Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo!

Chương 16

  Nguy cơ tứ phía, một đường sinh cơ.

Bóng đêm thâm trầm, lửa đạn kịch liệt đã tạm thời bị ném lại phía sau.

Tàu tuần tra tăng tốc chạy vào một khu rừng, Cố Uyên xuất thân là làm sinh ý về khoáng sản, tuy rằng căn cơ của Cố thị ở Gia Lê Lạc tinh, nhưng bản đồ toàn bộ mạch khoáng của tinh hệ đều hiểu rõ trong lòng. Từ nơi này tiếp tục đi về phía trước, là có thể đi vào một động mạch khoáng đã sớm bị Qua Nhĩ tinh vứt đi.

Đường hầm của tinh tế đại đồng tiểu dị (*), chỉ cần có kỳ khai thác quá dài, bên trong sẽ có nơi cư trú để thuận tiện cho khai thác, cho dù đã bị vứt đi, nhưng vẫn có thể đặt chân một thời gian ngắn.

*Đại đồng tiểu dị:Phần lớn thì giống nhau, còn phần nhỏ thì có khác nhau ít nhiều, tức là không khác nhau mấy.

Mục tiêu của bọn họ là một hầm thạch đen, tuy rằng đã kết thúc khai thác, nhưng thành phần thạch còn sót lại trong đất vẫn có đặc tính che chắn tín hiệu. Trước khi người đàm phán của Gia Lê Lạc tinh đến Qua Nhĩ tinh, nơi đó rất thích hợp để ẩn thân.

Thương thế của Lục Đăng đã xử lý tốt, đang nằm trên giường an tĩnh hôn mê. Cố Uyên cứ cách một lát liền nhịn không được đem ánh mắt dịch tới gương mặt tái nhợt của thiếu niên, xác nhận hô hấp của cậu vẫn vững vàng như trước, mới có thể tiếp tục đem lực chú ý đặt vào màn đêm nguy cơ tứ phía.

Súng siêu hạt thuần đen đặt ở một bên, phía trên lây dính chút vết máu.

Tạm thời không có truy binh đuổi theo, Cố Uyên đem lộ tuyến thiết trí tốt, lại mở radar ra tra xét, mới trở về bên giường, đem vết máu trên thân súng chậm rãi chà lau sạch sẽ.

Từ khi y quyết tâm đi lên tuyệt lộ hiểm trở này, chuôi súng này vẫn luôn ở bên người y, bồi y vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết. Lúc y giao khẩu súng cho Lục Chấp Quang, là muốn cho cậu cầm phòng thân.

Y đoán được thiếu niên nhất định sẽ không màng an nguy mà yểm hộ mình, cho nên mới cố tình đem người bỏ lại đủ xa. Nhưng không dự đoán được kỹ năng dừng súng của Lục Chấp Quang sẽ tốt như vậy, khoảng cách xa như vậy cũng dám nổ súng, thế nhưng còn có thể tinh chuẩn mà bắn tận hai lần.

Nếu không phải có mấy phát súng kia, Cố Uyên có thể cướp được tàu tuần tra, cũng sẽ bởi vì không kịp lập tức mở ra lồng phòng hộ, ít nhiều chịu cũng chút vết thương.

Nhưng y tình nguyện là chính mình bị thương.

Quần áo nhiễm máu đỏ tươi đã bị cẩn thận cất đi, chỗ bị thương vẫn còn thấm máu, băng vải vừa mới băng tốt ẩn ẩn lộ ra màu đỏ đậm.

Trong lúc hôn mê thiếu niên tựa hồ cảm thấy có chút lạnh, ngực vai mơ hồ co rúm lại, ánh mắt cũng vô lực nhăn lại. Trong lòng Cố Uyên không yên, vội vàng kéo quần áo ra ngồi một bên, đem người ủng vào trong ngực, dùng thảm nhung bọc lại cẩn thận, cách thảm chậm rãi vỗ về.

Có lẽ là do nhiệt độ cơ thể cũng có thể có hiệu quả, hô hấp của Lục Đăng dần dần nhẹ nhàng chậm xuống, tiến vào càng sâu trong lòng ngực y.

Cố Uyên trước sau vẫn lưu ý động tĩnh của cậu, đúng lúc giơ tay che lại bả vai bị thương của Lục Đăng, mở cánh tay đem người toàn bộ bao lấy, cúi đầu nhẹ nhàng hôn ấn đường đổ mồ hôi lạnh của thiếu niên.

Sớm đã thừa dịp lúc trước cùng người Qua Nhĩ tinh khách và chủ tẫn hoan đã thăm dò tất cả bố trí bên trong tàu tuần tra, Cố Uyên vững vàng ôm lấy người trong lòng ngực, trở tay kéo ra một ô ngầm, lấy từ bên trong ra một bao thực phẩm quân dụng. Mở ra bỏ thêm thuốc dinh dưỡng vào túi nước, cẩn thận từng chút mà uy Lục Đăng nuốt xuống.

Nỗi lòng y càng mãnh liệt, động tác lại càng mềm nhẹ. Tàu tuần tra chuyển chế độ điều khiển tự động, ngẫu nhiên rơi vào phạm vi khí lưu sẽ có chút xóc nảy, nhưng tay y vẫn ổn đến gần như không xê dịch tí nào.

Một túi nước lớn đều uy sạch sẽ, có vài giọt rơi trên đôi môi tái nhợt.

Cố Uyên cúi đầu nhìn một hồi, lặng lẽ cúi người, nhẹ nhàng đem mấy viên bọt nước kia mút đi.

Khi ở hải đăng nhìn thấy thiếu niên trong vũng máu mỉm cười nhìn y, y bỗng nhiên hiểu rõ khi thấy Lục Chấp Quang đẩy ra cửa nhà lao, một đầu đâm thẳng vào trong lòng ngực mình, y là có dạng tâm tình gì.

Ngày xưa chỉ cần thân thể ấm áp lạnh lên đã làm lòng y phát đau, muốn hảo hảo đem người ôm vào trong ngực, rồi lại không thể mặc kệ tàu tuần tra. Cánh tay Cố Uyên nắm thật chặt, môi nhẹ cọ lên mái tóc mềm mại của thiếu niên, một tay cầm hông cậu ôm trên cổ tay, đơn giản trực tiếp đem người bế lên, ôm ngồi ở trên ghế điều khiển.

Không xa rời nhau.

Sẽ không xa rời nhau nữa.

*

Khi Lục Đăng tỉnh lại, đã đi tới một thạch thất an toàn.

Dưới thân được cẩn thận lót thảm nhung thật dày, lưu lại một cái đắp ở trên người, ven góc đều bị dém đến kín mít, hoàn chỉnh ngăn cách tất cả hàn ý âm lãnh.

Tuy rằng hai mắt khép lại, nhưng có thể cảm nhận được ánh sáng nhu hòa chiếu xuống, mùi hương đồ ăn lặng yên lan truyền khắp nơi.

Trong nồi không biết đang nấu cái gì, bọt đang ‘ùng ục ùng ục’ tràn ra. Tiếng bước chân từ nơi không xa nhẹ nhàng chậm chạp tới gần, cánh tay ôm ngang  qua vai cổ, đem cậu vững vàng nâng dậy, tránh đi chỗ bị thương ôm vào trong ngực.

Trong thạch thất vô cùng rét lạnh, ngực vai rời khỏi đệm chăn ấm áp, Lục Đăng hơi co rúm lại, lập tức bị ôm càng chặt trong lòng ngực, thảm nhung cũng bị kéo đến vai, chỉ lộ ra miệng vết thương cần xử lí lại lần nữa.

Lực đạo cánh tay ôm lấy cậu vô cùng ổn định, từng vòng băng vải bị cởi xuống, thuốc trị thương mát lạnh bôi đều, rồi đổi băng vải mới cẩn thận quắn lại, thắt nút thật chặt.

Không khí thật sự quá mức an bình, tuy rằng biết rõ thân hiện tại có lẽ vẫn ở hiểm cảnh, Lục Đăng lại vẫn nhịn không được nhẹ nhấp nháy khóe môi, ở cần cổ gần trong gang tấc lặng lẽ cọ cọ.

Nhạy bén phát hiện động tác của cậu, bọc cậu trong ngực cũng hỉ cũng ưu(*) mà kéo căng, cánh tay đang ôm chặt thật cẩn thận buông ra chút, nhu hòa lên tiếng: “Tỉnh?”

*Cũng hỉ cũng ưu: ngôn ngữ internet mới, nói chúng ta cần mở to hai mắt, với hiện thế hỗn loạn này, thấy rõ, dùng hiểu, cũng chỉ có như vậy mới có thể đẩy ra mây mù thấy thanh thiên, liễu ánh hoa tươi lại một thôn. Nghĩa là sau khi công thấy thụ bị thương dẫn đến càng đau lòng và quý trọng.

Cảm giác cùng nhau sống sót thật tốt.

Dáng vẻ hớn hở từ đuôi lông mày tràn xuống, tràn ra khóe môi, Lục Đăng mở mắt ra nhìn y, trong mắt ánh sáng ấm áp thanh triệt lan truyền khắp nơi.

Cố Uyên bình tĩnh nhìn cậu, trong cổ họng bỗng nhiên dâng lên luồng nhiệt nóng bỏng.

Nụ hôn tinh mịn nhỏ vụn rơi xuống đàu, xúc cảm ấm áp phất qua mặt mày, cánh mũi, bên môi, lực đạo cố định ở sau đầu mềm nhẹ cẩn thận.

Lục Đăng nhịn không được ý cười thong thả lan rộng, tay không bị thương chủ động ôm chặt y, cúi người dựa lên, rốt cuộc tinh chuẩn mà cọ lên chóp mũi Cố Uyên.

Đuôi mắt lộ ra phiếm nhiệt độ nhu hòa sáng rõ, khóe môi Cố Uyên hơi nhướng, giơ tay đem cậu ôm chắc, kiên nhẫn nhẹ xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên: “Có đói bụng không?”

Đã sớm cảm thấy đói bụng.

Ánh mắt Lục Đăng sáng lên, nhìn y nhẹ nhàng gật đầu. Cố Uyên lấy ra quần áo sạch sẽ đặt qua một bên giúp cậu mặc vào, lại dọn đệm chăn xếp thành chồng kêu cậu dựa vào phía sau ngồi ổn, cúi người ở giữa trán cậu khẽ hôn: “Lập tức liền xong.”

Thân ảnh tuấn đĩnh cầm ánh đèn đứng dậy, Lục Đăng bỗng nhiên có chút luyến tiếc, mím môi, giơ tay giữ chặt y: “Cũng không phải rất đói bụng……”

Cố Uyên bị cậu cầm cổ tay, lập tức ngừng bước chân. Xoay người hơi trầm ngâm, đem thiếu niên toàn bộ ôm lên, thay đổi phương hướng của chiếc giường.

Thạch thất nguyên bản đã không lớn, từ góc độ này có thể nhẹ nhàng nhìn đến toàn cảnh trong phòng, tự nhiên cũng có thể vẫn luôn nhìn thấy y.

Thiếu niên trong lòng ngực hơi ngẩng đầu, lông mi dày lóe lóe, đuôi lông mày cong lên một chút độ cung, ánh mắt trong trẻo liền ý cười ôn tồn.

“Về sau, ta sẽ vẫn luôn ở nơi cậu có thể hìn thấy được.”

Cố Uyên ôn thanh mở miệng, cánh tay ôm cậu hơi hơi khép lại buộc chặt, cảm xúc trong ngực lật một cái chớp mắt đã bình phục, khi ngẩng đầu lần nữa trong mắt vẫn trầm tĩnh nhu hòa như trước: “Cậu cũng phải để ta nhìn được, được không?”

Vô luận phát sinh tình huống như thế nào, y một chút cũng không nghĩ lại nhìn thấy đối phương vì mình mà bị thương.

Lục Đăng nhìn y, ánh mắt trong lắng trơn bóng, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trong nồi chính là đồ hộp quân dụng của Qua Nhĩ tinh, mùi thịt thấm vị bốc lên, canh đã nấu đến mùi hương nồng nặc. Cố Uyên bới một chén đem về, cũng không để Lục Đăng động tay vào, múc một muỗng thổi cho nguội bớt, uy đến bên môi cậu: “Há mồm.”

Lục Đăng dựa vào trong lòng ngực y, nghe lời mà há mồm, đem canh thịt chậm rãi uống xuống, rồi lại ho khan một trận.

Thời khắc cậu sử dụng thuốc bùng nổ là thời khắc nguy hiểm khẩn cấp, không an toàn giống lựa chọn trước đó hệ thống đưa ra. Sau khi sử dụng sẽ không ngủ lâu lắm, nhưng sẽ khiến cho thần kinh trở nên dị thường mẫn cảm, ít nhất phải mười ngày nửa tháng mới có thể giảm bớt.

Nếu không phải hệ thống lấy thuốc giảm đau cho cậu sử dụng một khắc không ngừng, hiện tại đại khái đã đau đến trằn trọc khó ngủ.

Thuốc giảm đau chỉ có thể ngăn đau, nhưng tri giác quá mức mẫn cảm cũng không thể giảm bớt, canh trong muỗng tuy rằng đã bị thổi cho nguội bớt, với cậu mà nói vẫn là quá nóng.

Trong Cố Uyên hiện lên lo lắng, thần sắc lại vẫn vững vàng. Ánh mắt ở trên người thiếu niên cùng mặt mày ẩn nhẫn của cậu tạm dừng trong chớp mắt, múc một muỗng canh mới, thổi cho càng nguội hơn, một lần nữa đút cho cậu.

Thân thể sẽ không gạt người.

Lục Chấp Quang hôn mê hơn mười tiếng đồng hồ, y ở nửa đường sửa lại phương hướng, đem đích đến được đặt sẵn của tàu tuần tra bỏ xa ở mấy ngàn dặm, ôm thiếu niên nhảy dù đi xuống, ấn địa đồ bôn ba đến căn hầm bị vứt bỏ này, đối phương cũng vẫn không tỉnh qua.

Dọc theo đường đi động tác y đã tận lực mềm nhẹ, nhưng cho dù là hơi đụng chạm nhẹ nhất, cũng khiến cho người trong lòng ngực vô ý thức run rẩy.

Thiếu niên không thoải mái, không chỉ là bởi vì súng bắn bị thương.

Ở thời đại tinh tế các huấn luyện phản ứng đều có thể tiến hành thông qua bắt chước hệ thống, thân thủ Lục Chấp Quang cực tốt, phản ứng cũng nhạy bén, đại khái là bởi vì tuổi còn nhỏ, thân thể không có hoàn toàn trưởng thành, còn không chưa tiếp thu qua huấn luyện chuyên nghiệp nhằm tăng tố chất thân thể lên.

Tại dưới loại tình hình này, muốn trong thời gian ngắn mạnh mẽ tăng lên tố chất thân thể, liền phải ăn một ít dược vật có tác dụng phụ đồng dạng mãnh liệt.

Chờ trở về nhất định phải giúp cậu hoàn toàn kiểm tra thân thể, vô luận có di chứng gì, đều nhất định phải hảo hảo điều dưỡng triệt để mới được.

Không muốn khiến đối phương lo lắng, Lục Đăng há mồm tiếp nhận muỗng canh kia, lại phát giác độ ấm vừa đúng, trong mắt không khỏi nổi lên hơi nóng, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Uyên.

Thiếu niên ít lời, lại khiến cho Cố Uyên luyện ra bản lĩnh chỉ liếc mắt một cái là có thể đoán ra tâm sự cậu. Xoa xoa mái tóc dựa vào trên vai, thần sắc hòa hoãn xuống, ôn thanh mở miệng: “Uống được không?”

“Uống được.”

Đã lâu cũng chưa ăn được bất kỳ đồ ăn đúng nghĩa nào, hương vị của canh thịt tuy rằng đơn giản, lúc này lại có vẻ dị thường mỹ vị.

Lục Đăng nhìn ánh mắt cậu phiếm ý cười, lại không có tiếp một muỗng này, giơ tay cầm lấy di chuyển nhẹ nhàng, liền để ở bên môi Cố Uyên.

Nồi đầy đến run run rẩy rẩy, lấy tính tình Cố Uyên, không thấy cậu tỉnh lại, là sẽ không có tâm tư ăn cơm.

Một tia bất an cuối cùng cũng hòa tan ở ý cười trong đôi mắt thanh nhuận của thiếu niên, Cố Uyên theo ánh mắt cậu lộ ra nhàn nhạt ý cười, cúi đầu uống muỗng canh kia.

Hai người phân nhau ăn một nồi thịt hộp kia, Cố Uyên kiên nhẫn mà thổi lạnh uy cậu, vì hống Lục Đăng đem hơn phân nửa đều ăn xuống, cuối cùng mới giúp cậu lau bên môi. Một lần nữa ôm người nằm xuống, cúi người dùng gương mặt thử thử nhiệt độ ở trán của thiếu niên.

Miệng vết thương không có nhiễm trùng, đây là tin tức đáng giá vui sướng duy nhất.

Bị trọng phạm nhẹ nhàng vượt ngục,quân đội Qua Nhĩ tinh nhất định tức giận đến thất khiếu(*) bốc khói. Chính mình đã dùng qua biện pháp rớt xe huyền phù một lần, đối thủ lần này không dễ lừa gạt như tổ chức đấu tranh, tìm không thấy y, nói không chừng sẽ đem toàn bộ mặt đất đều lật lên.

*Thất khiếu: hai mắt, hai lỗ mũi, miệng, hai lỗ tai.

Mạch khoáng này là do công ty con của Cố thị được hiệp trợ chỉ đạo khai thác, y vừa đến nơi này liền nhận ra thiết kế quen thuộc, cũng bởi vậy tìm được gian phòng trực ban còn được giữ gìn khá tốt.

Nếu thực sự có gì ngoài ý muốn, dưới mặt đất so với bên trên mặt đất còn có nhiều chút đường sống để cứu vãn.

Lục Đăng ăn no, một tia hàn ý luôn lượn lờ trên người do mất máu cũng tan đi,bọc thảm nhung ấm áp, híp mắt mệt rã rời, lại vẫn không chịu chợp mắt nghỉ ngơi.

“Như thế nào không ngủ được?”

Cố Uyên xoa xoa tóc của cậu, đem tay thiếu niên cầm ở trong lòng bàn tay, cúi người ôn nhu hỏi cậu.

Lục Đăng cười cười với y, nắm cái tay kia lôi vào trong lòng ngực, trong mắt lộ ra tia sáng lấp lánh chờ mong.

Lần trước là muốn sờ đầu, lần này đại khái chính là muốn ôm.

Cố tổng tài đã tổng kết ra từ kinh nghiệm phong phú, hơi hơi trầm ngâm an vị ở mép giường, đem người mềm nhẹ ôm vào trong lòng ngực.

Thân thể đụng chạm còn lại chỗ tống rất nhỏ, nhưng vẫn nghe thấy được âm thanh hút khí ẩn nhẫn thấp thấp của thiếu niên.

Đoán ra chỉ sợ thân thể Lục Đăng lúc này đặc biệt mẫn cảm, Cố Uyên cố ý phóng lực đạo cực cẩn thận, đem thảm nhấc lên đem người bọc nghiêm, chậm rãi vỗ về sống lưng, nhẹ giọng ngâm nga giai điệu lâu đời của cố thổ nơi xa.

Gia Lê Lạc tinh an ổn dồi dào, nền văn minh cũng dày nặng. Làn điệu xa xôi thê lương phát ra từ giọng trầm thấp của nam nhân, giống như một mảnh an ổn thái bình phảng phất chưa từng bị chiến hỏa châm qua.

Lục Đăng cuộn người trong lòng ngực y, chờ cảm thụ xa lạ khác thường chuyển nhạt, lại nhịn không được lặng lẽ cọ cọ đi lên.

Cảm quan đặc biệt nhạy bén, tuy rằng mang đến một chút không khoẻ, lại cũng đồng dạng thập phần mới lạ. Cậu có thể cảm giác được nhịp tim Cố Uyên đập hơi nhanh, dong khí mềm nhẹ phất qua, sau đó dần dần thành thói quen, mỗi một lần đụng chạm mang đến điện lưu rất nhỏ có vẻ mới lạ mà thú vị.

Trong lòng ngực ấm áp, Lục Đăng chậm rãi dâng lên mệt mỏi, khép lại hai mắt dựa xuống, trán chảy xuống cần cổ Cố Uyên.

Cố Uyên dừng lại vỗ về, cúi đầu nhìn khuôn mặt thiếu niên an ổn ngủ say phảng phất không nhiễm hạt bụi nhỏ, cánh tay nắm thật chặt, khép lại hai mắt.

*

Dưới mặt đất an ổn hai ngày, hệ thống rốt cuộc truyền đến tin tức mới.

Tin tức Cố Uyên vượt ngục định sẵn là dấu không được. Gia Lê Lạc tinh biết được y vẫn còn sống, đã đưa ra can thiệp chính thức, trước khi khởi động hoà đàm, cần phải trả lại con tin.

Không hòa đàm, quân đội Qua Nhĩ tinh liền sẽ vẫn bị kiềm chế ở Gia Lê Lạc tinh. Mấy tinh cầu lân cận chung quanh đều đã hoặc thật hoặc giả làm ra tư thế chuẩn bị tiến công, Qua Nhĩ tinh định sẵn không chống đỡ được lâu lắm.

Hoà đàm đã là bại chiêu chưa bao giờ nghĩ tới, lại muốn trả lại đầu sỏ gây ra hết thảy tội lỗi, đối với Qua Nhĩ tinh mà nói không thể nghi ngờ là vô cùng nhục nhã khó có thể chịu đựng.

Căn cứ tin tức hệ thống đưa ra, tuy rằng mặt ngoài quân đội Qua Nhĩ tinh đã đáp ứng sẽ nghĩ cách cứu viện Cố Uyên, nhưng thực tế đã hạ lệnh giết chết. Vô luận tìm được người khi còn sống hay đã chết, đều tuyệt không thể để Cố Uyên còn sống bình bình an an trở lại Gia Lê Lạc tinh.