Cảm Nhiễm Thể

Chương 125: Điềm báo

Edit: _BOSS_ lười

"Thân ái, ngươi đang làm gì thế?" Trong miệng đang nhai kẹo, giọng nói của Trịnh Tiểu Nguyệt có chút hàm hàm hồ hồ, nghe có chút ỏn ẻn.

Lưu Thiên Minh rất thông minh, cười hỏi: "Làm sao lại nhớ tới gọi điện thoại cho ta? Làm sao, muốn cùng nhau ăn cơm trưa sao?"

Trịnh Tiểu Nguyệt nở nụ cười "Khanh khách khanh khách", sau đó nói: "Hôm nay ta không đói lắm, không muốn ăn cơm."

Lưu Thiên Minh hỏi: "Vậy ngươi muốn ăn gì?"

Trịnh Tiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Ta nhớ tới đối diện bệnh viện, chính là chỗ rẽ giao lộ, có một tiệm đồ ngọt bán chè củ sen, buổi trưa chúng ta đi chỗ đó ăn đi?"

"Chè củ sen?"

Lưu Thiên Minh có hơi bất ngờ: "Chè quá ngọt, ta có thể ăn không trôi. Làm sao, ngươi thích?"

(Chú thích: Chè củ sen, bánh gạo thêm vào bột củ sen, một loại đồ ăn vặt đặc sắc của Côn Minh, khá ngọt. Do không biết dịch sao cho thích hợp tên ăn, nên gọi chè củ sen, muốn biết món ăn như thế nào: google "调糕藕粉")

Trịnh Tiểu Nguyệt tại chỗ gật gật đầu: "Không biết thế nào, mấy ngày nay lại bỗng nhiên muốn ăn đồ ngọt. Trưa hôm nay ta còn mua một túi kẹo sữa khỉ lông vàng ở căn tin bệnh viện."

Kẹo?

Tại sao lại là kẹo?

Lưu Thiên Minh nhíu mày.

Hắn cảm giác mình đã quên đi vấn đề phi thường mấu chốt, mà trong lúc nhất thời lại làm sao cũng không nhớ ra được.

"Buổi trưa ta có chuyện, đến không được."

Mắt thấy cũng sắp đến thời gian ước định với Tống Gia Hào, Lưu Thiên Minh tăng nhanh tốc độ nói: "Thế này đi! Ngươi ăn cơm trước, có chuyện gì buổi tối chúng ta lại nói, được không?"

Trịnh Tiểu Nguyệt hiển nhiên rất bất mãn về câu trả lời như vậy, bĩu môi nói: "Lại là buổi tối. Cảm giác ngươi còn muốn bận hơn cả chủ tịch quốc gia. Được rồi! Liền tạm thời tha cho ngươi một cái mạng. Bất quá, buổi tối ta sợ tối, một người không dám ngủ, làm sao bây giờ?"

Đây rõ ràng là đang khiêu khích.

Trịnh Tiểu Nguyệt đã hoàn thành quá trình chuyển hóa từ thiếu nữ đến nữ nhân, nàng biết mình hiện tại cần gì.

"Được rồi! Tan ca ta sẽ đi qua tìm người."

Nghe được câu trả lời chắc chắn của Lưu Thiên Minh, Trịnh Tiểu Nguyệt mới hài lòng kết thúc cuộc nói chuyện, tiếp đó cúp điện thoại.

Lý Khiết Hinh ngồi ở một bên khác quầy tiếp tân, khóe mắt có một vết bầm tím không quá nổi bật, đã được bôi phấn trang điểm khá dày để che lại.

Nàng thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhát gan sợ sệt nhìn quanh Trịnh Tiểu Nguyệt.

Trịnh Tiểu Nguyệt căn bản cũng không muốn để ý đến nàng, điềm nhiên như không tiếp tục ăn kẹo của mình

Tiếng chuông thang máy vang lên, chủ nhiệm phòng hành chính bước nhanh ra ngoài.

Hắn lau một hồi mồ hôi trên đầu, vô cùng lo lắng đối với Trịnh Tiểu Nguyệt và Lý Khiết Hinh nói: "Tiểu Trịnh, tiểu Lý, buổi trưa hai người các ngươi phải khổ cực một hồi, chỉ sợ các ngươi không thể đi ra ngoài ăn cơm?"

Trịnh Tiểu Nguyệt trợn to hai mắt: "Vì sao?"

Chủ nhiệm phòng hành chính vòng vào quầy tiếp tân, cầm cái ly, ở trên máy nước uống rót đầy một ly nước, uống một hơi cạn sạch, miệng lớn thở hổn hển nói: "Bên phòng khám bệnh đến rất nhiều bệnh nhân, người của mỗi một phòng ban đều bị phái tới. Thực sự là không giúp được. Phòng bệnh ở đây cũng phải có người trông coi, hiện tại ta muốn đi xuống hỗ trợ. Buổi trưa làm phiền các ngươi phát thuốc cho bệnh nhân, tiếp đó tiêm thuốc. Đến khi có người tới đây nhận ca, các ngươi hãy đi ra ngoai ăn cơm!"

Hắn xác thực rất bận. Chỉ hai ba câu liền nói xong những câu nói này, lập tức xoay người đi đến thang máy.

Trịnh Tiểu Nguyệt bĩu môi, làm cái mặt quỷ.

Bệnh viện chính là như vậy, lúc nào cũng có thể gặp phải đủ loại sự tình lung ta lung tung. Chỉ cần bệnh nhân hơi nhiều, hộ sĩ và bác sĩ liền không có khả năng tan ca đúng giờ, thậm chí đến cả giờ ăn cũng không có.

...

Cao ốc bệnh viện, hầm trú ẩn trong lòng đất.

Tống Gia Hào mở ra cửa chống trộm, tiếp đó bật đèn, từ trước bàn làm việc kéo qua một cái ghế rồi ngồi xuống, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Hà Đại Sơn, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Hà Đại Sơn vẫn mặc chế phục bảo an như thường ngày.

Hắn theo Tống Gia Hào một đường đi xuống, ven đường đều không nói gì. Đi vào gian phòng, cũng học Tống Gia Hào, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống. Vào lúc này, không có người ngoài ở đây, Hà Đại Sơn cảm thấy, giữa mình và Tống Gia Hào cũng không có sự khác biệt về thân phận gì cả.

Câu hỏi này rất là kỳ quái, Hà Đại Sơn suy nghĩ hồi lâu cũng không biết trả lời như thế nào. Do dự một chút, hắn cười cợt, nói: "Tống viện trưởng, ta nghe không hiểu ý của ngươi."

Tống Gia Hào hiển nhiên đã mất đi tính nhẫn nại.

Hắn cầm lấy một con dao phẫu thuật từ trong mâm sứ trắng ở bên cạnh, coi như đồ chơi vòng tới vòng lui ở ngón tay, cán dao dùng sức gõ gõ bàn làm việc, phát ra tiếng vang nặng nề.

"Nghe không hiểu? Tốt lắm, ta sẽ nói rõ một chút."

Trong con mắt của Tống Gia Hào lại chẳng hề có chút cảm tình: "Ngươi tại sao phải để cho những người của Lạc Phượng Thôn đến phòng làm việc của ta?"

Hà Đại Sơn cả kinh, trên mặt lại không có bất cứ biến hóa gì.

Hắn thề thốt phủ nhận: "Tống viện trưởng ngươi đến cùng đang nói cái gì ah? Ta tại sao phải làm chuyện đó? Ta căn bản không có..."

"Đừng nói cho ta biết, người của khoa bảo vệ các ngươi đều là người mù."

Tống Gia Hào không chút khách khí ngắt lời hắn: "Nhiều người xông tới như vậy, vẫn là trực tiếp từ cửa chính bệnh viện đi vào cao ốc hành chính. Vào lúc ấy ngươi đang làm gì? Bảo an lại đang làm gì? Hiện tại, trong khoa bảo vệ của bệnh viện nếu có xảy ra chuyện gì đều là ngươi định đoạt, người khác căn bản đưa tay chen không lọt. Nếu không phải ngươi cố ý an bài, đám người Lạc Phượng Thôn sẽ biết cao ốc hành chính ở đâu sao? Liền coi như bọn họ biết, bọn họ lại làm sao biết vị trí phòng làm việc của ta?"

Hà Đại Sơn trợn lên hai mắt, trên mặt là một biểu tình bị oan uổng: "Tống viện trưởng, ta thật sự không biết ah! Khả năng là người khác nói cho bọn họ biết, ta thật sự không biết những chuyện này."

Tống Gia Hào không có tranh luận. Hắn lạnh nhạt nói: "Người của Lạc Phượng Thôn định giá phi thường tàn nhẫn, mở miệng liền muốn 500 vạn. Cũng là ngươi dạy bọn họ đi?"

Hà Đại Sơn kêu khổ thấu trời: "Làm sao có khả năng ah? Ta, ta tốt xấu cũng là công chức của bệnh viện, làm sao có khả năng làm ra chuyện như thế?"

Tống Gia Hào không hề bị lay động: "Dương Không Sơn chỉ là mất tích ở trong bệnh viện, lại không có tử vong ở bệnh viện. Cho dù gia thuộc muốn ồn ào, làm sao sẽ làm ra động tĩnh lớn như vậy? Ha ha! Suýt tý nữa đã quên, là người chỉ đạo tất cả, ngươi là có thể được chút tiền từ bên trong, là như vậy phải không?"

"Ta... Ta thật sự không có ah!"

"Đừng ở đây diễn kịch. Hà Đại Sơn, kỹ xảo của ngươi rất tồi tệ. Chỉ bằng trình độ của ngươi, đừng nói vốn đã là thi không đậu Học Viện điện ảnh Bắc Kinh, cho dù là nhân vật đóng vai phụ, ngươi cũng căn bản làm không được, đến cả cơm hộp đều không có để ăn."

Tống Gia Hào không chút khách khí trêu chọc vài câu. Không đợi Hà Đại Sơn nói chuyện, hắn đưa tay lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo blouse trắng, đem mặt chính nhắm ngay Hà Đại Sơn.

"Ngươi ngắm nghía cẩn thận, đây là gì."

Hà Đại Sơn đương nhiên không phải mù chữ. Hắn trông thấy đó là một tờ đơn xin biên chế của bệnh viện, viết chính là tên của mình. Nói chính xác, chính là tờ đơn trước đó đã gặp qua ở trong phòng làm việc của Viện trưởng.

Bỗng nhiên, trong lòng Hà Đại Sơn sản sinh một loại cảm giác cực kỳ không ổn.

Tống Gia Hào không có xử oan hắn.

Tất cả mọi chuyện đều là Hà Đại Sơn giở trò ở sau lưng.

Nếu như không phải hắn lén lút gọi điện thoại cho gia thuộc của Dương Không Sơn, đối phương cũng sẽ không nghĩ tới muốn bệnh viện đưa ra lời giải thích.

Hà Đại Sơn cần phải nhanh chóng kiếm đến một khoản tiền, dùng để bổ khuyết thiếu hụt bên phía Thiệu Lão Tam.

Trương Hoành Lương đã chết rồi. Chỗ bà Trần cũng không có hi vọng. Hy vọng cuối cùng, chỉ có thể đặt ở trên người Tống Gia Hào.

Đáng tiếc, Tống Gia Hào cũng không dễ đối phó.

Dù rằng mình biết bí mật trong tầng hầm, nhìn thấy toàn bộ quá trình Tống Gia Hào tiêu diệt Trương Hoành Lương, Tống Gia Hào vẫn luôn có thái độ lạnh nhạt với mình, thậm chí căn bản không có tha thiết và lôi kéo như trong tưởng tượng.

Dựa theo lời nói của Thiệu Lão Tam, lén lút nói cho hắn biết tuyến đường và thời gian tan ca của Lưu Thiên Minh?

Đừng đùa. Tiểu tử đó là người không sợ trời không sợ đất. Phó khoa trưởng khoa tài vụ Nghiêm Duy Trung, nhân vật ngưu bức như vậy, lại có quyền lực lớn như vậy cũng chính là chưởng quản việc phân phát tiền lương phúc lợi cho toàn bộ công chức bệnh viện, còn không phải là bị Lưu Thiên Minh ra sức đánh một trận ngay ở trước mặt tất cả mọi người. Nghe nói, hiện tại còn nằm ở nhà dưỡng thương, đến cả giường đều không bước xuống được.

Còn có, nghe nói vào buổi tối hôm đó bà nương Thiệu Lão Tam đã dẫn người chặn đường hắn, Lưu Thiên Minh chỉ một người liền đánh ngã tất cả mọi người. Rất rõ ràng, tiểu tử đó thật sự rất có bản lĩnh ở trên mặt quyền cước, ta cần gì phải đi gây phiền phức?

Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chỉ nghĩ được biện pháp từ chỗ Tống Gia Hào, mau chóng kiếm đến tiền.

Chỉ cần giúp đỡ đám người Lạc Phượng Thôn nghĩ kế, lúc mấu chốt lại hỗ trợ lặng lẽ, kiếm mười mấy vạn tới tay, nên không thành vấn đề.

Bất quá, Hà Đại Sơn làm sao cũng không nghĩ tới, Tống Gia Hào lại nhìn thấu toàn bộ.

Tống Gia Hào cười nhạt, cầm lấy dao phẫu thuật, vạch một đường từ chính giữa tờ đơn xin biến chế. Tiếp đó, dùng tay trái khép lại hai bên góc giấy, lại từ đó vạch ra một đường.

Động tác cứ lặp đi lặp lại mấy lần, tờ đơn xin biên chế đã biến thành vô số mảnh giấy vụn rơi tán loạn trên đất.

Tức giận và màu máu dần dần nổi lên tại con mắt Hà Đại Sơn.

"Còn có một chuyện phải nói cho ngươi biết."

Giọng nói của Tống Gia Hào lại lấp đầy sự tàn khốc, cùng với sự lạnh lùng không nói ra được: "Đừng nghĩ chức vị đội trưởng đội bảo an nữa. Trong bệnh viện đã có thu xếp mới về chuyện này. Có lẽ sẽ từ bộ ngành khác phái người tới đây đảm nhiệm đội trưởng đội bảo an, cũng có khả năng là tuyển mộ tân nhân từ bên ngoài. Nói chung, không phải ngươi."

Nếu như Hà Đại Sơn không có những mờ ám đó, tờ đơn xin biên chế chắc sẽ được đưa đến văn phòng hành chính của bệnh viện vào sáng hôm nay, tiếp đó bắt đầu thủ tục trình báo như thường.

Nếu đã không có dự định cho hắn danh ngạch biên chế chính thức, thì cũng sẽ không có khả năng để cho hắn làm đội trưởng bảo an gì gì đó.

Tống Gia Hào xưa nay đều là như vậy. Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng. Ngươi dám to gan đào hố ở sau lưng ta, lão tử liền chôn ngươi vào trong hố, lại đập lên một tảng đá lớn, để thằng chó nhà ngươi triệt để biến thành phân.

Hà Đại Sơn hai mắt bắt đầu sung huyết.

Hắn hiểu được ý nghĩa về những động tác của Tống Gia Hào.

Hắn cắn chặt hàm răng, phát ra tiếng ma sát "Khanh khách".

Hắn không có xin tha, cũng không có từ chối không thừa nhận như trước đó.

Sự tình đều đã đến bước này, nói gì cũng chẳng còn tác dụng.

Rất rõ ràng, Tống Gia Hào đây là dự định muốn một cước đá văng lão tử, chỗ tốt gì cũng không cho ta.

Ngươi, ngươi làm sao có thể làm thế?

Hà Đại Sơn từ trên ghế chầm chậm đứng lên, dường như một con gấu hoang sắp điên cuồng và nổi giận. Hắn đi về phía trước mấy bước, ở trên cao nhìn xuống Tống Gia Hào, trong miệng phát ra âm thanh lạnh lẽo hung ác: "Một lần nữa viết lại tờ đơn xin biên chế, ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra."

Tống Gia Hào đã nghĩ kỹ hết thảy. Hắn lắc lắc đầu, bình tĩnh mà nói: "Dẫu sao, bí mật nơi đây ngươi cũng biết, chuyện đêm hôm đó ngươi cũng thấy. Ngươi có thể báo cảnh sát, nhìn xem cảnh sát đến sẽ nói thế nào."

Việc này cũng không phải là hung hăng càn quấy không hề có chỗ dựa. Sở dĩ hẹn Lưu Thiên Minh xuống đây vào thời gian này, chính là đã dự định cùng nhau đối phó Hà Đại Sơn.

Hơn nữa, Tống Gia Hào đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc được truyền đến từ trong phòng tạp vật ở phía trên.