Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo!

Chương 4

                   Ngụy • Tu la tràng

Edit: Giếng băng sâu.

Nhất định không thể.

Nhớ tới đống sách luyện tập gần như chất cao tới nóc nhà vừa liếc mắt nhìn thấy kia, trong lòng Lục Đăng còn sợ hãi, lưng vững vàng đè lên cửa, kiên định lắc lắc đầu.

Cậu là tới để làm nhiệm vụ, không phải tới làm bài tập, nếu thật sự bị mục tiêu nhìn thấy tình hình bên trong, cậu có lẽ có thể đoán được quá trình bao dưỡng sau này không sai tí nào.

Thần sắc thiếu niên kiên quyết ngoài ý muốn, Cố Uyên kinh ngạc một lát, vẫn là thuận thế thối lui, xoa xoa tóc của cậu: “Ta phải đây đi, lần sau lại tìm cậu.”

Tuổi này đúng là thời điểm lòng tự trọng rất cao, không muốn để người khác nhìn thấy phòng của mình, đại khái nếu không phải trong phòng quá hỗn độn, thì là quá mức túng quẫn. Cố Uyên không muốn cậu quá mức để ý loại sự tình này, ôn thanh nói qua xong, liền dẫm cầu thang gỗ vang ‘răng rắc’ đi xuống lầu, đi lên xe trở về.

Thấy thân hình y đã hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Lục Đăng mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, giữ cửa kéo ra một khe hở, nghiêng người chui vào nhà.

Trên bàn và mặt đất đâu đâu cũng là bài tập mới tinh, chồng chất lên nhau tới tận nóc nhà lung lay sắp đổ, thô sơ giản lược phỏng chừng có lẽ phải làm suốt bảy tám thế giới tiếp theo mới hết được, nói không chừng còn có thể  dư lại.

Lục Đăng cẩn thận nghiêng người, chen qua từ giữa hai chồng sách luyện tập có chiều cao không sai biệt lắm với mình, buông cặp sách, cởi quần áo gấp tốt, nằm yên ở trên giường.

Sau đó là một đêm mơ thấy ác mộng học tập chăm chỉ.

Sáng sớm hôm sau, khó được ngày Lục Đăng dậy trễ ngồi ở trên giường, hiếm thấy mà phát ngốc vài phút.

Loại nhà ở này cho dù như thế nào cũng không thể ở tiếp được, đi học vẫn phải làm bài tập, không bằng đi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Thế giới này cũng không an toàn, tương lai nếu tìm được cơ hội, nói không chừng còn có thể nghĩ cách tùy thời đem cái nhà ở này phá đi.

Tưởng tượng như vậy, nhiệt tình làm nhiệm vụ lại tăng vọt không ít.

Lục Đăng thở sâu, một lần nữa tinh thần dâng trào. Mặc tốt quần áo, theo tấm che nắng lâm thời dựng lên ở ngoài cửa sổ trượt xuống, rời khỏi khu dân nghèo.

*

Vì để dễ bề công tác, hệ thống có thể tùy thời dò xét được vị trí của mục tiêu. Lục Đăng đem bùa hộ mệnh xoay nửa vòng, dựa theo hướng dẫn của hệ thống, dọc theo bản đồ một đường tìm tới.

Vốn cậu không tính đeo cặp sách lên, khi ra cửa mới phát hiện cặp sách lại là ba lô trói định của hệ thống. Vì để có thể tùy thời mua đồ từ thương thành của hệ thống, ít nhất cho tới bây giờ, vẫn cần phải đem cặp sách tùy thân mang theo.

Hệ thống mới ra xưởng không lâu, cấp bậc trước mắt còn chưa đủ che dấu thiết bị định vị, dọc theo đường đi lòng tràn đầy áy náy, âm thanh hướng dẫn đều có vẻ uể oải ỉu xìu.

Lục Đăng trước tiên đã đem bài tập từ trong cặp sách đổ ra ngoài, sờ sờ bùa hộ mệnh, ở trong đầu an ủi nó: “Đừng lo lắng, chờ hoàn thành nhiệm vụ ở một thế giới, điểm kinh nghiệm liền đủ thăng cấp.”

“Ký chủ yên tâm, ta nhất định sẽ mau chóng thăng cấp, làm ký chủ về sau không cần kí xác nhận!” (Ý là em nó không có tài khoản ngân hàng nên phải ký giấy, thăng cấp thì nó làm tài khoản khỏi ký nữa.)

Hệ thống lập tức lên tinh thần, tin tưởng mười phần phát thề. Lục Đăng cười cười, sửa sửa dây hồng của bùa hộ mệnh, tiếp tục hỏi nó: “Xác định vị trí của mục tiêu chưa?”

“Xác định, mục tiêu đang ở phòng tranh phía trước, ký chủ chỉ cần đi vào, dựa theo chỉ dẫn đi là đến nơi!”

Hệ thống hưng phấn lên tiếng trả lời, động lực mười phần tìm thêm một vòng xác định vị trí mục tiêu, gửi vị trí đã xác định cho cậu, còn cố ý tri kỷ mà đánh dấu ra lộ tuyến kỹ càng tỉ mỉ.

Nhìn nhìn ký hiệu trên bản đồ, Lục Đăng bỗng nhiên dừng bước chân, trong mắt hiện ra chút suy tư.

Phòng tranh.

Trong lý lịch của Cố Uyên cũng không có việc yêu thích nghệ thuật, vì sao lại tới loại địa phương này, dưới thời kỳ khẩn trương này, đối phương bỗng nhiên đi vào phòng tranh, đại khái không phải đặc biệt tới xem tác phẩm nghệ thuật.

Chủ tuyến của cốt truyện là triển khai xoay chung quanh vai chính, miêu tả về pháo hôi chỉ có ít ỏi vài nét bút. Cậu chỉ có thể căn cứ thời gian cùng cốt truyện để đối chiếu, sắp tới Cố Uyên có lẽ là đang vì một bút quan trọng nhất của đơn đặt hàng mà bận rộn chu toàn, lại không rõ ràng lắm đối phương đến tột cùng làm như thế nào chỉ bằng bản thân mà có thể giấu trời qua biển, đem tất cả mọi người lừa được.

Lục Đăng hơi hơi trầm ngâm, đem cặp sách trên lưng xách lên, không có dựa theo lộ tuyến hệ thống đánh dấu đi qua, ngược lại nhảy bật về phía trước, một tay nắm chặt tường vây, nâng thân nhảy lên trên bệ cửa lầu hai.

Tạo hình của phòng tranh tràn ngập phong cách nghệ thuật của thời đại tinh tế, bên ngoài điểm xuyết không ít điêu khắc trang trí. Không tốn bao nhiêu sức lực, Lục Đăng liền tìm ra tầng trệt Cố Uyên đang ở, đẩy cửa sổ trên mái nhà ra, vững vàng dừng giữa hành lang gấp khúc ở sảnh điêu khắc.

Hôm nay Cố Uyên cũng không có bộ tây trang có ba lớp cổ điển kia, mà là thay đổi kiện đồ hưu nhàn màu đen khoác áo gió, thân hình vẫn cao gầy tuấn tú, đi đi dừng dừng trước các loại hàng triển lãm, tựa hồ có vẻ thập phần thanh thản.

Cũng như rất nhiều du khách bình thường, khi y đứng trước mỗi kiện hàng triển lãm đều sẽ nghỉ chân một lát, cũng sẽ dùng trí não ghi lại giới thiệu của những hàng triển lãm đó, giống như có hứng thú rất nồng hậu với những món hàng triển lãm ấy.

Lục Đăng né qua đám người, thử mở hệ thống ra rà quét, cách vài giây, trong đầu liền vang lên âm thanh nhắc nhở: “Ký chủ, mục tiêu đang ghi lại tài liệu cấu tạo của những hàng triển lãm đó, trí não y đang phân tích tư liệu lôi thạch, cần phục chế một phần lại không?”

“Không cần, thu hồi dò xét đi.”

Lục Đăng ở trong đầu trả lời một câu, lấy mắt kính ra mang lên, lặng yên dung nhập vào đám người.

Quặng lôi thạch là mạch khoáng chuyên sản của tập đoàn Cố thị, trùng hợp lại là nội dung quan trọng nhất của bút đơn đặt hàng kia, xem ra Cố Uyên đi vào nơi này, chính là vì tìm kiếm thứ có thể làm chậm lại năng lực phòng ngự của lôi thạch, cùng thế phẩm không thể lập tức bị phát hiện.

Tìm kiếm như vậy không khác tìm kim trong biển, nhưng ít ra thuyết minh Cố Uyên đã thu được đơn đặt hàng của Qua Nhĩ tinh, hơn nữa bắt đầu xuống tay tự hỏi đối sách.

Ở trong mắt đối phương, mình vẫn là một học sinh bần cùng khắc khổ chăm chỉ, hiện tại đúng là thời gian đi học, hẳn là là không có tâm trặng rảnh rỗi ra dạo phòng tranh.

Lục Đăng không tính toán hiện thân lúc này, chỉ đẩy đẩy mắt kính, không xa không gần mà đi theo phía sau đối phương.

*

Cố Uyên không có đi ra quá xa, bỗng nhiên thấy được một thân ảnh ý cười đầy mặt.

Người tới thần sắc ân cần, bước nhanh về hướng y, hướng y vươn đôi tay: “Thật trùng hợp —— Cố tổng, ngài cũng tới xem triển lãm điêu khắc sao?”

“Hôm nay không có việc gì, liền đi vòng vòng.”

Đáy mắt không dấu vết hiện lên chút đề phòng, Cố Uyên mỉm cười trả về một câu, đem tay trái không có đeo trí não vươn tới, cùng hắn nhẹ nhàng nắm chặt.

Người trước mặt y nhận ra, kêu Lôi Thăng, là một xí nghiệp gia có chút danh tiếng ở Gia Lê Lạc tinh, giữa hai người cũng từng làm vài sinh ý.

Sinh ý người này làm không tính lớn, thái độ cũng ân cần hòa khí, lại âm thầm là thành viên của tổ chức đấu tranh của Gia Lê Lạc tinh. Nếu là ngày thường, y kỳ thật cũng không cần đề phòng đối phương như thế, nhưng tình hình hiện tại đã có điều bất đồng, không thể qua loa thiếu cảnh giác.

Trên mặt Lôi Thăng vẫn là tươi cười hữu hão như cũ, nắm tay y lắc lắc, lại lấy ra một điếu thuốc điện tử: “Khó được trùng hợp như vậy, Cố tổng rất hận hạnh ngài nhận cho, sinh ý gia đình bình dân, tương lai mong rằng Cố tổng có thể chiếu cố nhiều hơn……”

Hắn không có buông tay trái Cố Uyên ra, rồi một tay lấy ra điếu thuốc kia, cười mỉm đưa qua.

Ánh mắt Cố Uyên rơi xuống, thần sắc mơ hồ rét lạnh.

Tính an toàn của trí não là có bảo đảm, nhưng đồng dạng cũng có người phát minh bộ thiết bị lấy tin tức từ trí não. Cho dù dưới tình huống mở ra chế độ bảo hộ tin tức, chỉ cần trí não hai bên có thể tiếp xúc nhau, là có thể đem tin tức từ bên này lấy qua.

Y vừa mới tiếp đơn đặt hàng hai trăm triệu quặng lôi thạch tinh khiết của Qua Nhĩ tinh, tổ chức đấu tranh Gia Lê Lạc tinh cũng ít nhiều nghe được tiếng gió, nhất định sẽ có người đến tìm hiểu tin tức, Lôi Thăng này tuyệt không phải tâm huyết dâng trào tìm y nói chuyện phiếm đơn giản như vậy.

Hai trăm triệu quặng lôi thạch tinh khiết này là một bước khuếch trương xâm lược quan trọng của Qua Nhĩ tinh, nhưng nếu thật sự có thể lợi dụng cơ hội này, trà trộn vào quặng lôi thạch giả đạt thành giao dịch, nói không chừng liền sẽ trở thành mấu chốt chuyển bại thành thắng của Gia Lê Lạc tinh.

Từ lập trường mà nói, y cùng tổ chức đấu tranh của Gia Lê Lạc tinh kỳ thật có cùng trận doanh. Nhưng tổ chức đấu tranh ngư long hỗn tạp, bên trong lại cũng không hoàn toàn sạch sẽ, chuyện này can hệ quá lớn, y tính toán chỉ một mình hoàn thành chuyện này, vô luận là một phương nào, y cũng không tính toán đem bí mật tiết lộ ra ngoài.

Lôi Thăng vẫn mang theo tươi cười như cũ, chờ y tiếp nhận điếu thuốc kia.

Hai bên đều là đồng bọn hợp tác trên thương trường, nếu mở miệng cự tuyệt, không chỉ bác bỏ mặt mũi đối phương, cũng sẽ lặp tức làm hiềm nghi tăng thêm hầm nghi cho bản thân, nói không chừng sẽ kích thích đến tổ chức khiến họ xuống tay với  mình.

Nếu không cự tuyệt, mười phần có tám chín phần, tin tức trong trí não sẽ bị đối phương trực tiếp lấy đi. Đến lúc đó hai bên có lẽ có thể thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, nhưng mọt gian tế trà trộn vào sâu bên trong tổ chức thật sự quá nhiều, chỉ cần tùy tiện có người mở miệng nói ra, liền sẽ mang cơ hội quan trọng nhất lúc này hóa thành bọt nước.

Cố Uyên trầm mặc, ánh mắt dừng ở trên điếu thuốc kia, ánh sáng trong đáy mắt một tấc một tấc tối xuống.

Chuyện y tính toán làm, người biết đến càng ít càng tốt, không cần có người hiểu, cũng không cần bất luận kẻ nào làm đồng bạn.

Thần sắc Cố Uyên đã hiện ra sự đạm mạc rất cao ngạo, không kiên nhẫn mà khẽ ngẩng cằm. Đang muốn tùy tay xoá sạch điếu thuốc kia, một thân ảnh lại bỗng nhiên nhẹ nhàng mà bổ nhào vào trên người y, tay ôm chặt cánh tay y.

Không chỉ là cánh tay, nửa thân thể y cơ hồ đều bị thiếu niên đột nhiên xuất hiện ôm chắc. Còn không kịp hoàn hồn, bên môi đã bị xúc cảm mát lạnh ngọt nị kia chạm vào.

Một cây kem hai màu chocolate và bơ bị nhét vào trong tay y, Cố Uyên theo bản năng cầm lấy, cúi đầu nhìn xuống.

Thiếu niên treo ở trên người ngửa đầu nhìn y, mặt mày tràn đầy hào quang sinh động vô cùng thân thiết, bất mãn thấp giọng oán giận: “Tôi chỉ đi mua đồ ăn…… Anh đã đi được nhanh như vậy!”

Rõ ràng biết tình hình không phải những gì thiếu niên chứng kiến, Cố Uyên lại vẫn không khỏi bị ánh sáng tươi sáng trong cặp mắt kia lây nhiễm, giữa mày bị thấm qua nhu hòa ấm áp, khóe môi kéo lên độ cung nhàn nhạt, đem kem uy đến bên miệng cậu: “Là ta không tốt, còn muốn ăn cái gì?”

Lôi Thăng trong chớp mắt đã bị đẩy ra ngoài, nhớ tới tin tức mới nghe tối hôm qua, trong mắt cũng không khỏi hiện ra chút kinh ngạc, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Nam nhân thân hình cao lớn khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt hơi rũ lại chuyên chú nhu hòa. Thiếu niên bị y nửa ôm ở trong ngực ánh mắt sáng ngời, tuy rằng ôm cậu, động tác lộ ra vẻ sự vụng về chưa trải qua sự đời, sợ là cậu có lẽ thật sự chưa từng bị động qua.

Bao dưỡng còn không vội mà động, xem ra là thật sự bị Cố Uyên sủng đến trong lòng bàn tay.

Ý thức được chính mình quấy rầy người ta hẹn hò, địch ý mơ hồ Cố Uyên mới hiện ra, cũng liền bỗng nhiên trở nên thuận lý thành chương không ít.

Lôi Thăng lúc này mới cất thuốc đi, xoa xoa tay muốn xin lỗi, thiếu niên kia đã hứng thú tràn đầy mà nhắc “Cá nướng”, “Bánh kem” linh tinh, đem Cố tổng tài kéo đi hướng nhà ăn dưới lầu nhà ăn.

……

Lục Đăng ấn theo giáo trình bao dưỡng do hệ thống cung cấp, không chút cẩu thả mà máy móc làm theo y chang. Đem người kéo vào thang máy xong, mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, lui về phía sau một bước, cánh tay trước sau vẫn ôm Cố Uyên cũng nhẹ nhàng buông ra.

Phân lượng trên cánh tay nhẹ đi, nhiệt độ cơ thể ấm áp cũng bỗng nhiên rời xa.

Ánh mắt hơi rũ dừng ở phần cổ trắng nõn của thiếu niên, Cố Uyên trầm mặc một lát, vẫn như cũ giơ tay nhẹ phủ lên mái tóc cậu, nhẹ nhàng xoa xoa: “Cảm ơn.”

Thời cơ đối phương xuất hiện thật sự quá trùng hợp, rõ ràng là giải vây cho y nên mới đi tới, bất luận là vì mục đích gì, đều không thể nghi ngờ đã giúp y giải quyết khốn cảnh tiến thoái lưỡng nan vừa rồi.

Nhận thấy được lực đạo mơ hồ trên cánh tay kia, Lục Đăng chớp chớp mắt, tiếp nhận kem, chần chờ ngẩng đầu: “Hôm nay tôi tới ——”

Lời nói mới nói được một nửa, Cố Uyên lại bỗng nhiên đem cậu cuốn vào trong lòng ngực.

Nếu chỉ căn cứ ngày vào mấy câu đối thoại ít ỏi vào ngày hôm qua ở khách sạn, liền đoán được khốn cảnh của y, thiếu niên trước mặt thật sự thông minh vô cùng. Nếu không phải như vậy, đối phương cố ý tới gần y, liền nhất định còn có chút dụng ý khác.

Y thật sự sợ Lục Chấp Quang sẽ nói dối gì đó làm cớ, hoặc là tái nhợt không thể giải thích, tới giải thích về chuyện đã phát sinh hôm nay.

Thang máy đèn thang máy tăng lên âm thanh xuống tầng vang lên, còn có mười giây đồng hồ liền sẽ tới nhà ăn lầu một.

Y hẳn nên cảnh giác mỗi ý đồ tới gần bên người mình, nhưng chỉ lúc này đây, mười giây đồng hồ này, y thật sự không muốn sinh ra bất kỳ hoài nghi gì đối với thiếu niên trong lòng ngực.

Tần suất tim đập và hô hấp đều có chút biến hóa, lực đạo cánh tay ôm lấy  mình cũng tăng thêm không ít, ngẩng đầu nhìn phía mặt nghiêng căng thẳng của cậu, cư nhiên ẩn ẩn hiện ra vài phần lạnh lùng chưa bao giờ gặp qua.

Hiển nhiên là đang giận.

Lục Đăng bị y ấn vào trong lòng ngực, một tay vẫn giơ kem. Nghe nhịp tim đập của nam nhân, trầm mặc một lát vẫn giãy không ra, thành thành thật thật thừa nhận sai lầm.

“Là trốn học ra ……”

– – – – – – – – – – – – – –

Tác giả có lời muốn nói:

Cố tổng:…… Ha ⊙▽⊙

# là giận dữ đi #

# trốn học cũng không được sao QAQ#