt bị nhanh chóng bị bắn(*) ra lỗ hổng,tiếng nổ mạnh liên tiếp truyền đến, súng tụ hạt thí nghiệm có thể bình yên thông qua lớp phòng ngự chắc chắn bỗng nhiên yếu ớt đến chịu không nổi một kích.

*Trong Qt là thiêu nghĩa là cái đích để bị ngắm bắn.

Tính năng laser không có khả năng bỗng nhiên biến hóa, tinh thần quan chỉ huy Gia Lê Lạc tinh rung mạnh, sau khi ngơ ngẩn thật lâu, rốt cuộc khàn giọng mở miệng: “Cố thị……”

Cơ giáp của Qua Nhĩ tinh ở trong tinh hệ Pulitzer đủ để bách chiến bách thắng. Lúc này đây cơ giáp đó so với trước càng cường đại hơn, được trang bị càng nhiều vũ khí tiên tiến, Qua Nhĩ tinh đã kiến tạo hoàn toàn hệ thống của cơ giáp, đại bộ phận tài liệu cũng đều có thể tự cấp tự túc.

Biến cố duy nhất, cũng chỉ có khả năng là quặng lôi thạch do Cố thị bán ra.

Đối với lệnh ám sát Cố Uyên mới chấp hành không lâu, bởi vì quặng lôi thạch do Cố thị bán ra mà dẫn phát dư âm tẩy chay mãnh liệt thậm chí cũng không từng tan đi. Thương nhân ti tiện nhất ý cô hành muốn bán nước cầu tài(*) kia, nếu thật sự có kế hoạch từ trước, bằng sức lực của bản thân đem bút tích lớn như vậy thuận lợi xoay ngược lại ——

*Làm theo ý mình bán nước cầu tiền.

Ý niệm như vậy chợt lóe qua ở trong đầu chợt lóe qua, lại nhanh chóng bị ấn xuống.

Gia Lê Lạc tinh quá cần một hồi thắng lợi.

Vô luận là có nhiều khác thường, thực tế không mang đến thắng lợi, chỉ cần có thể bậc lửa hy vọng mọi người sớm đã từ bỏ, chỉ cần có thể làm mọi người một lần nữa đứng lên, nhân quả phía sau, hiện tại cũng không phải lúc đem ra thảo luận.

Chờ đến chiến cuộc ổn định, nếu thật sự có thể chứng minh hết thảy chuyện này cùng Cố thị có quan hệ. Bọn họ, hoặc là người nối nghiệp bọn họ, nhất định sẽ trả giá tương ứng bồi thường.

Quan chỉ huy một lần nữa trầm mặc xuống, đem lực chú ý tập trung ở cơ hội xoay chuyển tình thế lướt qua trước mắt.

Đây là hy vọng duy nhất của Gia Lê Lạc tinh.

Vũ khí laser nhìn như đã sớm bị đào thải đảo mắt đánh tan cả đàn cơ giáp, quan chỉ huy trẻ tuổi cắn chặt răng, ấn máy truyền tin trên tai, lạnh giọng mở miệng: “Tiến công —— không cần dừng tay, toàn bộ hỏa lực, tiến công!”

Lửa đạn bỗng nhiên kịch liệt, đem sắc trời chiếu sáng rực.

*

Cố Uyên đứng ở trước cửa sổ sát đất, ánh mắt tĩnh lặng dừng phía chân trời lửa đạn không dứt.

Bình an khấu cất giấu bên người, chỉ lộ ra ở cần cổ dây tơ hồng tinh tế không bắt mắt. Xúc cảm ngón tay ấm áp của thiếu niên cọ qua làn da tựa hồ còn vô cùng rõ ràng, âm thanh cùng hơi thở ôn nhuận nấn ná ở đáy lòng, nhiễm lên tầng ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt trong đôi mắt đen trầm.

Tuy rằng đã tận khả năng đem việc công ty giải thể che giấu, thời gian rốt cuộc thật quá trùng hợp, chung quy không có khả năng làm được hoàn toàn. Ngay vừa rồi, tổng bộ công ty đã thu được tin nhắn dò hỏi do chính phủ lâm thời của Gia Lê Lạc tinh gửi đến.

Y không có đáp lại, chỉ lưu loát nhanh chóng khởi động dự án tị nạn khẩn cấp.

Người Gia Lê Lạc tinh cần niềm tin, hiện tại không phải thời điểm truy tìm nguyên nhân rốt cuộc vì sao thắng lợi. Y có thể làm đều đã làm xong, ở thời gian cuối cùng, cấp dưới vẫn luôn đi theo y lưu lại ảo giác kiềm chế Qua Nhĩ tinh, y cần thiết phải thay bọn họ tìm được chỗ đặt chân đủ an toàn.

“Cố tổng……”

Bí thư phía sau thấp thấp lên tiếng, ngữ khí cẩn thận: “Vài vị phó tổng đều đã đưa lên tàu hàng của tinh hệ , ngài cũng đi nhanh đi ——”

“Một chuyến cuối cùng, ngươi cùng bọn họ đi, không cần bồi ta.”

Cố Uyên âm thanh đạm mạc đánh gãy, xoay người liếc nhìn hắn, thần sắc vẫn bình thản như cũ: “Mấy ngày qua, các ngươi đều chịu nhiều vất vả, thay ta hướng bọn họ nói lời cảm tạ.”

“Nhưng bên ngoài đều cho rằng ngài đã chết!”

Hốc mắt bí thư nóng lên, cuối cùng không màng kiêng kị, nôn nóng tiến lên một bước: “Cứ đơn giản như vậy mai danh ẩn tích, hay đi tinh hệ khác không tốt sao? Ngài đã đem chuyện nên làm đều làm xong, chuyện đánh giặc là phải giao cho những cái tổ chức đấu tranh đó, không quan hệ với chúng ta ……”

Cố Uyên cười cười, cởi bỏ cổ tay áo trên cổ tay, đem ống tay áo gập lại gấp lên trên, tắt trí não đi, lộ ra cánh tay bị bao phủ bởi các vết thương hình tròn.

Khi ánh mắt dừng ở trên vết thương kia, âm thanh bí thư đột nhiên im bặt.

Trong cơ thể bị cấy vào dụng cụ giám sát sinh mệnh, trước đó bị dùng cho nhà giam cùng đặc công, từ cổ tay đôi khi là cánh tay để tiến hành cấy vào. Dụng cụ giám sát đặt trong động mạch tim, có thể tùy thời giám sát người bị cấy vào vẫn còn tồn tại hay không, cũng chuẩn xác định vị vị trí tức thời.

Cố Uyên còn sống, người Qua Nhĩ tinh  vẫn luôn luôn biết điều đó.

“Chờ bọn hắn chạy lại đây, bất luận người hay chuyện gì còn lưu lại bên người ta, đại khái đều sẽ bị mài thành hạt.”

Y làm những chuyện như vậy, người Gia Lê Lạc tinh có thể đoán được, người Qua Nhĩ tinh cũng đồng dạng có thể đoán được, hơn nữa đem lửa giận toàn bộ phát tiết ở trên người thương nhân Gia Lê Lạc tinh to gan lớn mật này.

Một trò đùa hiếm hoi, Cố Uyên mỉm cười bồi thêm một câu, đem trí não  mang lên một lần nữa, cổ tay áo cũng lần nữa thả xuống.

Phía trước là tử cục không chỗ trốn, bí thư rốt cuộc trầm mặc xuống, hướng y cúi đầu thật sâu, bước nhanh rời khỏi văn phòng.

Công ty đã chỉ còn lại có cái vỏ rỗng, Cố thị ngày xưa phồn thịnh, cứ như vậy lặng yên yên lặng làm hạt cát nhỏ trên biển to lịch sử tinh tế.

Ánh mắt xẹt qua chiến hỏa ngoài cửa sổ phảng phất thế lực ngang nhau kịch liệt, Cố Uyên ngồi ở trước bàn kéo ra ngăn kéo, lấy ra chuôi súng siêu hạt, tháo dỡ phân giải, một linh kiện một linh kiện mà tinh tế chà lau.

Gia Lê Lạc tinh thế nhưng có thể cùng Qua Nhĩ tinh thế lực ngang nhau, trước tràng chiến dịch này, toàn bộ  tinh hệ Pulitzer có lẽ hoàn toàn không có ai tin tưởng.

Thương trường như chiến trường, phản chi cũng thế. Quân lính cơ giáp cao cấp tan rã, cũng không sẽ chân chính ảnh hưởng chiến lực trung kiên của Qua Nhĩ tinh. Y đánh cuộc đến là tại đây tràng chiến dịch lúc sau, tin tức cơ giáp cao cấp của Qua Nhĩ tinh  toàn bộ đều bị phá hủy sẽ nhanh chóng truyền khắp tinh tế, hơn nữa bởi vậy đưa tới mơ ước nhìn trộm của các tinh cầu khác.

Dù tổn thất lớn đến không đủ để bị lập tức tiêu hóa thừa nhận, Qua Nhĩ tinh đồng thời tất yếu phải đem đại bộ phận chiến lực lưu giữ ở tinh cầu của mình, không dám lại tùy tiện phát động xâm lược.

Gia Lê Lạc tinh là một tinh cầu cũng đủ cứng cỏi, chỉ cần có cơ hội thở dốc, liền có khả năng nhất cử xoay người giành chiến thắng.

Vải dệt tế nhuyễn nhẹ nhàng chậm chạp phất qua, đem một bộ linh kiện cuối cùng chà lau sạch sẽ. Cố Uyên nâng tầm mắt lên, nhìn phía tàu chiến quân dụng đang nhanh chóng tới gần ngoài cửa sổ.

Kế hoạch ban đầu của người Qua Nhĩ tinh là cho y lưu lại một khối thi thể, nhưng hiện tại xem ra đã sửa lại chủ ý.

Người Qua Nhĩ tinh hận y thấu xương, tuyệt sẽ không cho y dễ dàng chết như vậy. Nếu y có thể chịu được tra tấn, có thể chịu qua tù đày của nhà giam, có thể chịu đến một ngày thắng lợi kia  ——

Nơi đó còn có một đường sống cực mỏng manh đang chờ y.

Tàu chiến rất nặng hạ xuống, dòng khí mạnh mẽ khiến bụi mù bay ngập trời, ánh mắt Cố Uyên rơi xuống, đỡ bàn  bình tĩnh từ từ đứng dậy.

Hoặc là y sống sót, đi đón thiếu niên của y về nhà.

Hoặc là chờ Lục Chấp quang về nhà, y đưa cho cậu một cái thái bình.

*

48 tiếng đồng hồ chiến đấu kịch liệt, rốt cuộc khi màn đêm lần nữa buông xuống lửa đạn đã tạm ngừng.

Lần đầu chính diện đánh lui tiến công của Qua Nhĩ tinh, tuy rằng đồng thời tổn thất thảm trọng, lại vẫn bậc lửa ý chí đấu tranh của người Gia Lê Lạc tinh. Càng ngày càng nhiều người gia nhập chiến đấu, chiến cuộc sớm đã định sẵn đã bắt đầu xuất hiện chênh lệch rất nhỏ.

Quan chỉ huy trẻ tuổi quyết đoán trở thành lãnh đạo trung tâm đấu tranh, thừa dịp đình chiến nhanh chóng tích cực bố trí phòng ngự, tùy thời chuẩn bị chống cự một vòng xâm lược mới.

Thắng lợi không thể ngờ này nhanh chóng truyền khắp tinh hệ, Gia Lê Lạc tinh ngoan cường chống cự khiến cho không ít tinh cầu chú ý, một viên tinh cầu đã tới loại tình trạng này vẫn có thể dùng mệnh chiến đấu thậm chí giành thắng lợi, đã có tư cách đạt được viện trợ của tinh cầu khác.

Viện trợ trong sáng ngoài tối từng đám đạt thành, vũ khí kiểu mới cuồn cuộn không ngừng bị vận chuyển đến Gia Lê Lạc tinh, một vòng phản kháng đấu tranh mới cuối cùng đã bính(*) ra nhiệt tình xưa nay chưa từng có.

*Bính: động từ chỉ

Trong nhà giam thuộc Qua Nhĩ tinh, lặng yên tẩm lên huyết sắc lạnh băng.

Nhà tù nhỏ hẹp lạnh băng dùng để nhốt trọng phạm, xiềng xích điện tử chặt chẽ khóa trụ tứ chi, người bị khóa lại tựa hồ không cần phải dùng loại phòng ngự cao cấp như vậy, người kia đang không có sức sống đổ người trong bóng tối, mồ hôi lạnh khiến tóc ướt sũng, quanh thân loang lổ vết máu.

Dưới cơn bạo nộ của Qua Nhĩ tinh nguyên soái suýt nữa đã đem Cố Uyên quất roi đến chết, nhưng vẫn để lại cho y một hơi thở, thứ nhất là để lại để ngày sau tra tấn, thứ hai cũng muốn hoàn toàn biết rõ thân phận của Cố Uyên.

Trận chiến này đã định trước là đánh không lâu. Cơ giáp trọng hình cao cấp toàn bộ hủy trong một ngày, bên trong Qua Nhĩ tinh trống rỗng, mấy cái thế lực ngang nhau ở gần tinh cầu đều ở như hổ rình mồi, quân đội sớm hay muộn cũng phải rút lui khỏi Gia Lê Lạc tinh.

Nhưng trước đó, bọn họ cần phải biết rõ ràng, Cố Uyên làm hết thảy đến tột cùng chỉ là vì Gia Lê Lạc tinh, hay là có tinh cầu khác ở sau lưng âm thầm thao túng, lại cất dấu âm mưu càng sâu hơn.

Cố Uyên yên tĩnh nằm ở trong bóng tối, hồi lâu mới giật giật, chống đỡ thân thể chậm rãi ngồi dậy.

Đầu ngón tay rách nát trong bóng đêm gian nan sờ soạng, chạm đến chất gỗ của bình an khấu ở cần cổ, bàn tay đau đớn chảy mồ hôi lạnh chậm rãi nắm chặt lại.

Sớm đã đoán trước cảnh ngộ sẽ gặp phải sau khi chịu trói, vì thế mọi thứ giống như cũng liền trở nên không khó có thể chịu đựng như vậy.

Chỉ là nghiêm hình thôi, nghe được một tiếng rồi một tiếng quân báo truyền đến việc mẫu tinh thắng lợi, nhìn thần sắc người Qua Nhĩ tinh trước mặt thẹn quá thành giận điên cuồng, cũng tốt hơn nhiều so với bị đồng bào chọc cột sống mắng phản đồ.

Mồ hôi lạnh chảy xuống tiến vào khóe mắt, Cố Uyên khép lại hai mắt, ngửa đầu đem gáy đặt trên vách đá lạnh băng, tận lực đem ý thức tập trung ở trên một ít ánh sáng nhỏ yếu.

Đã là ngày cuối cùng của cuộc thi chuẩn hóa, cũng không biết Lục Chấp Quang thi thế nào, những ngày bọn họ cùng nhau bình yên canh giữ ở biệt thự, chính mình bồi cậu làm bài, giảng tri thức cho cậu, đến tột cùng có giúp ích ở trường thi hay không.

Thiếu niên của y từ trước đến nay thông minh, nhất định là có thể thi rất tốt.

Giống như tìm được cách hay để giảm đau, những ký ức ấm áp an bình đó bị y thật cẩn thật lấy ra tới, lặp đi lặp lại hồi tưởng mỗi một chi tiết. Ấm áp tràn đầy ngực, rét lạnh, đói khát, đau đớn, giống như trong chớp mắt đã trở nên cực kỳ xa xôi.

Cố Uyên hồi tưởng, khóe môi khơi độ cung nhu hòa nhỏ rất khó phát hiện, bởi vì đau đớn mà mơ hồ giật mình lật ánh mắt, trong nháy mắt nhuộm dần quá an bình ấm áp.

Trong bóng đêm, tiếng bước chân lẹp xẹp truyền đến.

Âm thanh cửa lao khép mở dần dần vang lên, mùi hương đồ ăn nhàn nhạt gợi lên ngọn lửa đau đớn nơi dạ dày.

Cố Uyên hoạt động cánh tay, đầu ngón tay sờ vào túi, sờ soạng đụng tới một khối kẹo sữa kia, nắm chặt trong lòng bàn tay một hồi, rồi lại nhẹ nhàng buông ra.

Người Qua Nhĩ tinh đã xem y thành tử tù hẳn phải chết, cả tù phục cũng không cho y thay, thế nhưng cũng trời xui đất khiến để lại cho y mấy thứ này.

Nhà tù chỗ y sẽ không được phát đồ ăn, chỉ có ba ngày một lần dịch dinh dưỡng duy trì sinh mệnh. Khối kẹo sữa này là khi gặp mặt lần đầu Lục Chấp Quang cho y, bị y tùy thân mang theo, vẫn luôn giữ cho tới hiện tại.

Còn không đến thời điểm cần thiết động đến nó.

Nguyên bản cho rằng đã tích góp hồi ức cũng đủ nhiều, nhưng sau khi tách ra lại chỉ cảm thấy dấu vết thiếu niên lưu lại quá ít, vì thế y luôn xem những dấu vết đó là bảo bối tỉ mỉ trân trọng, một chút cũng không nỡ hủy diệt.

Đau đớn cùng đói khát đều có thể chịu đựng, chịu lâu rồi liền thành chết lặng, ở dưới rét lạnh, suy yếu mệt mỏi một đợt tiếp một đợt dâng lên.

Tiếng bước chân đã rời đi, âm hưởng của khoá điện tử ở của lớn yên tĩnh trong bóng tối.

Nan đề bị vứt trở về, vô luận tiến công hay là lui giữ, quân đội Qua Nhĩ tinh đều cần phải chuẩn bị an bài kế tiếp, tạm thời còn không có người muốn tiếp tục tìm y gây phiền toái.

Ở trong an bình ngắn ngủi khó được, Cố Uyên dựa vào bức tường phía sau, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, chuẩn bị sức cho một vòng nghiêm hình sắp đến.

Buông tôn nghiêm, buông kiêu ngạo, không tiếc đại giới (giá lớn) , bất luận tiền đồ.

Chịu đựng xuống, sống sót……

Ý niệm như vậy vừa mới thành hình trong đầu y, liền bỗng nhiên bị một đạo quang mang nhanh như thiểm điện (tia chớp) xẹt qua.

Dự cảm kỳ dị xâm nhập đầu óc, hô hấp Cố Uyên đột nhiên cứng lại, hai mắt thình lình mở lớn, bốn phía vẫn là bóng đêm yên tĩnh.

Tầm mắt xẹt qua lưới sắt ở cửa lao, thân thể sớm đã suy yếu đến cực điểm bỗng nhiên bộc phát ra lực lượng khó có thể tưởng tượng. Cố Uyên đứng thẳng thân thể, ánh mắt tập trung nhìn vào thân ảnh không biết từ khi nào xuất hiện ở cửa lao, tim bỗng nhiên đập kịch liệt đến gần như nổ tung.

Không biết lấy từ đâu ra sức lực, Cố Uyên căng mình bổ nhào vào cửa, bị hai cánh tay cách cửa lao vững vàng đỡ lấy.

Lục Đăng đứng ở ngoài cửa, hơi ngẩng đầu nhìn y, dưới ánh đèn ảm đạm ở cửa thang lầu, là đôi đồng tử đen nhuận chứa ánh sáng nhu hòa trong trẻo.