Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 25: 25 Nhất Là Bàn Tay Thấy Rất Ngứa Ngáy Rất Muốn Lao Tới Véo Má Cô Muốn Ôm Cô Vào Lòng

Editor: YuuMới sáng sớm mà lồng tiếng Linh Khuynh đã sôi nổi.

Nhiều đồng nghiệp cũng gật đầu đồng ý và tích cực khen ngợi Nam Chức.

Nam Chức ngước mắt lên: “Hiện thực gì chứ? Tớ với anh ta như vậy cũng bởi vì mối quan hệ giữa người lớn thôi, cũng có chút phức tạp.

Không phải như cậu nghĩ đâu, lát nữa đừng như vậy nữa, xấu hổ lắm.”

“Đừng khách sáo như vậy.” Lăng Hách nói: “Công nghệ cốt lõi của Khang Ni phiên bản hai là do lão Ngôn thiết kế, tên này chính là ba của nó.

Cô mang tới giọng nói cho Khang Ni phiên bản hai thì cô chính là mẹ của nó.

Ba tặng con cho mẹ, hợp tình hợp lý như vậy còn gì.”

Giang Nguyên dẫn theo trợ lý tới gặp mặt nói chuyện với thầy Trần.

Với ngoại hình điển trai và lối nói chuyện hài hước, Giang Nguyễn đã chiếm được cảm tình của rất nhiều đồng nghiệp nữ

Khoảng 15 phút sau, Nam Chức quay lại với một túi bánh đậu nóng hổi.

Nam Chức liên tục nói cảm ơn.

“Hóa ra nhà sản xuất Giang lại trẻ như vậy sao? Đúng là tuổi trẻ tài cao!”

“Tôi sắp ký hợp đồng.” Nụ cười của cô không chút che giấu nào, đôi mắt lấp lánh như ánh sao: “Tôi sẽ trở thành người lồng tiếng cho cô Mạnh, Mạnh Hân Dĩnh, là ảnh hậu đó.”

Tiểu Bạch ngẩn ngơ chắp tay trước ngực, liên tục hỏi Nam Chức rằng tại sao cô không nói cho cô ấy biết nhà sản xuất Giang lại đẹp trai như vậy?

Quên rồi.

Nam Chức lúc này như lạc vào cõi thần tiên, một chữ cũng không lọt tai chứ đừng nói là trả lời lại.

Ngôn chó: Tôi bây giờ đã có một bước nhảy vọt, mê hoặc không thể ngăn cản được.

Cuối cùng, khi tiếng vỗ tay vang lên như sấm thì cô mới hoàn hồn.

Nam Chức kiên quyết bỏ qua quan điểm đáng sợ đó.

Nam Chức bị sốc bởi những lời Trần Diệp An nói vào đêm hôm qua…

Nam Chức hắng giọng, anh Trần stop!

Lúc đó ——

Trần Diệp An cười sấp mặt.

3 giờ 20 phút, Nam Chức đến khu kỹ thuật của L.Z.

Chức Chức: “Theo đuổi tớ? Sao có thể chứ? Lão Phật gia đối với tớ như thế nào chẳng lẽ cậu không biết sao?”

“Ý lão Ngôn là chúc mừng, chúc mừng đó.” Lăng Hách nói: “Không nghĩ lần đầu tiên sản xuất Khang Ni lại suôn sẻ như vậy, chúng tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm để chúc mừng ý mà.

Bây giờ chúng tôi thấy rất vui, nên là cô đừng né tránh nhé.”

Mà một ngày trước khi vụ tai nạn xe hơi xảy ra, bọn họ còn bàn với nhau rằng sẽ cùng tới biển vào sinh nhật lần thứ 12 của cô vào tuần sau…

Anh Trần: “Không phải anh ta xin lỗi cậu rồi sao? Chức Chức tử, cậu cũng là một nữ thần đó.”

Thầy Trần nghe xong, cười nói: “Tiểu Nam rất có năng lực, nếu được rèn luyện cẩn thận sẽ càng phát triển tốt hơn.”

Tây ngốc: [Nữ thần Nam Chức, my love! Moah moah ~]

Là cô nàng Khương Ni đã làm đổ cà phê lần trước.

Cái lý luận về “ba mẹ” này quá khiên cưỡng, mặc dù hai người bọn họ vừa trở thành “ba mẹ” của em bé cuối tuần trước.

Nam Chức kiên quyết bỏ qua quan điểm đáng sợ đó.

Không nói đến chuyện tính cách hoàn toàn thay đổi, mà còn có chút dịu dàng chết tiệt nào đó?

“… Hả?”

“Bữa tối nay có ngon miệng không?” Ngôn Trạm hỏi.

Cuối cùng Trần Diệp An ngáp ngắn ngáp dài kéo ái phi Tây ngốc đi, còn để lại một câu đầy ẩn ý: [Cứ chờ xem]

Hội bạn thân của cô không biết về mối quan hệ giữa Tăng Tuyền và Nam Thư Hủy.

Ngôn Trạm gập ngón tay lại, mím môi dưới, khẽ nói: “Bánh quy là được.”

Đêm đó, Nam Chức ôm một bụng đầy suy tư.

Nam Chức không nói nên lời.

Vẫn là mặt trời nhỏ Tây ngốc của cô là tốt nhất, trước giờ…

Hội bạn thân của cô không biết về mối quan hệ giữa Tăng Tuyền và Nam Thư Hủy.

Ngôn Trạm yên lặng nhìn cô, không thể dời mắt được.

Hai người họ là bạn học từ hồi tiểu học, sau đó trở thành chị em tốt của nhau suốt chặng đường dài còn lại.

Mà theo lời Nam Thư Hủy nói thì chính là “Giữa hai người chúng ta có một người là đàn ông, chúng ta chính là vợ chồng”.

Ngón tay Nam Chức run rẩy, chậm rãi hạ tay đang cầm miếng bánh đậu đỏ xuống: “Gì cơ?”

Cho tới nay, chấp niệm về “đứa con mồ côi của bạn thân” đã quá sâu sắc trong lòng Tăng Tuyền, và nó đã được truyền sang đời Ngôn Trạm.

Trên mặt hai người họ tỏ vẻ chán ghét, nhưng tay chân vẫn thành thật mà cụng ly với anh Trần, trong mắt viết mấy chữ: Nào, anh Trần! Uống ba ngày ba đêm đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Cho nên, lời xin lỗi và giải thích của Ngôn Trạm xem chừng là bị ảnh hưởng bởi Tăng Tuyền, mà hai người bọn họ cũng không thể thực hiện hôn ước giữa hai gia đình, vì vậy mà hiềm khích trước đó đã tiêu tan.

Giang Nguyên dẫn theo trợ lý tới gặp mặt nói chuyện với thầy Trần.

Với ngoại hình điển trai và lối nói chuyện hài hước, Giang Nguyễn đã chiếm được cảm tình của rất nhiều đồng nghiệp nữ

Nam Chức cười, ánh mắt lộ ra chút tinh quái: “Phiền anh đợi tôi một chút, sẽ rất nhanh thôi.”

Nam Chức chưa quét sạch hình ảnh của lão Phật gia còn sót lại trong đầu cho nên nhất thời không đáp lại, nhưng trong mắt người nào đó thì chính là “Vênh váo đắc ý”.

Nghĩ đến đó, Nam Chức cảm thấy những suy nghĩ của mình đêm qua đều là dư thừa.

—— Nam Chức đã được chọn tham gia chương trình.

Cô có thể chấp nhận được lời xin lỗi của Ngôn Trạm, nhưng sao lại thấy đau đầu như vậy chứ?

Trên đời này, ai có tiền thì người đấy là tuyệt vời nhất.

Lời nói đột nhiên im bặt dường như đã rút cạn sự ngon lành của miếng bánh đậu trong tích tắc.

“Quý công ty đều bồi dưỡng ra những nhân tài, Nam Chức rất xuất sắc.”

Nam Chức bước ra khỏi thang máy trước, Ngôn Trạm đi theo ở phía sau.

Nam Chức vừa quay trở lại thực tại, còn chưa kịp giải thích lời nào với Tiểu Bạch đã bị “vả một cái” bởi lời khen ngợi từ cái miệng vàng bạc của nhà sản xuất Giang, đồng thời cũng trở thành tâm điểm bàn luận của các đồng nghiệp.

Giang Nguyên tới đây là cố tình biến cô trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người sao?

Thầy Trần nghe xong, cười nói: “Tiểu Nam rất có năng lực, nếu được rèn luyện cẩn thận sẽ càng phát triển tốt hơn.”

“Vâng.” Cô nóng lòng khi ngửi thấy mùi thơm trong túi: “Anh ăn nhân lúc nó còn nóng sẽ ngon hơn đó.

Chúng ta đi thôi.”

“Đúng vậy.” Giang Nguyên nhìn Nam Chức bằng ánh mắt trìu mến và thâm tình một cách khó hiểu: “Chương trình lần này là một cơ hội tốt để rèn luyện.”

“Nam Chức, cô giỏi quá.” Một đồng nghiệp nói: “Sau này có trở thành người nổi tiếng rồi cũng đừng quên bọn tôi đó.”

Nói xong, thầy Trần mời bọn họ vào phòng họp để bàn chuyện riêng.

Các đồng nghiệp đều là những người tinh ý, làm sao bọn họ có thể không hiểu được ẩn ý trong câu nói vừa rồi của Giang Nguyên chứ?

Cho nên, lời xin lỗi và giải thích của Ngôn Trạm xem chừng là bị ảnh hưởng bởi Tăng Tuyền, mà hai người bọn họ cũng không thể thực hiện hôn ước giữa hai gia đình, vì vậy mà hiềm khích trước đó đã tiêu tan.

Ngôn Trạm bận rộn công việc quanh năm, cũng không có cái khái niệm gọi là “ngày nghỉ”, nhưng giờ phút này, cả cơ thể lẫn tâm trí anh đều thả lỏng, đến trái tim cũng dịu đi.

—— Nam Chức đã được chọn tham gia chương trình.

Ngôn Trạm mở cửa để Nam Chức xuống xe, hai người cùng nhau đi thang máy lên tầng.

“Nam Chức, cô giỏi quá.” Một đồng nghiệp nói: “Sau này có trở thành người nổi tiếng rồi cũng đừng quên bọn tôi đó.”

Tửu lượng của Nam Chức cũng bình thường, mà vừa rồi cô có uống một ly nhỏ nên bây giờ có hơi nóng.

Một đồng nghiệp khác nói: “Cô có định đi theo con đường lưu lượng không? Dù gì thì điều kiện ngoại hình của cô cũng quá tốt.”

“Tôi rảnh! 5 giờ sao, không thành vấn đề! Cảm ơn!”

Nhiều đồng nghiệp cũng gật đầu đồng ý và tích cực khen ngợi Nam Chức.

Cho tới nay, chấp niệm về “đứa con mồ côi của bạn thân” đã quá sâu sắc trong lòng Tăng Tuyền, và nó đã được truyền sang đời Ngôn Trạm.

Nam Chức cúi đầu.

Nam Chức chưa quét sạch hình ảnh của lão Phật gia còn sót lại trong đầu cho nên nhất thời không đáp lại, nhưng trong mắt người nào đó thì chính là “Vênh váo đắc ý”.

Xe dừng lại ở bên dưới chung cư Vân Nặc.

“!!!”

“Có người nâng đỡ cho cũng chưa chắc đã làm được gì.” Đổng Tình nói: “Nổi hay không nổi, còn phải xem vận mệnh như nào đã.”

“Cậu lại…”

Cô ta gõ gõ vào con chuột trên bàn, giọng nói không lớn không nhỏ: “Con chuột này nhìn khá đẹp mắt, nhưng không dùng được nữa rồi.

Mai phải đổi thôi.”

“Chức Chức.” Viên Tây nghiêng người ôm lấy Nam Chức: “Sau này tớ sẽ không đọc mấy quyển tiểu thuyết đó nữa đâu.”

Các đồng nghiệp nhìn nhau rồi từ từ tản ra.

“…”

Tiểu Bạch nháy mắt với Nam Chức, rồi cũng quay trở lại bàn làm việc của mình.

Còn được mời lại nữa sao?

Nam Chức bình tĩnh lại, nhíu mày khi nhìn về phía phòng họp.

Hương cam ngọt ngào quyện với hương gỗ trong veo, vương vấn từng ngóc ngách trong xe.

Nam Chức không nói lời nào, chỉ mỉm cười với cô gái đang nói chuyện, thờ ơ bỏ qua Khương Ni.

Giang Nguyên tới đây là cố tình biến cô trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người sao?

Hai người họ là bạn học từ hồi tiểu học, sau đó trở thành chị em tốt của nhau suốt chặng đường dài còn lại.

Mà theo lời Nam Thư Hủy nói thì chính là “Giữa hai người chúng ta có một người là đàn ông, chúng ta chính là vợ chồng”.

Ngôn Trạm: “Được.”

*

Vẫn là hai cô gái ở quầy lễ tân đó, một người lịch sự bước ra chào đón, một người thì đứng yên không làm gì.

Buổi chiều.

“Món quà?”

Ngôn Trạm hoàn hồn, bảo tài xế dừng lại ở ven đường.

Jessica, người chịu trách nhiệm về các cuộc đàm phán đối ngoại tới tìm Nam Chức.

“Người máy này tặng cho cô.” Anh giải thích: “Cô là chủ nhân của nó.”

“Người phụ trách bên L.Z vừa gọi tới, bọn họ yêu cầu cô qua đó lúc 3 rưỡi.” Cô ấy nói: “Cô không có việc nào khác chứ? Tới đó một chuyến đi.”

“…”

Nam Chức tắt laptop đi, hỏi: “Bên đó có chuyện gì sao?”

Nam Chức tắt laptop đi, hỏi: “Bên đó có chuyện gì sao?”

Jessica lắc đầu, khom lưng thì thầm vào tai cô: “Bên L.Z đã trả tiền thù lao rồi, hoa hồng của cô cũng đã chuyển vào tài khoản! Bên A đã hào phóng như vậy, đi một chuyến cũng không lỗ đâu.”

“…”

Ngôn Trạm cũng tham gia cùng bọn họ nên Lăng Hách đành phải căng não mà cụng.

Đây không phải giọng nói của cô sao?

Trên đời này, ai có tiền thì người đấy là tuyệt vời nhất.

“Không phải cô nói nên ăn nhân lúc nó còn nóng sao?”

“Mẹ ơi!” Viên Tây kêu lên rồi đưa điện thoại tới: “Giá ước tính trên thị trường của Khang Ni phiên bản hai là 59999 tệ! Lạy trời lạy đất, con không xứng có con, con không thể cho con của con một tuổi thơ hạnh phúc được.”

Nói chuyện với đồng nghiệp xong, Nam Chức đi đến L.Z

“Gì cơ? Nghe lời tôi á?”

Nhắc đến L.Z là sẽ nghĩ đến Ngôn Trạm, nhưng dường như cô luôn vô thức muốn chặn mọi thứ về Ngôn Trạm, cho nên anh chỉ là một ngọn gió thổi ngang qua cô, sau đó không bao giờ xuất hiện nữa.

Vậy, vậy tôi không khách sáo nữa!

Lăng Hách nghe xong liền hiểu ra, nói: “Chị Dĩnh sao.

Chị ấy ký hợp đồng với cô, cô sắp nổi tiếng rồi đó.

Chị ấy nổi tiếng là một người rất nghiêm khắc và khó tính.”

3 giờ 20 phút, Nam Chức đến khu kỹ thuật của L.Z.

“…”

Nam Chức không biết nên nói gì thì Đinh Đang nói chen vào: “Nam Chức, cô thử nói chuyện với Khang Ni phiên bản hai đi.

Hoặc là, cô có thể đặt tên cho nó, nó bây giờ sẽ nghe lời cô.”

Vẫn là hai cô gái ở quầy lễ tân đó, một người lịch sự bước ra chào đón, một người thì đứng yên không làm gì.

Ngôn Trạm mặc kệ mọi trở ngại từ thế giới bên ngoài, dùng đũa một lần gắp một con cua đã được chiên bơ vàng óng vào bát Nam Chức.

“…”

Là cô nàng Khương Ni đã làm đổ cà phê lần trước.

“Ý nghĩa đặc biệt như vậy.” Trần Diệp An nhún nhún vai: “Người khác tặng châu báu còn lão Phật gia thì tặng người máy.

Đặc biệt, rất đặc biệt.”

“Xin lỗi, cô Nam.

Hôm nay Ni Ni không được khỏe.”

“Có chuyện gì vậy?”

Đáng nói là Ngôn Trạm nghe xong liền uống cạn một ly, còn lịch sự nói: “Cô Trần cứ tùy ý.”

Nam Chức không nói lời nào, chỉ mỉm cười với cô gái đang nói chuyện, thờ ơ bỏ qua Khương Ni.

Nam Chức tới phòng họp của L.Z mà cô đã tới lần đầu tiên.

“…”

Trưởng phòng Ngô, Đinh Đang, Lăng Hách đều ở đây, Ngôn Trạm cũng vậy.

Nhưng người duy nhất tiến tới lại chính là người máy ở giữa.

Tiểu Bạch ngẩn ngơ chắp tay trước ngực, liên tục hỏi Nam Chức rằng tại sao cô không nói cho cô ấy biết nhà sản xuất Giang lại đẹp trai như vậy?

“Chào mừng bạn đã đến công ty nghiên cứu và phát triển công nghệ L.Z.

Tôi là bạn của bạn, Khang Ni.”

“Tôi…” Nam Chức thoáng nhìn thấy Trần Diệp An đang nhìn mình bằng ánh mắt ái muội, thở dài nói: “Nước, tôi uống nước là được rồi.”

Cuối cùng, khi tiếng vỗ tay vang lên như sấm thì cô mới hoàn hồn.

Nam Chức không hiểu về mấy thứ công nghệ này cho lắm.

Ngôn Trạm đứng bên cạnh cô nhìn cô chăm chú, khóe miệng thoáng cong lên.

Người máy linh hoạt đưa tay về phía Nam Chức: “Lần đầu gặp mặt, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

Lúc ngồi xuống, anh phát hiện mặt cô hơi đỏ, liền nói: “Uống ít rượu thôi.

Để tôi gọi nước trái cây cho cô.

Cô muốn uống gì?”

“Cô Nam, thế nào?” Lăng Hách cười nói: “Cô là người đầu tiên chứng kiến sự ra đời của Khang Ni phiên bản hai đó, tôi và lão Ngôn bây giờ cũng mới được thấy.”

Ngôn Trạm nhìn chằm chằm đậu đỏ dính ở trên khóe miệng cô, kiềm chế không đưa tay lên.

Nam Chức sửng sốt.

Anh mím môi, hàng mi dài cũng rủ xuống tạo thành một cái bóng nhỏ trên sống mũi cao của anh, khiến các đường nét trên mặt anh giống như một thứ men trắng ngọt ngào.

Đây không phải giọng nói của cô sao?

Sau khi nói lời xin lỗi, lão Phật gia còn tiến triển đến bước này sao?

“Cô Nam, thế nào?” Lăng Hách cười nói: “Cô là người đầu tiên chứng kiến sự ra đời của Khang Ni phiên bản hai đó, tôi và lão Ngôn bây giờ cũng mới được thấy.”

Tối nay Lăng Hách đã phải nghe hai chữ “Không ổn” vô số lần, sắc mặt tái mét.

Lăng Hách vì xúc tiến cho bữa tối của người anh em tốt mà quên mất anh Trần.

Nam Chức có chút ngẩn ngơ, từ từ nắm lấy tay người máy, cổ họng ngứa ngáy một cách khó hiểu.

Ngôn Trạm đi đến bên cạnh cô, nói: “Cảm ơn cô đã mang tới sự sống cho Khang Ni phiên bản hai.”

Đây là công việc chính thức đầu tiên của cô với tư cách là một diễn viên lồng tiếng.

“Ngon, ngon lắm.” Cô gật đầu: “Chỉ là đồ ăn đắt quá, sau này tôi mời lại có chút khó khăn.”

Nghe nó dùng chính giọng nói của mình để nói chuyện, tưởng tượng sau này nó sẽ tới hàng nghìn gia đình để làm bạn và trưởng thành với từng đứa trẻ.

Cái cảm giác đó… Có chút tự hào, có chút muốn khóc.

“Chúc mừng cô thành công ký được hợp đồng.”

“Đều là nguyên liệu được mang tới vào sáng nay, nếm thử đi.”

Ngôn Trạm đi đến bên cạnh cô, nói: “Cảm ơn cô đã mang tới sự sống cho Khang Ni phiên bản hai.”

Thôi được, anh Trần ghét cái ác như kẻ thù.

“Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.” Nam Chức đưa cái túi tới: “Tôi mua hai vị, một vị là khoai lang tím tan chảy, một vị là đậu đỏ đơn thuần.

Hy vọng anh sẽ thích.”

“…”

“Người phụ trách bên L.Z vừa gọi tới, bọn họ yêu cầu cô qua đó lúc 3 rưỡi.” Cô ấy nói: “Cô không có việc nào khác chứ? Tới đó một chuyến đi.”

Sự biết ơn này quá to lớn.

Mới sáng sớm mà lồng tiếng Linh Khuynh đã sôi nổi.

Nam Chức không biết nên nói gì thì Đinh Đang nói chen vào: “Nam Chức, cô thử nói chuyện với Khang Ni phiên bản hai đi.

Hoặc là, cô có thể đặt tên cho nó, nó bây giờ sẽ nghe lời cô.”

“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, cảm ơn lòng tốt của anh.

Nhưng tôi…”

Nam Chức nhìn ra ngoài cửa sổ suốt cả quãng đường, Ngôn Trạm cũng nhìn cô suốt cả quãng đường.

“Gì cơ? Nghe lời tôi á?”

Nam Chức không hiểu về mấy thứ công nghệ này cho lắm.

Ngôn Trạm đứng bên cạnh cô nhìn cô chăm chú, khóe miệng thoáng cong lên.

“Người máy này tặng cho cô.” Anh giải thích: “Cô là chủ nhân của nó.”

Ngôn Trạm thực sự không có hứng thú với đồ ngọt.

Cô có thể chấp nhận được lời xin lỗi của Ngôn Trạm, nhưng sao lại thấy đau đầu như vậy chứ?

“!!!”

Nó không phải là chiếc đầu tiên được sản xuất thử nghiệm sao?

Có anh Trần hào sảng ngất trời đó thì anh ta là cái gì chứ? Cũng chỉ có thể cơm bưng nước rót cho anh Trần mà thôi.

Chiếu đầu tiên có giá trị kỷ niệm quan trọng như vậy chắc chắn sẽ được thiết kế rất cẩn thận, cô làm sao có đủ tư cách để nhận nó chứ.

“Xin lỗi, có thể dừng xe lại được không?”

“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, cảm ơn lòng tốt của anh.

Nhưng tôi…”

“…”

“Đừng khách sáo như vậy.” Lăng Hách nói: “Công nghệ cốt lõi của Khang Ni phiên bản hai là do lão Ngôn thiết kế, tên này chính là ba của nó.

Cô mang tới giọng nói cho Khang Ni phiên bản hai thì cô chính là mẹ của nó.

Ba tặng con cho mẹ, hợp tình hợp lý như vậy còn gì.”

“…”

Đầu lưỡi Ngôn Trạm chạm nhẹ vào môi dưới, vươn tay ra cầm lấy: “Cô đi mua cái này sao?”

Cái sự ẩn dụ này khá là “mới mẻ” đó.

Nam Chức nhớ đến mối quan hệ giữa Khang Tuyền với Ngôn Trạm và Lăng Hách, cả mối quan hệ không chút giấu giếm của Khang Tuyền và Mạnh Hân Dĩnh nữa, cho nên cô không giấu giếm.

Trưởng phòng Ngô hắng giọng, liếc nhìn Đinh Đang rồi nói: “Bộ phận marketing còn có chút việc.

Lăng tổng, giám đốc kỹ thuật Ngôn, chúng tôi đi trước.

Nếu có chỉ thị gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Ngôn Trạm đặt đũa xuống, đứng dậy, cụng ly rồi nói “Khách sáo rồi”, sau đó nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

Hai “người ngoài cuộc” này rời đi, Lăng Hách càng thêm cà lơ phất phơ.

Nam Chức cất điện thoại đi, thầm nghĩ được ăn ở một khách sạn năm sao như Thịnh Trân còn có thể không ngon miệng được sao?

Nam Chức bị kẹp ở giữa không dám nhìn Ngôn Trạm.

Cái lý luận về “ba mẹ” này quá khiên cưỡng, mặc dù hai người bọn họ vừa trở thành “ba mẹ” của em bé cuối tuần trước.

Nhưng anh vẫn ăn hết một miếng bánh đậu, còn nói: “Ngon.”

“Nhận lấy đi.” Ngôn Trạm nói.

Nam Chức bình tĩnh lại, nhíu mày khi nhìn về phía phòng họp.

Nam Chức khó xử nói: “Tôi có làm được gì đâu mà nhận quà, tôi…”

Đợi đến lúc thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, thì Nam Thư Hủy đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi trên đường làm nhiệm vụ.

Gia đình nhà họ Nam rất quy củ, giáo dục gia đình cũng rất nghiêm khắc, mà phép tắc trên bàn ăn là điều cơ bản nhất.

Nam Chức hiểu rõ từng cách ăn uống của các bữa ăn khác nhau, mỗi động tác đều rất trang nhã và đúng mực; Nhưng khi ăn bánh đậu, cô lại giống hệt con cá nóc nhỏ, hai má đều phồng cả lên, cực kỳ đáng yêu.

Đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông, cô nói xin lỗi rồi đi đến bên cạnh nghe điện thoại.

Sau đó, Nam Chức kéo Trần Diệp An, Viên Tây cùng tới nhà vệ sinh.

Lúc cô ăn bánh đậu khác hoàn toàn với lúc cô ăn ở khách sạn.

Lăng Hách đi tới bên cạnh Ngôn Trạm, vỗ vỗ vai anh, nhướng mày ra hiệu: [Người anh em, đừng sợ.

Dựa vào miệng lưỡi này của tôi, cô ấy muốn từ chối cũng không thể từ chối được.]

Ngôn Trạm liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, hất tay anh ta ra: [Đừng có làm hại tôi lần nữa]

Vừa rồi ở ngoài đường Nam Chức đã rất muốn bỏ một miếng vào miệng, nhưng lại sợ Ngôn Trạm đợi quá lâu, vất vả lắm mới kìm nén được trước sự dụ dỗ mà quay về.

“Tôi rảnh! 5 giờ sao, không thành vấn đề! Cảm ơn!”

Cúp điện thoại, Nam Chức quả thực muốn xoay vòng vòng và hét lớn! Nhưng đằng sau cô còn có hai người đàn ông nữa, cô phải kiềm chế.

“Vậy tối hôm đó anh không uống lon Coca kia sao?”

*

Lăng Hách hỏi: “Cô Nam có chuyện gì mà vui vậy? Có tiện chia sẻ không?”

Trước khi mở cửa, Nam Chức chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Người máy Khang Ni được sản xuất đầu tiên quá đáng giá, tôi không thể nhận được.

Nếu sau này tôi mua, anh giảm giá cho tôi là được rồi.”

Nam Tiểu Chức: Đúng như anh nghĩ, có lẽ là nhiều hơn một chút.

Nam Chức nhớ đến mối quan hệ giữa Khang Tuyền với Ngôn Trạm và Lăng Hách, cả mối quan hệ không chút giấu giếm của Khang Tuyền và Mạnh Hân Dĩnh nữa, cho nên cô không giấu giếm.

Đóng cửa lại, vị ngọt lập tức tràn ngập trong xe.

“Ừ.”

“Tôi sắp ký hợp đồng.” Nụ cười của cô không chút che giấu nào, đôi mắt lấp lánh như ánh sao: “Tôi sẽ trở thành người lồng tiếng cho cô Mạnh, Mạnh Hân Dĩnh, là ảnh hậu đó.”

Liếc nhìn người đàn ông lịch sự nhã nhặn bên cạnh, cô cảm thấy có chút gì đó khó tả, giống như đang phải đối mặt với một “người mới” vậy.

Đây là công việc chính thức đầu tiên của cô với tư cách là một diễn viên lồng tiếng.

“Nhận lấy đi.” Ngôn Trạm nói.

Câu cuối có chút ngây ngô, cũng có chút dư thừa, nhưng cô không thể kiềm chế được mà muốn khoe khoang.

Một đồng nghiệp khác nói: “Cô có định đi theo con đường lưu lượng không? Dù gì thì điều kiện ngoại hình của cô cũng quá tốt.”

Ngôn Trạm yên lặng nhìn cô, không thể dời mắt được.

Nam Chức túm lấy cánh tay Trần Diệp An, ngồi lên xe của Ngôn Trạm.

Nhất là bàn tay thấy rất ngứa ngáy, rất muốn lao tới véo má cô, muốn ôm cô vào lòng.

Viên Tây nhướng mày: Có chết tớ cũng không tin.

Người tính không bằng trời tính.

Lăng Hách nghe xong liền hiểu ra, nói: “Chị Dĩnh sao.

Chị ấy ký hợp đồng với cô, cô sắp nổi tiếng rồi đó.

Chị ấy nổi tiếng là một người rất nghiêm khắc và khó tính.”

“Đúng vậy.” Giang Nguyên nhìn Nam Chức bằng ánh mắt trìu mến và thâm tình một cách khó hiểu: “Chương trình lần này là một cơ hội tốt để rèn luyện.”

“Không.” Nhớ lại hồi nhỏ, Ngôn Trạm cũng thấy có chút buồn cười: “Uống nhiều Coca không tốt cho sức khỏe nên sau đó tôi đã bỏ thói quen đấy.

Sau đó nữa, lúc lớn lên thỉnh thoảng vẫn uống, nhưng tôi không hề chấp nhất như vậy nữa.”

“Vâng, tôi thấy rất may mắn.” Nam Chức nói: “Lăng tổng, buổi chiều tôi còn phải tới phòng làm việc của chị ấy để ký hợp đồng.

Chuyện ở đây…”

Cô dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó cho nên không để ý đến sự chăm chú của anh, cũng không nhận ra khóe miệng anh hơi nhếch lên khi nhìn cô, trong mắt cũng mang theo ý cười.

“Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.” Ngôn Trạm buột miệng nói.

Nếu chủ xe không thấy phiền thì cô cũng chẳng cần lo ngại nữa.

“… Hả?”

Lăng Hách thở dài.

Như này, là muốn đơn độc chiến đấu sao? Có nằm mơ cũng không rước được vợ về đâu.

“Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.” Ngôn Trạm buột miệng nói.

“Ý lão Ngôn là chúc mừng, chúc mừng đó.” Lăng Hách nói: “Không nghĩ lần đầu tiên sản xuất Khang Ni lại suôn sẻ như vậy, chúng tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm để chúc mừng ý mà.

Bây giờ chúng tôi thấy rất vui, nên là cô đừng né tránh nhé.”

Nam Chức do dự nói: “Hay là để lần sau đi? Bạn thân của tôi…”

“Sao vậy?”

“Gọi bọn họ tới.” Lăng Hách vỗ tay: “Gọi bạn thân của cô tới cùng đi.”

“…”

Người tính không bằng trời tính.

Các đồng nghiệp nhìn nhau rồi từ từ tản ra.

Lăng Hách vì xúc tiến cho bữa tối của người anh em tốt mà quên mất anh Trần.

Ngôn Trạm lắc đầu: “Nếu cô cần một lý do, vậy coi nó như một món quà đi.”

Có anh Trần hào sảng ngất trời đó thì anh ta là cái gì chứ? Cũng chỉ có thể cơm bưng nước rót cho anh Trần mà thôi.

“Nào nào nào, chúng ta cùng cụng một ly đi.” Trần Diệp An nâng ly hét lớn: “Cùng chúc mừng Chức Chức của chúng ta đã đạt đến đỉnh cao của ngành lồng tiếng, nhận được đơn của ảnh hậu.”

Nam Chức có chút ngẩn ngơ, từ từ nắm lấy tay người máy, cổ họng ngứa ngáy một cách khó hiểu.

Nam Chức sửng sốt.

Nam Chức và Viên Tây: Không giấu cái tính khí đàn ông đi là không được sao?

Trên mặt hai người họ tỏ vẻ chán ghét, nhưng tay chân vẫn thành thật mà cụng ly với anh Trần, trong mắt viết mấy chữ: Nào, anh Trần! Uống ba ngày ba đêm đi.

Ngôn Trạm cũng tham gia cùng bọn họ nên Lăng Hách đành phải căng não mà cụng.

Nam Chức bị kẹp ở giữa không dám nhìn Ngôn Trạm.

Anh Trần: “Không phải anh ta xin lỗi cậu rồi sao? Chức Chức tử, cậu cũng là một nữ thần đó.”

“Lăng tổng, anh như này là không được đâu.” Trần Diệp An nói: “Uống mạnh vào! Đến Tây ngốc của bọn tôi còn uống nữa là.”

“…”

Thôi được, đều nghe anh Trần.

—— Con người không thể cứ mãi chìm đắm vào hoài niệm được.

“…”

Lăng Hách chán nản nhấp một ngụm rồi đặt ly xuống, hung dữ liếc xéo Ngôn Trạm.

Tiểu Bạch nháy mắt với Nam Chức, rồi cũng quay trở lại bàn làm việc của mình.

Ngôn Trạm mặc kệ mọi trở ngại từ thế giới bên ngoài, dùng đũa một lần gắp một con cua đã được chiên bơ vàng óng vào bát Nam Chức.

Nam Chức nghĩ đến cảnh đó liền bật cười.

“Đều là nguyên liệu được mang tới vào sáng nay, nếm thử đi.”

Nam Chức liên tục nói cảm ơn.

“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, à không, ở chỗ này thì nên gọi là Ngôn tổng mới phải.” Trần Diệp An mỉm cười, nâng ly lên lần nữa: “Hôm nay tôi với Tây ngốc được hưởng ké của Chức Chức, có thể ngồi ăn một bàn tiệc lớn ngon miệng như này, cảm ơn anh rất nhiều.”

“Anh không thích ăn sao?” Nam Chức lấy khăn giấy lau miệng.

Liếc nhìn người đàn ông lịch sự nhã nhặn bên cạnh, cô cảm thấy có chút gì đó khó tả, giống như đang phải đối mặt với một “người mới” vậy.

Câu cuối có chút ngây ngô, cũng có chút dư thừa, nhưng cô không thể kiềm chế được mà muốn khoe khoang.

—— Lão Phật gia vẫn là lão Phật gia, nhưng không phải lão Phật gia của trước đây.

Nam Chức vừa quay trở lại thực tại, còn chưa kịp giải thích lời nào với Tiểu Bạch đã bị “vả một cái” bởi lời khen ngợi từ cái miệng vàng bạc của nhà sản xuất Giang, đồng thời cũng trở thành tâm điểm bàn luận của các đồng nghiệp.

Nam Chức bối rối.

Sau khi gói những chiếc bánh đậu còn lại, Nam Chức nói: “Anh ăn nữa không? Nếu không thì chúng ta về thôi.”

Trần Diệp An nhìn Ngôn Trạm rồi nháy mắt với Viên Tây: Thấy chưa? Còn nói không phải theo đuổi sao.

“Nào nào nào, chúng ta cùng cụng một ly đi.” Trần Diệp An nâng ly hét lớn: “Cùng chúc mừng Chức Chức của chúng ta đã đạt đến đỉnh cao của ngành lồng tiếng, nhận được đơn của ảnh hậu.”

Anh Trần: [Chỉ là tớ thấy ngứa mắt thôi.

Anh ta hẹn hò với trà xanh thì cũng không phải là người tốt.]

Viên Tây nhướng mày: Có chết tớ cũng không tin.

Hai “người ngoài cuộc” này rời đi, Lăng Hách càng thêm cà lơ phất phơ.

“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, à không, ở chỗ này thì nên gọi là Ngôn tổng mới phải.” Trần Diệp An mỉm cười, nâng ly lên lần nữa: “Hôm nay tôi với Tây ngốc được hưởng ké của Chức Chức, có thể ngồi ăn một bàn tiệc lớn ngon miệng như này, cảm ơn anh rất nhiều.”

Ngôn Trạm bảo nhân viên mang nước ấm tới.

Ngôn Trạm đặt đũa xuống, đứng dậy, cụng ly rồi nói “Khách sáo rồi”, sau đó nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

Mọi người lên xe rồi về nhà.

Trần Diệp An tặc lưỡi nhìn chằm chằm anh rồi nói: “Ngôn tổng, anh cũng phải uống nhiều vào.

Đừng chỉ lúc Chức Chức nhà chúng tôi uống thì anh mới…”

Nam Chức mỉm cười rồi cầm một miếng bánh khác lên, không chút suy nghĩ mà nói: “Tôi thì thích lắm, nhưng lúc ở nước ngoài lại không được ăn.

Cũng may mẹ tôi biết làm, bà ấy làm còn ngon hơn thế này.

Nhưng bà ấy không có thời gian, còn tôi thì không đáp ứng được yêu cầu của bà ấy, thi cử luôn rớt khỏi top ba.

Cho nên cái hương vị này, tôi sắp…”

“E hèm!”

Nam Chức hắng giọng, anh Trần stop!

Nhắc đến L.Z là sẽ nghĩ đến Ngôn Trạm, nhưng dường như cô luôn vô thức muốn chặn mọi thứ về Ngôn Trạm, cho nên anh chỉ là một ngọn gió thổi ngang qua cô, sau đó không bao giờ xuất hiện nữa.

Đáng nói là Ngôn Trạm nghe xong liền uống cạn một ly, còn lịch sự nói: “Cô Trần cứ tùy ý.”

Mọi người đều uống chút rượu.

Ngôn Trạm bảo Phương Bác gọi người lái thay, còn sắp xếp cho cả Trần Diệp An và Viên Tây nữa.

Lúc ngồi xuống, anh phát hiện mặt cô hơi đỏ, liền nói: “Uống ít rượu thôi.

Để tôi gọi nước trái cây cho cô.

Cô muốn uống gì?”

Nam Chức khó xử nói: “Tôi có làm được gì đâu mà nhận quà, tôi…”

Lăng Hách thở dài.

Như này, là muốn đơn độc chiến đấu sao? Có nằm mơ cũng không rước được vợ về đâu.

“Tôi…” Nam Chức thoáng nhìn thấy Trần Diệp An đang nhìn mình bằng ánh mắt ái muội, thở dài nói: “Nước, tôi uống nước là được rồi.”

Ngôn Trạm bảo nhân viên mang nước ấm tới.

Jessica lắc đầu, khom lưng thì thầm vào tai cô: “Bên L.Z đã trả tiền thù lao rồi, hoa hồng của cô cũng đã chuyển vào tài khoản! Bên A đã hào phóng như vậy, đi một chuyến cũng không lỗ đâu.”

Sau đó, Nam Chức kéo Trần Diệp An, Viên Tây cùng tới nhà vệ sinh.

Đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông, cô nói xin lỗi rồi đi đến bên cạnh nghe điện thoại.

“Cậu đang làm gì vậy?”

Trần Diệp An hếch cằm: “Giúp cậu nhìn rõ hiện thực.”

Lúc đó ——

Nam Chức ngước mắt lên: “Hiện thực gì chứ? Tớ với anh ta như vậy cũng bởi vì mối quan hệ giữa người lớn thôi, cũng có chút phức tạp.

Không phải như cậu nghĩ đâu, lát nữa đừng như vậy nữa, xấu hổ lắm.”

“Quý công ty đều bồi dưỡng ra những nhân tài, Nam Chức rất xuất sắc.”

Đêm đó, Nam Chức ôm một bụng đầy suy tư.

“Được rồi, được rồi.” Trần Diệp An xua tay: “Sau này có biết được sự thật thì cũng đừng có khóc nhé.”

Nam Chức không nói nên lời.

Vẫn là mặt trời nhỏ Tây ngốc của cô là tốt nhất, trước giờ…

“Mẹ ơi!” Viên Tây kêu lên rồi đưa điện thoại tới: “Giá ước tính trên thị trường của Khang Ni phiên bản hai là 59999 tệ! Lạy trời lạy đất, con không xứng có con, con không thể cho con của con một tuổi thơ hạnh phúc được.”

“Hóa ra nhà sản xuất Giang lại trẻ như vậy sao? Đúng là tuổi trẻ tài cao!”

Nam Chức cầm lấy điện thoại, cười nói: “Thế là rẻ đó, dù sao cũng là giọng nói của tớ mà.”

Ngôn Trạm nói: “Hồi nhỏ tôi rất thích uống Coca lạnh.

Một mùa đông nọ, tôi lén lấy một lon trong tủ lạnh, đúng lúc đó mẹ tôi đến phòng tìm tôi nên tôi đã giấu nó vào chăn bông.

Sau đó, mẹ tôi rời đi, tôi mải đọc sách nên quên mất lon Coca.

Lúc chui vào chăn, lạnh đến nỗi tôi đã hắt xì năm lần.”

—— Lão Phật gia vẫn là lão Phật gia, nhưng không phải lão Phật gia của trước đây.

Ngôn Trạm nhìn cô nhưng không bảo tài xế lái xe mà bảo người ta xuống xe.

Trần Diệp An vặn vặn cái khuyên tai, hỏi một cách thờ ơ: “Có phải Ngôn Trạm đã tặng cậu người máy Khang Ni phiên bản hai được sản xuất đầu tiên đúng không?”

“Cậu lại…”

Trưởng phòng Ngô, Đinh Đang, Lăng Hách đều ở đây, Ngôn Trạm cũng vậy.

Nhưng người duy nhất tiến tới lại chính là người máy ở giữa.

“Ý nghĩa đặc biệt như vậy.” Trần Diệp An nhún nhún vai: “Người khác tặng châu báu còn lão Phật gia thì tặng người máy.

Đặc biệt, rất đặc biệt.”

Nam Chức hừ hừ mấy tiếng rồi nhìn Viên Tây: “Mặc kệ con nhỏ này đi, trong đầu toàn mấy cái không đâu.”

“Chức Chức.” Viên Tây nghiêng người ôm lấy Nam Chức: “Sau này tớ sẽ không đọc mấy quyển tiểu thuyết đó nữa đâu.”

“Được rồi, được rồi.” Trần Diệp An xua tay: “Sau này có biết được sự thật thì cũng đừng có khóc nhé.”

Nam Chức hài lòng, nói với Trần Diệp An: “Cậu phải học tập Tây ngốc đi.”

Thang máy đến nơi.

Nói xong, thầy Trần mời bọn họ vào phòng họp để bàn chuyện riêng.

Giây tiếp theo ——

“Cậu và lão Phật gia còn thú vị hơn tiểu thuyết nhiều!”

“Có người nâng đỡ cho cũng chưa chắc đã làm được gì.” Đổng Tình nói: “Nổi hay không nổi, còn phải xem vận mệnh như nào đã.”

“…”

“…”

Trần Diệp An cười sấp mặt.

“…”

Bữa tối ăn mừng đã kết thúc viên mãn.

Mọi người đều uống chút rượu.

Ngôn Trạm bảo Phương Bác gọi người lái thay, còn sắp xếp cho cả Trần Diệp An và Viên Tây nữa.

Nam Chức vốn định ngồi xe Trần Diệp An về, nhưng cô nàng miệng rộng Trần Diệp An lại hét lớn yêu cầu Ngôn Trạm đưa cô ấy về nhà, còn nói rằng ngay cả nhà hàng xóm còn không muốn tới đón, quá kỳ lạ.

Còn đặc biệt chỉ điểm Lăng Hách, nói: “Lăng tổng, tửu lượng của anh còn phải luyện tập nhiều lắm.

Không ổn.”

Nam Chức túm lấy cánh tay Trần Diệp An, ngồi lên xe của Ngôn Trạm.

Trước khi tạm biệt, Trần Diệp An cũng không hề ngại ngùng mà nói sau này mọi người có thời gian rảnh lại tụ tập với nhau.

Còn đặc biệt chỉ điểm Lăng Hách, nói: “Lăng tổng, tửu lượng của anh còn phải luyện tập nhiều lắm.

Không ổn.”

Cuối cùng Trần Diệp An ngáp ngắn ngáp dài kéo ái phi Tây ngốc đi, còn để lại một câu đầy ẩn ý: [Cứ chờ xem]

Bà ấy luôn không có thời gian, còn cô thì luôn giả vờ ngoan ngoãn.

Tối nay Lăng Hách đã phải nghe hai chữ “Không ổn” vô số lần, sắc mặt tái mét.

Mọi người lên xe rồi về nhà.

Nam Chức nhắn trong nhóm nhỏ, hỏi Trần Diệp An sao cứ nhắm tới Lăng Hách làm gì? Chèn ép người ta cả buổi tối nay.

Anh Trần: [Chỉ là tớ thấy ngứa mắt thôi.

Anh ta hẹn hò với trà xanh thì cũng không phải là người tốt.]

Jessica, người chịu trách nhiệm về các cuộc đàm phán đối ngoại tới tìm Nam Chức.

“…”

Người máy linh hoạt đưa tay về phía Nam Chức: “Lần đầu gặp mặt, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

Thôi được, anh Trần ghét cái ác như kẻ thù.

Bữa tối ăn mừng đã kết thúc viên mãn.

“Bữa tối nay có ngon miệng không?” Ngôn Trạm hỏi.

Nam Chức lúc này như lạc vào cõi thần tiên, một chữ cũng không lọt tai chứ đừng nói là trả lời lại.

Nam Chức cất điện thoại đi, thầm nghĩ được ăn ở một khách sạn năm sao như Thịnh Trân còn có thể không ngon miệng được sao?

“Ngon, ngon lắm.” Cô gật đầu: “Chỉ là đồ ăn đắt quá, sau này tôi mời lại có chút khó khăn.”

Còn được mời lại nữa sao?

“Xin lỗi, cô Nam.

Hôm nay Ni Ni không được khỏe.”

Ngôn Trạm gập ngón tay lại, mím môi dưới, khẽ nói: “Bánh quy là được.”

~

Đúng là kịch tính.

“…”

Khẩu vị của anh thật thường dân đó.

Thôi được, đều nghe anh Trần.

Tửu lượng của Nam Chức cũng bình thường, mà vừa rồi cô có uống một ly nhỏ nên bây giờ có hơi nóng.

Chiếu đầu tiên có giá trị kỷ niệm quan trọng như vậy chắc chắn sẽ được thiết kế rất cẩn thận, cô làm sao có đủ tư cách để nhận nó chứ.

Được Ngôn Trạm đồng ý, cô mở chút cửa sổ xe ra.

Làn gió đêm tràn vào khiến cô cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.

Nam Chức nhìn ra ngoài cửa sổ suốt cả quãng đường, Ngôn Trạm cũng nhìn cô suốt cả quãng đường.

Cái sự ẩn dụ này khá là “mới mẻ” đó.

Cô dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó cho nên không để ý đến sự chăm chú của anh, cũng không nhận ra khóe miệng anh hơi nhếch lên khi nhìn cô, trong mắt cũng mang theo ý cười.

Hương cam ngọt ngào quyện với hương gỗ trong veo, vương vấn từng ngóc ngách trong xe.

Ngôn Trạm bận rộn công việc quanh năm, cũng không có cái khái niệm gọi là “ngày nghỉ”, nhưng giờ phút này, cả cơ thể lẫn tâm trí anh đều thả lỏng, đến trái tim cũng dịu đi.

Nhất là bàn tay thấy rất ngứa ngáy, rất muốn lao tới véo má cô, muốn ôm cô vào lòng.

“Xin lỗi, có thể dừng xe lại được không?”

Ngôn Trạm hoàn hồn, bảo tài xế dừng lại ở ven đường.

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Có chuyện gì vậy?”

Nam Chức cười, ánh mắt lộ ra chút tinh quái: “Phiền anh đợi tôi một chút, sẽ rất nhanh thôi.”

Cô ta gõ gõ vào con chuột trên bàn, giọng nói không lớn không nhỏ: “Con chuột này nhìn khá đẹp mắt, nhưng không dùng được nữa rồi.

Mai phải đổi thôi.”

Ngôn Trạm: “Được.”

Khoảng 15 phút sau, Nam Chức quay lại với một túi bánh đậu nóng hổi.

Ngôn Trạm liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, hất tay anh ta ra: [Đừng có làm hại tôi lần nữa]

Đóng cửa lại, vị ngọt lập tức tràn ngập trong xe.

“Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.” Nam Chức đưa cái túi tới: “Tôi mua hai vị, một vị là khoai lang tím tan chảy, một vị là đậu đỏ đơn thuần.

Hy vọng anh sẽ thích.”

Đầu lưỡi Ngôn Trạm chạm nhẹ vào môi dưới, vươn tay ra cầm lấy: “Cô đi mua cái này sao?”

“Vâng.” Cô nóng lòng khi ngửi thấy mùi thơm trong túi: “Anh ăn nhân lúc nó còn nóng sẽ ngon hơn đó.

Chúng ta đi thôi.”

Ngôn Trạm nhìn cô nhưng không bảo tài xế lái xe mà bảo người ta xuống xe.

“Sao vậy?”

Trưởng phòng Ngô hắng giọng, liếc nhìn Đinh Đang rồi nói: “Bộ phận marketing còn có chút việc.

Lăng tổng, giám đốc kỹ thuật Ngôn, chúng tôi đi trước.

Nếu có chỉ thị gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”

“Không phải cô nói nên ăn nhân lúc nó còn nóng sao?”

Những năm tháng ở Mỹ, cô và Nam Thư Hủy đã lãng phí quá nhiều thời gian mà lẽ ra chỉ thuộc về mẹ con họ.

“…”

Được Ngôn Trạm đồng ý, cô mở chút cửa sổ xe ra.

Làn gió đêm tràn vào khiến cô cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.

Vậy, vậy tôi không khách sáo nữa!

Bà ấy không hài lòng về cô, luôn chê bai, mắng mỏ cô không làm được chuyện gì cả, đến cả chuyện học hành của mình còn không kiểm soát được; Còn cô thì chịu đựng sự khinh thường của bà ấy, trong lòng luôn oán giận bà ấy không yêu mình chút nào, rồi lại vô cùng khát khao mình sẽ tạo ra được một thành tích nào đó khiến bà ấy vui.

Vừa rồi ở ngoài đường Nam Chức đã rất muốn bỏ một miếng vào miệng, nhưng lại sợ Ngôn Trạm đợi quá lâu, vất vả lắm mới kìm nén được trước sự dụ dỗ mà quay về.

Nếu chủ xe không thấy phiền thì cô cũng chẳng cần lo ngại nữa.

Lăng Hách đi tới bên cạnh Ngôn Trạm, vỗ vỗ vai anh, nhướng mày ra hiệu: [Người anh em, đừng sợ.

Dựa vào miệng lưỡi này của tôi, cô ấy muốn từ chối cũng không thể từ chối được.]

Lúc cô ăn bánh đậu khác hoàn toàn với lúc cô ăn ở khách sạn.

Nam Chức tới phòng họp của L.Z mà cô đã tới lần đầu tiên.

Gia đình nhà họ Nam rất quy củ, giáo dục gia đình cũng rất nghiêm khắc, mà phép tắc trên bàn ăn là điều cơ bản nhất.

Nam Chức hiểu rõ từng cách ăn uống của các bữa ăn khác nhau, mỗi động tác đều rất trang nhã và đúng mực; Nhưng khi ăn bánh đậu, cô lại giống hệt con cá nóc nhỏ, hai má đều phồng cả lên, cực kỳ đáng yêu.

Chức Chức: “Theo đuổi tớ? Sao có thể chứ? Lão Phật gia đối với tớ như thế nào chẳng lẽ cậu không biết sao?”

Ngôn Trạm nhìn chằm chằm đậu đỏ dính ở trên khóe miệng cô, kiềm chế không đưa tay lên.

“Anh không thích ăn sao?” Nam Chức lấy khăn giấy lau miệng.

Mà bây giờ, bọn họ lại bình yên trở về nhà như những người hàng xóm bình thường.

Ngôn Trạm thực sự không có hứng thú với đồ ngọt.

Người đàn ông quay đầu đi: “Tôi tặng quà cho cô.”

Nhưng anh vẫn ăn hết một miếng bánh đậu, còn nói: “Ngon.”

Hương vị của bánh đậu vẫn như vậy, nhưng thật ra hương vị cũng chỉ là một loại hoài niệm.

Nam Chức mỉm cười rồi cầm một miếng bánh khác lên, không chút suy nghĩ mà nói: “Tôi thì thích lắm, nhưng lúc ở nước ngoài lại không được ăn.

Cũng may mẹ tôi biết làm, bà ấy làm còn ngon hơn thế này.

Nhưng bà ấy không có thời gian, còn tôi thì không đáp ứng được yêu cầu của bà ấy, thi cử luôn rớt khỏi top ba.

Cho nên cái hương vị này, tôi sắp…”

Quên rồi.

Lời nói đột nhiên im bặt dường như đã rút cạn sự ngon lành của miếng bánh đậu trong tích tắc.

Nam Chức nhìn chăm chú lớp bột đậu đỏ tràn đầy, đột nhiên không còn sức lực để nếm thử nó nữa.

Những năm tháng ở Mỹ, cô và Nam Thư Hủy đã lãng phí quá nhiều thời gian mà lẽ ra chỉ thuộc về mẹ con họ.

Bà ấy luôn không có thời gian, còn cô thì luôn giả vờ ngoan ngoãn.

Bà ấy không hài lòng về cô, luôn chê bai, mắng mỏ cô không làm được chuyện gì cả, đến cả chuyện học hành của mình còn không kiểm soát được; Còn cô thì chịu đựng sự khinh thường của bà ấy, trong lòng luôn oán giận bà ấy không yêu mình chút nào, rồi lại vô cùng khát khao mình sẽ tạo ra được một thành tích nào đó khiến bà ấy vui.

Đợi đến lúc thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, thì Nam Thư Hủy đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi trên đường làm nhiệm vụ.

Cúp điện thoại, Nam Chức quả thực muốn xoay vòng vòng và hét lớn! Nhưng đằng sau cô còn có hai người đàn ông nữa, cô phải kiềm chế.

Mà một ngày trước khi vụ tai nạn xe hơi xảy ra, bọn họ còn bàn với nhau rằng sẽ cùng tới biển vào sinh nhật lần thứ 12 của cô vào tuần sau…

“Tôi thích uống Coca lạnh.”

Ngón tay Nam Chức run rẩy, chậm rãi hạ tay đang cầm miếng bánh đậu đỏ xuống: “Gì cơ?”

Ngôn Trạm nói: “Hồi nhỏ tôi rất thích uống Coca lạnh.

Một mùa đông nọ, tôi lén lấy một lon trong tủ lạnh, đúng lúc đó mẹ tôi đến phòng tìm tôi nên tôi đã giấu nó vào chăn bông.

Sau đó, mẹ tôi rời đi, tôi mải đọc sách nên quên mất lon Coca.

Lúc chui vào chăn, lạnh đến nỗi tôi đã hắt xì năm lần.”

Buổi chiều.

Nam Chức nghĩ đến cảnh đó liền bật cười.

Đúng là con người chẳng ai thật sự hoàn hảo cả, đến người như lão Phật gia còn phạm sai lầm cấp thấp như vậy.

“Vậy tối hôm đó anh không uống lon Coca kia sao?”

“Không.” Nhớ lại hồi nhỏ, Ngôn Trạm cũng thấy có chút buồn cười: “Uống nhiều Coca không tốt cho sức khỏe nên sau đó tôi đã bỏ thói quen đấy.

Sau đó nữa, lúc lớn lên thỉnh thoảng vẫn uống, nhưng tôi không hề chấp nhất như vậy nữa.”

Nam Chức cúi đầu.

Hương vị của bánh đậu vẫn như vậy, nhưng thật ra hương vị cũng chỉ là một loại hoài niệm.

—— Con người không thể cứ mãi chìm đắm vào hoài niệm được.

Sau khi gói những chiếc bánh đậu còn lại, Nam Chức nói: “Anh ăn nữa không? Nếu không thì chúng ta về thôi.”

Xe dừng lại ở bên dưới chung cư Vân Nặc.

Ngôn Trạm mở cửa để Nam Chức xuống xe, hai người cùng nhau đi thang máy lên tầng.

Vừa bước vào thang máy, Nam Chức chợt nhớ tới những “ân oán” mà cô và lão Phật gia đã trải qua ở đây.

Đúng là thang máy đã gắn kết bọn họ lại với nhau.

Vừa bước vào thang máy, Nam Chức chợt nhớ tới những “ân oán” mà cô và lão Phật gia đã trải qua ở đây.

Đúng là thang máy đã gắn kết bọn họ lại với nhau.

Mà bây giờ, bọn họ lại bình yên trở về nhà như những người hàng xóm bình thường.

Nam Chức vốn định ngồi xe Trần Diệp An về, nhưng cô nàng miệng rộng Trần Diệp An lại hét lớn yêu cầu Ngôn Trạm đưa cô ấy về nhà, còn nói rằng ngay cả nhà hàng xóm còn không muốn tới đón, quá kỳ lạ.

Đúng là kịch tính.

Đinh ——

Thang máy đến nơi.

“Lăng tổng, anh như này là không được đâu.” Trần Diệp An nói: “Uống mạnh vào! Đến Tây ngốc của bọn tôi còn uống nữa là.”

Nam Chức bước ra khỏi thang máy trước, Ngôn Trạm đi theo ở phía sau.

Trước khi mở cửa, Nam Chức chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Người máy Khang Ni được sản xuất đầu tiên quá đáng giá, tôi không thể nhận được.

Nếu sau này tôi mua, anh giảm giá cho tôi là được rồi.”

Ngôn Trạm lắc đầu: “Nếu cô cần một lý do, vậy coi nó như một món quà đi.”

“Món quà?”

“Ừ.”

Người đàn ông quay đầu đi: “Tôi tặng quà cho cô.”

“…”

Đinh ——

“Chúc mừng cô thành công ký được hợp đồng.”

Anh mím môi, hàng mi dài cũng rủ xuống tạo thành một cái bóng nhỏ trên sống mũi cao của anh, khiến các đường nét trên mặt anh giống như một thứ men trắng ngọt ngào.

Nghĩ đến đó, Nam Chức cảm thấy những suy nghĩ của mình đêm qua đều là dư thừa.

“Cô đã tiến gần thêm một bước trở thành diễn viên lồng tiếng xuất sắc.” Ngôn Trạm khẽ cười: “Chúc mừng.”

“…”

Sau khi nói lời xin lỗi, lão Phật gia còn tiến triển đến bước này sao?

Không nói đến chuyện tính cách hoàn toàn thay đổi, mà còn có chút dịu dàng chết tiệt nào đó?

~

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn chó: Tôi bây giờ đã có một bước nhảy vọt, mê hoặc không thể ngăn cản được.

Nam Tiểu Chức: Đúng như anh nghĩ, có lẽ là nhiều hơn một chút..