Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 47

Quan viên Lễ Bộ ở lại nửa ngày, hướng dẫn, sau đó liền rời đi.

Lưu ma ma nói: “Chắc là Hoàng Thượng đặc biệt an bài.”

Tuy rằng hạ nhân của Lý Thiên Cát mỗi người đều thông minh lanh lợi, nhưng bọn hắn ai đã gặp qua chuyện lớn như đại hôn của Hoàng Thượng chứ? Đừng nói bọn họ. Lý Thiên Cát chỉ sợ cũng không nói được.

Tất nhiên, liền phải yêu cầu bên Lễ Bộ đến giúp đỡ.

Dương yêu Nhi ngửa đầu nhìn, liền thấy đèn lồng treo trên cao, phía dưới rũ tua vàng óng ánh, rất đẹp.

Nàng đã gặp qua cảnh tượng này.

Khi còn ở nhà, trong viện cách vách cũng từng treo đèn lồng như vậy, chẳng qua so với như vậy thì xấu hơn một chút, nhỏ hơn một chút, cũng ít hơn một chút…… Chỉ có một, hay là hai cái…… Dương yêu Nhi không nhớ rõ ràng lắm.

Lúc trước nàng ngơ ngác ngồi ở trong viện, lúc không được đi ra, nhìn thấy đèn lồng,đó là vật trừ chim chóc từ bên ngoài bay qua, là vật thú vị nhất…… Cái kia gần như đã trở thành một tia sáng khắc sâu chặt chẽ vào trong đầu nàng.

Nhưng hiện tại, đèn lồng giống như cũng trở nên không đáng nhắc tới.

Nơi này thật là nhiều nha.

Dương yêu Nhi duỗi dài cổ.

Thấy nàng nhìn lâu, Lưu ma ma liền sai người lấy một cái đèn lồng tới cho Dương yêu Nhi ngắm nghía.

Nhưng đèn lồng này thật sự quá lớn, Dương yêu Nhi xách ở trong tay, đèn lồng cũng đã cao qua bụng của nàng rồi. Vì thế chỉ chơi một lát, nàng liền trở về viết chữ.

Nàng đi tới bên ngạch cửa, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lưu ma ma nói: “Giữ lại.”

Lưu ma ma đã hiểu rõ tính tình của nàng, lập tức liền rõ ràng ý của nàng, cười gật đầu nói: “Được, giữ lại, giữ lại cho cô nương.”

Dương yêu Nhi liền đi thư phòng, tiếp tục viết chữ.

Nàng cũng không phải ngày ngày đều thích ở bên ngoài chơi đùa.

……

Hoàng gia nạp thái vấn danh, cần phải thông cáo với thiên địa tông miếu.

Việc này dĩ nhiên nhiên không thể để người khác làm hộ.

Đợi sau khi hỏi ý bộ nghi lễ nạp thái, Tiêu Dặc liền thay đổi một thân trang phục, đi thông cáo với thiên địa tông miếu.

Tiêu Dặc đến thẳng giữa điện Thái Miếu, lạy tổ tiên xong, sau đó chậm rãi đi tới trước bức họa của Huệ Đế.

Bức họa của Huệ Đế được vẽ khi hắn đang tuổi tráng niên, nhưng cho dù là tráng niên, trong tóc của hắn cũng có nhiều tóc bạc, mặt mày cùng bên môi lại có nhiều nếp nhăn, đáy mắt hắn không thấy hiền hoà, không thấy uy nghiêm càng không thấy một tia vui vẻ.

Huệ Đế rất gầy, đặt ở bên trong bức họa, thế nhưng có vẻ cùng chung quanh mình có chút không hợp nhau.

Tiêu Dặc có lẽ là di truyền từ hắn, chợt nhìn qua, thân hình cũng vô cùng đơn bạc.

Nhưng bóng dáng đơn bạc của hắn ở trong điện hiện ra bóng dáng thật dài, lại có vài phần uy nghiêm.

Tiêu Dặc cho lui tùy tùng, các cung nhân không dám không theo, đảo mắt trong điện liền chỉ còn lại mình hắn, cùng khói nhẹ lượn lờ trước bài vị kia.

hắn ở trong điện xoay một vòng, khóe miệng lại dần dần có độ cung, mỉm cười.

“Phụ hoàng, nhi thần sắp đại hôn.”

“Nhi thần cùng người không giống nhau, ánh mắt của nhi thần rất tốt, sẽ không giống như người vậy, sai lầm cho rằng mắt cá là minh châu, sai lầm cho rằng giả dối là chân ý.”

“Nhi thần càng sẽ không giống như người vậy, ngay cả tranh cũng chưa từng tranh qua, liền nhận thua……”

hắn đứng ở trước bức họa, bình tĩnh nhìn người trong bức họa, ánh mắt nặng nề: “Phụ hoàng, từ biệt.”

hắn vòng qua chỗ ngoặt, đi tới phía bên trái trong phòng, ở giữa phòng bày ghế dựa, bàn thờ, còn có bài vị.

Tiêu Dặc duỗi tay ra phía sau bài vị, sờ soạng một cái tráp ra tới, hắn mở tráp ra, liền thấy bên trong đựng một viên huyền châu, ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Đây là Huệ Đế khi còn sống lưu lại.

hắn khi chết, có nói khi Thục phi Lý thị chết, để Tiêu Dặc truy phong hậu vị cho nàng, đem bài vị nhập vào Thái Miếu, viên huyền châu này cũng theo nàng hạ táng.

Huyền châu này rất có lai lịch.

Hoàng đế Tấn Cao Tổ lập triều Đại Tấn từng ra biển, khi đó Tấn Cao Tổ vẫn còn là một thôn phu, sau khi ra biển trải qua muôn vạn nguy hiểm, cuối cùng lấy được một viên huyền châu từ trong tay của một tộc nhân dị quốc, đây là đồ tốt nhất hắn từng thấy trong cuộc đời.

Tấn Cao Tổ luôn mang huyền châu theo bên người, lúc sau tầm mắt ngày càng mở rộng, dần dần có tham vọng lớn.

Đến khi trở lại Trung Nguyên, không lâu sau hắn liền tập hợp các thuyền viên đã cùng hắn đồng sinh cộng tử, tính cả nhóm hương dân cường tráng ở quê, tạo phản, ở trong loạn thế giết ra một mảng trời……

Từ đó về sau viên huyền châu này bị tấn Cao Tổ lấy làm sính lễ, nghênh thú Mẫn Cung Hoàng Hậu.

Vì thế bắt đầu từ đó, phàm là thiên tử nạp hậu, đều sẽ coi đây là sính lễ. Huệ Đế chưa lập hậu, nhưng hắn sủng ái Thục phi, lại bị triều thần quản chế, lúc đó thế lực của gia tộc Lý thị cũng chưa đến mức như bây giờ, Huệ Đế lòng sinh phản nghịch, một lòng chỉ muốn Thục phi làm Hoàng Hậu.

Đợi khi hắn chết, Huệ Đế trong lòng phẫn uất, liền nói với Tiêu Dặc, muốn huyền châu hạ táng theo Thục phi, cũng chính là Thái Hậu hiện giờ.

Nhưng nàng……

Cũng xứng?

Khóe miệng Tiêu Dặc hiện lên ý cười châm chọc, ngay sau đó để tráp lại, huyền châu lại đặt ở trong tay áo mình. Sau đó hắn mới bất động thanh sắc, thoải mái hào phóng đi ra ngoài.

……

Sau khi thông cáo thiên địa tông miếu, chuẩn bị ngựa, giáp trụ, trang lụa, mãng lụa, thiểm đoạn…… Nâng đến thềm điện Thái Hòa, dưới thềm son trưng bày dưới cả triều văn võ, Tiêu Dặc đang tự mình phân phó cho phó sử, theo Nội Vụ Phủ, nâng thải lễ đi đến Dương trạch

một ngày này, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, khí thế bừng bừng.

Cứ như vậy từ Thái Hòa Môn, một đường đi đến cửa lớn Dương trạch.

trên đường người không liên quan không được tới gần, cho nên cũng không có bao nhiêu người vây xem, chỉ là trên đời này người người đều thích nhất là bát quái. Tin tức nhanh chóng liền truyền ra ngoài, mọi người đều đang chờ xem, chờ xem sính lễ sẽ dừng ở trước cửa nhà ai.

“không phải nói tân hậu chính là cô nương thôn dã ở Dân Trạch huyện sao?”

“Đúng vậy, cái này không phải là Khâm Thiên Giám bói toán đoán ra sao? Làm sao còn có chuyện lớn như lễ nạp thái này? cô nương thôn dã ở đâu ra phủ đệ? không phải nên trực tiếp bỏ qua các loại ở giữa đi mới đúng?”

“Ngươi thì biết cái gì? Nếu như bỏ đi, như vậy mới là không hợp quy củ.”

“Chỉ bằng việc nhiều quy củ đại lễ đều tiến hành từng cái một, mới thấy được Hoàng Thượng có bao nhiêu coi trọng a……”

Trong Nhàn Vân Lâu, mọi người uống rượu, tán gẫu vài câu, như thể chính mình đang ở trong cung, chính mình giống như vô cùng hiểu rõ ràng tâm tư của hoàng đế.

Mạnh Hoằng nghe vậy, buông chén rượu trong tay xuống, nhìn về phía hẻm Tĩnh Ninh.

Bên trong cửa Dương trạch, tiết ánđã chuẩn bị tốt, chỉ là trước án trống rỗng, không có người quỳ nghênh.

Dương yêu Nhi lúc này đang đứng ở phía sau cây cột, nhìn chằm chằm trung môn, thần sắc mờ mịt khó hiểu. Bên cạnh nàng còn có Lý gia lão phu nhân, nhóm tức phụ Lý gia, còn có cô nương Lý gia…… Nếu không phải nơi này không thể nhét được quá nhiều người, thì bọn họ thật hận không thể tất cả đều tới để lây dính không khí vui mừng, lây dính quý khí mới tốt.

cô nương Lý gia tuổi còn nhỏ một chút, lúng ta lúng túng lên tiếng: “…… Bên kia không cần người đứng sao?”

“không cần.” Mẫu thân nàng vỗ nàng một cái.

“Vậy…… Vậy nếu không có người, vì sao còn phải làm lễ như vậy?”

Lý lão phu nhân quay đầu, lạnh lùng trách cứ nàng: “nói bậy gì đó?” Dứt lời, Lý lão phu nhân động tác khoa trương nói: “Nạp thái, đại chinh, ắt không thể thiếu. Như thế có thể thấy được Hoàng Thượng rất coi trọng cô nương.”

Dứt lời, Lý lão phu nhân liền nhìn về phía Dương yêu Nhi, nếp nhăn trên mặt chen chúc cùng một chỗ, cười nói: “Hơn nữa hiện tại thân phận của cô nương lại vô cùng cao quý.”

Nếu như ngay cả lễ cũng không được làm đầy đủ.

Vậy mới trở thành trò cười.

Cũng như Lý lão phu nhân nói, dù trước án kia không có người quỳ nghênh, nhưng chính phó sử cùng quan viên Nội Vụ Phủ, đều không để ý, vẻ mặt nghiêm túc, sai người đem thải lễ lần lượt đặt xuống, sau đó nghiêm túc làm lễ, cho dù đối diện bọn họ trống rỗng cái gì cũng không có……

Cứ như vậy từng bước một làm xong, bọn họ mới hồi cung phục mệnh.

Người khác đều tâm tình kích động, chỉ có Dương yêu Nhi vẫn mờ mịt ngây thơ như cũ, giống như đang xem một tuồng xiếc khỉ vậy.

Lý lão phu nhân tiến đến, thấp giọng nói: “Trong cung khi nào làm yến nạp thái? cô nương nếu có chỗ cần đến, chỉ cần sai người trong phủ chúng ta là được.”

“Đợi tin tức từ trong cung đã.” Lưu ma ma nói.

“Phải, phải.” Lý lão phu nhân lên tiếng, đáy lòng cũng đã cân nhắc, nghĩ trở về liền bắt đầu chuẩn bị, muốn cho trên dưới Lý gia đều đi theo mới tốt.

Dương yêu Nhi bị chen chúc ở trong đám người, cảm thấy có chút khó chịu.

Liên Quế vô cùng có ánh mắt, thấy thế liền đỡ Dương yêu Nhi đi.

Những người khác cũng không dám đuổi theo, chỉ ở phía sau nói: “cô nương cứ nghỉ ngơi cho tốt, cô nương đi thong thả……” Cảnh tượng ngược lại cũng vô cùng thú vị.

Liên Quế đỡ Dương yêu Nhi đến thư phòng.

Dương yêu Nhi ngồi ở ghế trên, ngồi yên một lát, đột nhiên quay đầu hỏi Liên Quế: “Đó là, cái gì?”

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động cùng Liên Quế nói chuyện, Liên Quế nhất thời thụ sủng nhược kinh, vội nói: “cô nương biết lễ nạp thái sao?”

Dương yêu Nhi lắc đầu.

“Đó là một chuyện phải làm trước khi thành hôn.”

Dương yêu Nhi lẩm bẩm thuật lại: “Thành hôn?”

Liên Quế nói: “Đó chính là cô nương phải gả cho người.”

Dương yêu Nhi trong lòng mơ hồ hiểu được, nàng biết nương đem nàng đưa đến Lý phủ, là muốn cho nàng đi gả chồng. Nhưng là gả cho người nào, gả chồng như thế nào, nàng lại hoàn toàn không biết.

Tới lúc này, chút ký ức này mới bị Dương yêu Nhi moi ra tới.

Phải.

Nàng là tới gả chồng.

Dương yêu Nhi chớp chớp mắt, ngực lại có chút rầu rĩ.

Nàng nhìn nhìn giấy mự ctrước mặt, ngay cả chữ cũng không muốn viết.

Liên Quế thấy nàng cau mày, sắc mặt có hơi trở nên trắng, giống như khó chịu vô cùng, liền nhanh chóng đỡ người đến bên trên giường nhỏ nằm xuống.

Dương yêu Nhi nắm chặt chăn mỏng trong lòng ngực, mơ mơ màng màng ngủ.

Ngủ, nàng liền mơ một giấc mộng.

Sân cách vách treo đèn lồng.

Nàng nghe thấy tiếng gõ la*, nương nói đó là cách vách cưới vợ……

* la: thanh la, còng, chiên.

Lại qua mấy ngày sau, liền nghe cách vách truyền đến tiếng khóc nho nhỏ.

Dương yêu Nhi là nhớ rõ một chút, nàng ngồi ở trên băng ghế, trên tường có một nữ nhân bò qua, nữ nhân tóc tán loạn, nàng cưỡi ở trên tường, mắng người phía dưới.

Mắng, Dương yêu Nhi chỉ nhớ kỹ nửa câu, là cái gì “Kẻ phụ tình” “Gạt người”.

Sau đó phía dưới có người kéo nữ nhân đi xuống, sau đó nàng liền nghe thấy tiếng người kia đem nữ nhân đánh khóc.

Thời điểm Dương thị trở về, Dương yêu Nhi còn không lưu loát kể cho Dương thị nghe.

Dương thị chỉ nói: “Con của nông phu, tay chân thô kệch, khó tránh được việc đánh tức phụ.”

Những lời này, Dương yêu Nhi lúc đó nghe không hiểu, sau đó liền đem chuyện cách vách kia vứt ra sau đầu, tiếp tục ngẩng đầu nhìn chim chóc của nàng……

Nhưng Dương yêu Nhi nằm mơ, mơ thấy có một bàn tay lại một cái bàn tay từ trên đầu nàng đánh xuống.

Dương yêu Nhi ngơ ngác chịu đựng.

Nàng ưm một tiếng, nước mắt liền trượt xuống.

Liên Quế cùng Lưu ma ma đang canh giữ ở gian ngoài cho nàng, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, vội đứng dậy thắp đèn.

Lưu ma ma vén màn lên,một phen ôm Dương yêu Nhi vào trong lòng ngực, thấp giọng dỗ dành: “cô nương đây là làm sao vậy?”

Dương yêu Nhi trong mê mang mở bừng mắt, khóe mắt còn treo giọt nước mắt.

“Phải gả, gả chồng……” Dương yêu Nhi thút thít một chút, không lưu loát mà tổ chức câu nói: “Ai, ai?”

Lưu ma ma giật mình, ngay sau đó dở khóc dở cười: “…… Cái này ngay cả sính lễ cũng đã nhận, thì ra trong lòng cô nương còn không biết là phải cho gả ai đấy.”

Dương yêu Nhi không lên tiếng, chỉ ngơ ngác mở to đôi mắt ngập nước, cứ như vậy nhìn nàng.

Liên Quế cười cười, ôn nhu nói: “Tất nhiên là gả cho Hoàng Thượng.”

Dương yêu Nhi tức khắc thả lỏng một hơi.

…… Vậy có lẽ sẽ không đánh người.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu hoàng đế: Ưu điểm của trẫm chỉ có cái này???