Cái Quỳ Này Tôi Nhận!

Chương 50

Bầy sói cực kỳ tức giận, từ từ đi ra khỏi rừng rậm, những hai mươi con, lập tức vây quanh mọi người, nhe nanh trợn mắt, yết hầu phát ra những tiếng gầm gừ đáng sợ.

Tim mọi người đập vang như sấm, mồ hôi tuôn như mưa, sợ hãi nhìn về phía Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu đã sớm kéo Evans lui về phía bờ sông trong lúc đang nói chuyện. Chân Evans dài, chỉ cần giẫm lên là hai người có thể xuôi dòng tháo chạy.

Lúc này, Văn Anh Đình chợt lên tiếng: “Đừng sợ, chúng ta không sợ, sói sẽ không dễ dàng xông lên đâu! Đối mặt với sói, mọi người từ từ lùi về sau…”

Tống Sư Yểu đột nhiên ngắt lời anh ta: “Chạy mau!”

Tống Sư Yểu vừa dứt lời, bầy sói lập tức phát động tấn công, há ra hàm răng đầy mùi máu nhào tới. Loài sói, săn mồi một kiểu, báo thù lại là một kiểu khác, lúc này không có thời gian cọ tới cọ lui với chúng nữa, chỉ có thể mau chóng tháo chạy.

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, Listan lập tức đẩy con trai lên bè cỗ, thuận tay nhấc Thư Vệ lên, người anh ta cao to, cơ bắp đầy đặn, vừa giẫm chân lên lập tức đẩy bè gỗ rời khỏi bờ, tự mình nhảy lên, ba người thành công xuôi theo dòng nước trước, lập tức thoát khỏi nguy hiểm.

Văn Anh Đình cũng đang ở độ tuổi trạng thái cơ thể tốt nhất, cũng không giống những minh tinh này, phải duy trì vóc dáng mảnh khảnh, lập tức túm Lê Hân lên bè gỗ. Thường Hữu Thanh vừa tới đã được đặt nằm lên bè gỗ, Lý Đạt Đạt đúng lúc đang dùng vỏ sò cho anh ta uống nước, mẹ Thường cũng ở bên cạnh, bởi vậy ba ngươi thành công trốn thoát.

Ngay sau đó đương nhiên là Evans và Tống Sư Yểu. Bè gỗ vừa trôi theo dòng nước, Tống Sư Yểu lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết chói tai của Lễ Văn Linh. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Thông bị hai con sói cắn rồi lại kéo, Mạnh Thông sợ tới mức liên tục kêu, Lễ Văn Linh lập tức như mất đi lý trí nhào tới cứu con trai, cũng bị cắn vào tay, chồng cô ta lập tức tiến lên cứu, nhưng lại bỏ qua con trai nhỏ là Lễ Tuyền.

Ba mẹ và anh trai đều ở đây, đương nhiên Lễ Tuyền không thể bỏ lại bọn họ để tự mình lên bè gỗ tháo chạy được. Một con sói nhào về phía cậu, Lễ Tuyền bị đánh gục xuống đất, con sói cắn một phát vào cổ Lễ Tuyền.

Tống Sư Yểu nhíu mày lại, nhảy xuống khỏi bè gỗ vừa mới trôi đi, chạy qua mặt nước, nhanh chóng cầm lấy một ngọn đuốc từ lửa trại đuổi sói đi.

“Mau tới đây!” Tống Sư Yểu kéo Lễ Tuyền, nghiêm giọng nói.

Lúc này, ba người Lễ Văn Linh mới hoảng loạn chạy tới. May mà cái bè gỗ này là Lễ Tuyền và Mạnh Thông đóng hết mình, vì muốn đủ cho trọng lượng của một nhà bốn người nên làm tương đối lớn, bốn người lập tức lên bè gỗ, Tống Sư Yểu vung vẩy ngọn đuốc, ngăn bầy sói nhào lên ở một khoảng cách nhất định, đợi bè gỗ xuống nước rồi ném ngọn đuốc xuống, túm lấy bè gỗ để bè gỗ kéo đi. Con sói nhào tới ở khoảng cách gần cắn đứt mấy cọng tóc của cô.

Tất cả người xem đều kinh hồn bạt vía, thấy họ đều thành công chạy thoát mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Ôi mẹ ơi, quá nguy hiểm!”

“Nếu không có Tống Sư Yểu, cả nhà bốn người của Lễ Văn Linh đều chết ở đây mất.”

“Văn Anh Đình ngu ngốc Văn Anh Đình ngu ngốc, ông đây dùng nick thật chửi luôn, con mẹ nó, tự mình chạy trốn thì rõ nhanh!”

“Đúng vậy, cả nhà ảnh hậu đều bị thương, còn họ lại không hao tổn gì, tôi xem mà tức anh ách, không phải muốn đợi Văn Châu Liên sao? Sao không ở lại mà đợi!”

“Linh Chi xin cảm ơn Tống Sư Yểu, từ nay ai chửi cô chính là chửi chúng tôi, cảm ơn!”

“Tống Sư Yểu tốt quá, vừa ngầu vừa tốt bụng, tôi thành fans rồi a a a a a a a a.”

Bè gỗ được dòng nước chảy xiết cuốn đi, bầy sói không cam lòng đuổi dọc theo bờ sông, cho tới khi phía trước không còn đường mới thống hận đứng trên tảng đá nhìn chằm chằm kẻ thù đào tẩu, một tiếng sói tru lại một lần nữa vang đêm, trong màn đêm tịch mịch, thảm thiết đến lạ thường.

Tống Sư Yểu được kéo lên bè gỗ, ánh trăng rất sáng, có thể nhìn thấy phong cảnh hai bên bờ, họ xuôi theo dòng nước, cũng không không biết sẽ bị cuốn tới đâu.

“Tiểu Tuyền? Tiểu Tuyền?” Lúc này Lễ Văn Linh mới chú ý tới con trai nằm trên bè gỗ, máu ở cổ vẫn không ngừng chảy, cô ta sợ hãi không thôi, nhìn về phía Tống Sư Yểu, hoảng loạn cầu xin giúp đỡ: “Cô Tống, cô Tống…”

Tống Sư Yểu đi tới sờ vào, sờ thấy một dấu răng thật sâu, cổ người không thể chịu được sức cắn của sói, tuy cô lập tức tới cứu, nhưng vẫn chậm một bước.

Tống Sư Yểu trầm mặc.

“Thế nào rồi? Cô Tống? Sao… không phải chứ, Tiểu Tuyển? Tiểu Tuyền! Tiểu Tuyền tỉnh lại đi, đừng dọa mẹ mà Tiểu Tuyền…” Lễ Văn Linh như phát điên lên, không dám tin mọi thứ xảy ra trước mắt. Nhưng ý thức của Lễ Tuyền rất yếu ớt, nhiệt độ cơ thể dần hạ xuống, sau đấy nhanh chóng trở nên lạnh toát.

Cuối cùng, tiếng khóc tê tâm liệt phế của Lễ Văn Linh vang vọng dưới bầu trời đêm.

Một người mẹ mất đi đứa con, bi thương và sự thống khổ khiến rất nhiều người xem đồng cảm, ngay lập tức, bình luận trên màn hình càng mắng chửi mẹ con Văn Anh Đình càng thậm tệ hơn.

“Nhưng có gì nói đấy, Lễ Văn Linh cũng là đáng đời, Tống Sư Yểu bảo cô ta đi cô ta còn ở đó dây dưa la cà, cái chết của Lễ Tuyền cô ta cũng có trách nhiệm.”

“Vì lòng tốt mà hại chết con trai mình, đừng trách tôi, tôi cảm thấy rất sảng khoái, ngu ngốc phải bị trị như vậy, bài học này sẽ khiến cô ta nhớ suốt đời.”

“Lễ Văn Linh đã đủ thảm rồi, hơn nữa cô ấy cũng rất tốt bụng, ai mà ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh như vậy, kẻ đầu sỏ chung quy vẫn là tên ích kỷ Văn Anh Đình kia.”

“Liên quan gì tới Châu Châu, nếu Châu Châu biết chắc chắn sẽ bảo anh cô ấy đừng đợi cô ấy, đều do anh cô ấy tự chủ trương được không hả.”

“Có người anh và người mẹ ích kỷ như vậy, rốt cuộc Văn Châu Liên là loại người thế nào, tôi rất nghi ngờ đấy.”

Hòn đảo này rộng đến lạ thường, chân trời đã hửng sáng, vậy mà họ còn chưa tới cuối con sông, cũng không được đưa tới biển lớn.

Phía trước có một mảnh rừng ngập mặn, bè gỗ thuận theo dòng nước trôi về hướng rừng ngập mặn, những bè gỗ đi trước đều dừng tại đây, Listan đang đợi Tống Sư Yểu trên rễ cây ngập mặn nổi lên mặt nước.

Thấy Tống Sư Yểu tới, Listan lập tức vẫy tay muốn chào hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mấy người Lễ Văn Linh kỳ lạ, anh ta lại thu hồi biểu cảm.

Lễ Văn Linh ôm con trai không rời, cả người như mất hồn, Lê Hân vội vàng hỏi: “Tiểu Tuyền sao thế?”

Lễ Văn Linh nghe thấy giọng Lê Hân, chậm rãi ngẩng đầu lên, khoảnh khắc trong mắt phản chiếu hình ảnh hai mẹ con kia, lập tức lóe lên vẻ thù hận, hung ác, nếu không phải do họ, con trai cô ấy cũng sẽ không chết!

Lễ Văn Linh nhảy xuống nước nhào về phía Lê Hân, phát điên lên, túm tóc bà ta, vừa đánh vừa đá, đẩy ngã xuống nước cũng không buông tay, chồng cô ta cũng không ngăn cản, hốc mắt đỏ hoe, khi Văn Anh Đình tới đây cũng đánh nhau với anh ta, hiện trường trở nên hỗn loạn.

Mấy người Listan tới ngăn cản, Tống Sư Yểu không rảnh để ý tới, Evans lo muốn chết, kéo cô tới mắng cho một trận, có trời mới biết khi cô đột nhiên nhảy xuống cứu người anh đã lo lắng tới nhường nào, đặc biệt là ba lô còn đang ở trên người anh ta, lúc đó Tống Sư Yểu không có chút đồ nào cả.

...

Văn Châu Liên, Vệ Ngôn và Văn Quốc Hoa tụ tập lại, đương nhiên họ muốn đi tìm Tống Sư Yểu, dù sao thì đây cũng là công việc của NPC người thật bọn họ, sao có thể tách khỏi người bị phán xét được?

May mà có vòng tay định vị, họ có thể biết đám người Tống Sư Yểu đi về phía nào.

Họ vẫn luôn chậm rãi đi theo phía sau đám người Tống Sư Yểu, tới khi nhìn thấy một thi hài trên dọc đường, họ mới bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.

Là thi hài, không phải thi thể, xem ra là bị dã thú cắt nát rồi ăn luôn, nếu không có chút vải thì không phân biệt nổi, thậm chí còn không biết là ai bị ăn.

“Cái này…” Vệ Ngôn ngồi xổm xuống trước dấu chân, duỗi tay ra đo, dấu chân này còn rộng hơn tay anh ta, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ hoảng hốt: “Hình như là gấu…”

Tất cả mọi người chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xộc lên đỉnh đầu: “Không phải chứ?”

“Mau, chúng ta mau đi thôi, mau tới chỗ Tống Sư Yểu.” Văn Châu Liên sợ đến nỗi run rẩy, nhìn sang Vệ Ngôn, thấy được sự sợ hãi và phẫn hận trong ánh mắt nhau.

Thế giới tập hai đáng chết này, không ngờ lại đáng sợ như vậy, còn cả ekip chương trình đáng chết kia nữa, căn bản không cung cấp đủ tư liệu. Trước đây họ từng nghe đồn, ekip chương trình sẽ hố khách mời, giống như trong tập đầu tiên khi Minh Thù mua thẻ tư liệu, tạo kịch bản muốn làm cô bé lọ lem vườn trường, kết quả vì tin tức không đủ tường tận, nếu không có Tống Sư Yểu cứu thì Minh Thù đã bị bóng tennis ném chết rồi.

Vì vậy, công ty họ đã liên tục xác nhận tin tức này với ekip chương trình, đảm bảo không có cái bẫy nào, kết quả thì sao? Không ngờ vẫn bị hố, giữa ban ngày ban mặt, không ngờ lại có một công ty ác độc, hắc ám như Tập đoàn Phồn Tinh, lấy cái cớ chơi thử để lừa họ tới làm chuột bạch!

Trong thế giới hiện thực, rất nhiều người cũng cho rằng Văn Châu Liên bị ekip chương trình gài bẫy. Minh Thù thấy vậy, vuốt ngực nghĩ thầm, tập đầu tiên của mình vẫn còn may chán, chỉ bị tennis đánh cho một trận thôi, còn mấy người Văn Châu Liên thảm hơn nhiều. Thế này cũng đáng sợ quá rồi, bị tài phiệt đáng sợ coi như chuột bạch ném lên đảo, bị gấu truy sát, còn bị ăn thịt, sợ chết mất, cũng không biết sẽ gặp phải bao nhiêu chuyện đáng sợ nữa.

Ekip chương trình cảm thấy oan uổng không thôi, lần này tin tức họ gửi thật sự rất chi tiết, Tập đoàn Phồn Tinh gì đó làm khu vui chơi đảo sinh tồn gì đó, họ hoàn toàn không biết.

Đàm Uy: “Thẻ thông tin của Tập đoàn Phồn Tinh đâu? Điều tra ngay đi, đảo sinh tồn đó là sao?!”

Tin tức tìm kiếm hiển thị, Tập đoàn Phồn Tinh là một tài phiệt siêu cấp giàu có, có số tài sản bằng nửa thế giới, nhiều sản phẩm công nghệ cao đứng đầu thế giới, đang chiếm thế độc quyền, có quyền lực cả trong giới chính trị lẫn quân sự. Kiểu tài phiệt hàng đầu này, họ làm ra chuyện xấu gì, bí mật tiến hành nghiên cứu trái pháp luật gì đều có khả năng.

Mà khu vui chơi đảo sinh tồn là khu vui chơi mạo hiểm họ tốn hai trăm triệu tiền vàng để chế tạo.

Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy thông tin kiếm cớ, không hề có được tin tức hữu dụng nào, thế giới này càng khiến họ cảm thấy mọi chuyện mất kiểm soát hơn cả trong tập đầu tiên.

Hiện giờ trong phòng livestream chương trình phán xét, khán giả hoặc là bàn tán liệu đảo sinh tồn sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa, hoặc là đồng lòng nhất trí với khán giả xem livestream trong thế giới thực tế ảo, không phải nói Tống Sư Yểu quá lợi hại thì cũng là mắng người nhà họ Văn hại chết người, phiếu giải oan của Tống Sư Yểu vẫn liên tục tăng lên.

“Đạo diễn Đàm, đừng sốt ruột chúng ta cứ xem tiếp xem.” Đường Sơn nói: “Thế này cũng không phải không tốt, dù sao thì chúng ta cũng muốn thử thách Tống Sư Yểu, hiện giờ thử thách trên đảo này còn nhiều hơn những gì chúng ta làm nữa, có lẽ sẽ có bất ngờ.”

Đứng trong nguy cơ sống chết, quan hệ tình cảm giữa người với người đặt ngay trước mặt, Tống Sư Yểu chỉ cần có một chút không thỏa đáng thôi là sẽ bị phóng đại lên. Đừng thấy khán giả hiện giờ kêu lợi hại, cảm thấy Lễ Văn Linh đáng đời, nhưng lòng người luôn thay đổi nhanh đến đáng sợ, lúc này có thiện cảm, nhưng chỉ cần một giây sau Tống Sư Yểu làm ra hành động gì không vừa ý họ là họ sẽ lập tức cảm thấy không thoải mái.

Bản tính con người chính là như vậy.

...

Trong thế giới thực tế ảo.

Tại khu vui chơi đảo sinh tồn.

Mặc kệ những người kia làm loạn, Tống Sư Yểu ngồi xuống, kiểm tra cánh tay cho Thường Hữu Thanh.

Khi Thường Hữu Thanh không chú ý, cô đột nhiên dùng sức.

“Rắc rắc.”

“A!” Thường Hữu Thanh đau đớn kêu rống lên.

Mẹ Thường lập tức đẩy Tống Sư Yểu ra: “Cô làm cái gì thế! Cô muốn con trai tôi chết có đúng không!”

“Mẹ! Đừng vu oan cho cô Tống, cô ấy đang giúp con nối lại cánh tay!”

Mẹ Thường lập tức thấy xấu hổ, ấp a ấp úng nói: “Nối cánh tay thì nối đi, cứ nói một tiếng, sao lại đột ngột như vậy…”

“Bác sĩ đều làm như vậy cả.” Thường Hữu Thanh còn muốn nhờ Tống Sư Yểu chăm sóc mẹ anh ta một chút, giờ lại thấy mẹ anh ta như vậy, trong lòng lo muốn chết, sắc mặt đỏ bừng, hô hấp bắt đầu có chút nặng nề.

“Thường Hữu Thanh xuất thân từ nông thôn, mẹ anh ta là một người phụ nữ dưới quê không có kiến thức, có ăn diện đẹp đẽ thì cũng không che được cái tính chua ngoa đanh đá lại ngu ngốc này.”

“Đúng là người đàn bà chanh chua, nhận lòng tốt mà không thèm báo đáp, nên ném bà ta ở lại cho sói ăn mới phải.”

“Thường Hữu Thanh sớm muộn cũng bị bà ta hại chết thôi, ngu xuẩn muốn chết, không biết hiện giờ họ chỉ có thể dựa vào Tống Sư Yểu thôi sao?”

“Mẹ Thường quan tâm quá nên hoảng loạn thôi, con gái chết thảm con trai cũng bị trọng thương, tính tình không tốt cũng là lẽ thường.”

“Đâu có, mẹ Thường thích thiên kim giả nên mới ghét thiên kim thật, trước đây vì thiên kim giả mà chửi thiên kim thật bao nhiêu lần. Mà nghĩ cũng phải thôi, con gái bà ta không bị nhà họ Văn hại chết, dao không cắm trên người mình, sao bà ta biết đau được.”

“Vết thương của anh đã bị nhiễm trùng, còn bắt đầu sốt nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, cánh tay này chắc không thể giữ được nữa đâu.” Tống Sư Yểu không để ý tới mẹ Thường, nhìn vết thương của Thường Hữu Thanh nói. Vết thương bị chân gấu cào lên, còn ngâm nước nữa, đã bắt đầu thối rữa và nhiễm trùng rồi, Thường Hữu Thanh cũng đã sốt cao, nếu còn không tiến hành điều trị, đâu chỉ là cánh tay không còn, đến cái mạng của anh ta cũng chẳng giữ nổi.

“Giờ phải làm sao đây?” Mẹ Thường nghe vậy, nôn nóng hỏi.

“Cũng xem như trong họa có phúc.” Tống Sư Yểu đứng lên, nhìn về phía xa: “Nếu không nhầm, ở đây chắc là cứ điểm, có lẽ sẽ có đồ chữa bệnh.”

Chỉ thấy phía xa trong rừng rậm, có một nóc nhà nhọn loáng thoáng lộ ra.

Mấy người Lễ Văn Linh vẫn còn đang làm loạn, nỗi bi thương quá mãnh liệt khiến cô ta không thể bộc phát hết, khóc lóc không ngừng. Listan cũng không thể ngăn nổi bọn họ.

Tống Sư Yểu đi tới: “Lễ Văn Linh, chị bình tĩnh chút.”

“Tôi không bình tĩnh nổi!! Con trai tôi, con trai tôi chết rồi!” Lễ Văn Linh đã hét đến khản cả giọng, gần như không phát ra nổi tiếng.

“Chị đã mất một đứa con, nhưng đứa con trai còn lại chị cũng không cần nữa sao?” Tống Sư Yểu nghiêm giọng quát.

Lúc này Lễ Văn Linh mới đột nhiên khựng lại, thuận theo ánh mắt Tống Sư Yểu nhìn về phía Mạnh Thông vẫn đang lẳng lặng ngồi trên một rễ cây.

Hai chân Mạnh Thông đều bị cắn bị thương, lúc này đang phát sốt, mệt mỏi cụp mắt xuống.

Nhà họ ít nhiều đều bị sói cắn hoặc cào bị thương, nhưng Mạnh Thông nghiêm trọng hơn một chút.

Tống Sư Yểu: “Nếu cậu ấy không được điều trị ngay lập tức, không phải chết vì nhiễm trùng vết thương thì cũng chết vì bệnh dại.”

Vì đứa con trai còn lại, cuối cùng Lễ Văn Linh và chồng cũng bình tĩnh lại. Nhưng họ vẫn không thể bỏ lại Lễ Tuyền, ông xã cõng Mạnh Thông, Lễ Văn Linh cõng Lễ Tuyền. Lễ Văn Linh cực kỳ bi thương, dường như không thể đi nổi nữa, Văn Anh Đình muốn giúp nhưng đã bị Lễ Văn Linh đuổi đi, cuối cùng vẫn là Listan tới giúp.

Cả nhóm người lại một lần nữa xuất phát, dưới sự dẫn dắt của Tống Sư Yểu, họ đi theo lối tắt, Văn Anh Đình và Lê Hân đi sau cùng, trong lòng vô cùng áy náy, khổ sở. Nếu ngay từ đầu nghe theo Tống Sư Yểu lập tức rời đi, thậm chí họ tự mình ở lại đợi Văn Châu Liên, vậy thì Lễ Tuyền cũng sẽ không chết.

Xuyên qua rừng cây, khó khăn vượt qua hàng dây leo phía trước, dưới sự giúp đỡ của Listan, Tống Sư Yểu dùng chiếc dây leo dẻo dai đến không ngờ, kết thành dây thang ném cho những người không thể leo lên, cuối cùng cũng tới trước tòa cứ điểm trong bóng đêm.

Cứ điểm là một tòa biệt thự bốn tầng rất lớn, mở chốt cửa bên ngoài ra, ánh đèn sáng ngời lập tức tràn ngập căn nhà. Tầng một thiết kế cửa sổ sát đất diện tích lớn, vì vậy mà ánh đèn vừa sáng lên, khung cảnh giống hệt như hộp âm nhạc mở ra, lộ ra sàn nhà sạch sẽ, bàn ghế sô pha, nhà ăn còn có rượu vang đỏ…

Trải qua nhiều chuyện như vậy, nhìn thấy không gian thoải mái thế này, bọn họ ngay lập tức có một cảm giác an toàn, ai nấy đều chậm rãi thả lỏng cơ thể, giống như cuối cùng cũng được cứu.

Móc khóa trên cửa không khóa lại, chứng tỏ bên trong không có động vật nhỏ chạy vào, Tống Sư Yểu gỡ xuống, cả nhóm người đi vào, lập tức mềm nhũn chân ngồi xuống đất.

Bọn họ đều mệt muốn rã rời.

Văn Anh Đình nhìn ngôi nhà này, cười khẩy: “Mèo khóc chuột giả từ bi.”

(*: Thành ngữ Trung Quốc chỉ tâm địa độc ác, giả bộ từ bi, nước mắt cá sấu.)

Tập đoàn Phồn Tinh đẩy họ tới nơi này, rồi lại tạo một cứ điểm như vậy, anh ta chỉ cảm thấy vô cùng nực cười, giống như phần thưởng cho một đám chuột bạch thành công sống sót vậy.

Tống Sư Yểu: “Mọi người mỗi người tìm một phòng đi, có lẽ sẽ có thuốc đấy.”

Có hai người đang nguy hiểm tính mạng cần được cứu, những người mệt mỏi lại kiên cường bò dậy bắt đầu tìm vật tư.

Sự thật chứng minh, suy đoán của Tống Sư Yểu không sai, Tập đoàn Phồn Tinh không để họ chết như vậy.

Cứ điểm này có mọi thứ mà họ cần, dù là vắc xin phòng bệnh dại hay là thuốc hạ sốt các kiểu, trong tủ lạnh cũng đầy đồ ăn, tủ quần áo trong phòng để đồ cũng có rất nhiều quần áo, mở vòi hoa sen trong phòng tắm ra, thậm chí còn có cả nước ấm.

Tống Sư Yểu tiêm vắc xin cho những người bị động vật cắn, để đề phòng, những người khác không bị cắn cũng được tiêm một liều, phòng sau này bị con gì khác cắn bị thương. Cô cũng cho Mạnh Thông và Thường Hữu Thanh uống thuốc hạ sốt, dùng nhiều loại thuốc trong cùng một thời gian có khả năng sẽ để lại di chứng sau này, nhưng tình hình cấp bách, cũng chỉ có thể thử mọi cách thôi.

Dù là ở thế giới hiện thực hay trong tập đầu tiên hoặc tập hiện tại, Tống Sư Yểu đều không phải người học y, hiện giờ cô không cần tốn sức học những thứ này ở đây, dù sao thì bác sĩ cũng không thể tự chữa bệnh cho mình, có lẽ người cô cần cứu nhất là bản thân cô.

Thế nên cô chỉ biết xử lý vết thương đơn giản, giúp Thường Hữu Thanh rửa sạch phần thịt thối rữa, bôi thuốc rồi uống thuốc hạ sốt gì đó, còn lại cũng chỉ có thể xem mạng của Thường Hữu Thanh có đủ lớn để chống đỡ qua khỏi hay không.

...

Lúc này, mấy người Văn Châu Liên đang nhanh chóng đuổi theo về hướng họ, quần áo xoẹt qua bụi cây, chân lội dưới bùn đất, để lại đầy dấu chân, mồ hôi cũng nhỏ trên mặt đất...

Trong bóng đêm, từ bụi cây phát ra những tiếng loẹt xoẹt, một bóng dáng nhỏ nhắn loáng thoáng chui ra từ lùm cây, cúi đầu ngửi ngửi vết chân trên mặt đất.

...

Tác giả có lời muốn nói.

Sinh tồn hoang dã chắc chắn sẽ khó khăn hơn những gì tôi viết nhiều, tiểu thuyết dù sao cũng phải có yếu tố kịch tính, có tình tiết hư cấu. Nói nhiều như vậy chủ yếu là muốn nói với mọi người, tuyệt đối đừng tùy tiện đi dã ngoại mạo hiểm!