Cảm Nhiễm Thể

Chương 36: Ngươi sinh bệnh

Edit: _BOSS_ lười

Biểu cảm khuôn mặt của Lưu Thiên Minh vô cùng bình tĩnh: "Trần bác sĩ, xin đừng hiểu lầm. Ta không phải kẻ thù của ngươi. Vừa vặn tương phản, ta hẳn là bằng hữu của ngươi. Ta muốn trợ giúp ngươi, cũng hy vọng ngươi có thể giúp ta."

Hắn có thể cảm nhận đến sát khí được phóng thích ra từ trên người bà Trần.

Loại địch ý mãnh liệt lại hết sức rõ ràng.

Đặc biệt là ở trong hoàn cảnh yên tĩnh, chỉ có hai người, tại khoảng cách gần như thế, Lưu Thiên Minh thậm chí có thể nhìn thấy bả vai của bà Trần bởi vì cổ tay quá dùng sức mà hơi có chút run rẩy.

Nếp nhăn trên mặt bà Trần rất sâu dường như bị dao khắc xuống. Nàng hung ác nhìn chằm chằm Lưu Thiên Minh, chầm chậm thả lỏng lực độ trên bàn tay, lại không chút nào thả lỏng cảnh giác: "Giúp ta? Làm sao giúp? Ngươi đã biết chút ít gì?"

Lưu Thiên Minh nói thẳng: "Ta nhìn thấy ngươi ăn thịt, thịt heo sống."

Ánh mắt của bà Trần lại lần nữa trở nên lạnh lẽo.

Nàng cảm giác trong thân thể có một loại kích động mãnh liệt muốn vồ tới, bóp chết tươi người trẻ tuổi trước mắt. Lý trí lại lần nữa khống chế nàng, lại có chút rất là gian nan bỏ đi ý niệm này. Trầm mặc rất lâu, bà Trần mới từ từ lắc lắc đầu: "Ta không biết ngươi đang nói gì."

Đây là phản ứng rất bình thường. Ai cũng sẽ không hy vọng mình biến thành quái vật trong con mắt người khác.

Lưu Thiên Minh dùng sức xoa tay mình, hắn có thể lý giải ý nghĩ bây giờ của bà Trần. Nhưng mà trạng thái thế này lại là chuyện vô bổ đối với giải quyết vấn đề. Hắn hơi di chuyển ghế tiến về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hạ thấp giọng, dùng ngữ khí phi thường ân cần nói: "Trần bác sĩ, ta giống như ngươi, chúng ta... Đều bị lây nhiễm."

Lây nhiễm?

Hai chữ này dường như một tia chớp, ở trong đầu bà Trần xé ra bóng tối che phủ. Nàng run rẩy, trên mặt toàn là biểu cảm khó có thể tin: "Ý của ngươi là, đây là một loại bệnh? Ngươi... Ngươi cũng mắc loại bệnh này?"

Bà Trần dẫu sao cũng không phải bác sĩ chuyên nghiệp. Đối với khái niệm lây nhiễm, nàng kỳ thực không rõ ràng lắm. Tương phản, dùng câu chữ như "Mắc bệnh nào đó", nàng sẽ càng thêm dễ hiểu.

"Đúng! Là một loại bệnh."

Lưu Thiên Minh rất hài lòng phản ứng của bà Trần. Hắn tăng nhanh tốc độ nói, thậm chí có chút không thể chờ đợi được nữa: "Trần bác sĩ, có thể hay không nói cho ta biết, ngươi là làm sao bị lây nhiễm?"

Bà Trần há miệng, tựa hồ là đang ấp ủ đến tột cùng nên làm sao mở miệng. Ngay vào lúc này, hai người đều nghe thấy tiếng chuông thang máy ở mặt trái phòng làm việc.

Một hộ công đeo khẩu trang, trên người mặc trang phục màu lam sạch sẽ đẩy một chiếc xe y tế từ phương hướng thang máy đi tới. Bánh xe cao su lăn qua mặt đất ximăng, phát ra tiếng ma sát "Kẹt kẹt kẹt". Nhìn thấy Lưu Thiên Minh ngồi ở trong phòng làm việc, hộ công có chút bất ngờ, lại lập tức khôi phục như thường. Chỗ nhà xác rất là âm u lạnh lẽo, ngày thường có rất ít người tới đây.

"Trần lão nãi, ký tên, thu kiện!"

(chú: Lão nãi: là cách gọi tiếng địa phương Côn Minh đối với trêu chọc bà lão cao tuổi.)

Hộ công hiển nhiên là người quen của bà Trần. Hắn cầm lấy một cuốn vở từ trên xe đẩy, giơ lên tay đưa tới bà Trần. Lưu Thiên Minh cũng từ trong gian phòng đi ra, nhìn thấy một bộ thi thể nằm trên xe đẩy, mặt ngoài che kín tấm vải che màu trắng.

"Hôm nay lại có người chết? Phòng ban nào?"

Bà Trần sớm đã nhìn quen đối với tình huống như thế. Nàng một bên ký tên lên cuốn sổ, một bên đặt câu hỏi.

Hộ công kéo xuống khẩu trang ở trên mặt, lộ ra mũi môi: "Là bên phòng bệnh nội khoa. Số bệnh cũ, bệnh tim có nhịp tim đập nhanh dẫn đến đột tử."

Bà Trần thuần thục vén lên vải che, kiểm tra một lần vẻ ngoài người chết. Tiếp đó, theo hộ công cùng một chỗ, đẩy xe ba gác, đi đến tủ lạnh cuối hành lang.

Lúc xoay người, Lưu Thiên Minh cảm giác bà Trần nhét một món đồ gì đó cho mình.

Là một mẫu giấy nhỏ. Bên trên có viết một câu nói: "Trong bệnh viện nhiều người, buổi tối tới nhà ta nói chuyện."

...

Xe cảnh sát màu trắng lam chậm rãi lái vào cục cảnh sát, dừng lại trên đất trống ở phía trước cao ốc văn phòng. Hoàng Hà từ trong buồng lái nhảy xuống, mở ra móc gài đầu trên cổ áo, thở hổn hển, nhanh chân đi đến khoa hình sự trinh sát.

Trời quá nóng. Thời điểm thế này đi ra ngoài phá án, trở về chính là một thân mồ hôi.

Bưng ly lên, một hơi uống sạch nước lạnh trong ly. Tiếp đó lại lặp lại một lần quá trình trước đó, Hoàng Hà mới cảm thấy hơi có chút giảm bớt nóng bức trên người, rốt cục thoải mái một chút.

Vẫn là vụ án trước đó của Lạc Phượng Thôn.

Chỉ cần là người chết, sự tình sẽ trở nên rất phiền phức. Thôn dân đánh chết người, cảm thấy mình là tự vệ. Thế nhưng gia thuộc người chết lại không nhìn như thế. Bọn họ cảm thấy trộm bò liền trộm bò, các ngươi bắt người giao cho cảnh sát là được, hà tất nhất định phải đánh đến chết?

Hiện tại, gia thuộc người chết đã bắt đầu tranh cãi ầm ĩ. Bên kia cũng là một thôm xóm khác, một mạch đến mấy chục người, từ tối hôm qua bày ra trận chiến ngay ở bên Lạc Phượng Thôn. Trên đường sá bày ra vòng hoa tại thôn xóm ra vào, lại thiết lập một linh đường giản dị. Có mấy người toàn thân mặc áo tang ở nơi đó kêu trời trách đất, luôn mồm luôn miệng nói là muốn Lạc Phượng Thôn đưa ra một câu trả lời về việc đánh chết tặc trộm bò.

Chuyện thế này Hoàng Hà nhìn nhiều lắm rồi. Nói trắng ra, chính là đòi tiền.

Bên phía Lạc Phượng Thôn cũng không phải dễ trêu. Mấy trăm người lập tức đứng dậy. Hai bên cãi vã mấy câu, lập tức liền diễn biến thành quy mô lớn đánh nhau bằng vũ khí. Đội trưởng Tề Nguyên Xương sáng sớm liền đi tới cục thành phố mở hội, Hoàng Hà dẫn theo mấy người chạy tới hiện trường để duy trì trật tự. Cứ việc dùng loa công suất lớn ở nơi đó khuyên bảo song phương dừng tay, lại có rất ít người nguyện ý nghe.

Gia thuộc người chết muốn Lạc Phượng Thôn bồi thường 100 vạn nguyên, bên phía Lạc Phượng Thôn làm sao có khả năng đáp ứng? Đương nhiên, đây là bảng giá sáng sớm hôm nay mở ra. Đến trưa, lúc Hoàng Hà mọi người chạy tới hiện trường, bên phía gia thuộc người chết yêu cầu đã không có cao như thế, lập tức rơi xuống 5 vạn nguyên.

Người Lạc Phượng Thôn đánh nhau rất mãnh liệt. Đặc biệt là chuyện này đối phương căn bản không chiếm lý. Mấy người trẻ tuổi xông lên phía trước đều có sức lực rất lớn, một gậy đập xuống liền có thể đánh người đến nằm sấp. Đến khi cảnh sát chạy tới, bên phía gia thuộc người chết tất cả mọi người đều bị thương có mức độ không giống nhau, trong đó có bốn người gãy xương tay chân.

Hiện trường chính là hỗn loạn tưng bừng, thật vất vả để thuyết phục mọi người bí thư thôn Lạc Phượng Thôn đi ra duy trì trật tự, Hoàng Hà bây giờ mới có thể dẫn theo bọn cảnh sát thu đội.

Lúc trời nóng, trong đầu chính là hoàn toàn rối loạn. Hiện tại mát mẻ, Hoàng Hà cũng bắt đầu suy nghĩ chi tiết về vụ án này.

Hắn cảm thấy, hôm nay đánh nhau bằng vũ khí giữa Lạc Phượng Thôn và gia thuộc người chết, tựa hồ có chút cổ quái.

Ngay vào lúc này, Tề Nguyên Xương từ bên ngoài đi vào.

Hoàng Hà vội vã đứng lên nghênh tiếp: "Tề đội trưởng, kết thúc hội?"

Tề Nguyên Xương lấy xuống mũ, cũng là cầm lấy ly trà bỗng nhiên uống một hơi, uống sạch toàn bộ nước trong ly, thở một hơi mới gật gù: "Đã kết thúc."

Hoàng Hà cười hỏi: "Thế nào, trong cục lại có chỉ thị gì mới sao?"

Tề Nguyên Xương lắc lắc đầu: "Chỉ thị vẫn không có. Chính là gần nhất mỗi khu đều phát sinh dồn dập về vụ án bạo lực, đã vượt qua những năm qua gấp mấy lần, hơn nữa đại đa số đều tính chất ác liệt, trong cục yêu cầu chúng ta quản chế nghiêm ngặt đối với bên trong khu quản hạt, thiết thực bảo vệ tốt tài sản nhân dân và an toàn thân thể."

Nghe đến đó, Hoàng Hà không khỏi bật cười "Xì xì": "Lại là những thứ này, đây không phải nhai đi nhai lại lời lẽ nhàm chán sao?"

"Không, tình huống lần này có chút không giống nhau lắm."

Tề Nguyên Xương lấy ra thuốc lá, ném một điếu cho Hoàng Hà, bản thân đốt lên một điếu, ngồi ở trên ghế, nhíu lên lông mày nói: "Đánh nhau ẩu đả lại là chuyện rất thông thường, thế nhưng quãng thời gian gần đây lại có càng ngày càng nhiều. Tiểu Quang Trấn tuần trước đánh chết hai người, hiện tại vẫn chưa có lời giải thích. Thường Gia Thôn tuần trước cũng phát sinh vụ án cầm dao chém người. Nguyên nhân rất đơn giản, không phải cướp đoạt tài vật, chính là mồm mép mấy câu đơn giản nhất liền gây nên tranh cãi... Hiện tại những người này ah, thật là bắt đến liền xong chuyện."

Không chờ Hoàng Hà nói chen vào, Tề Nguyên Xương tiếp tục nói: "Còn có chính là quãng thời gian gần đây mỗi khu đều có phát sinh tình huống nhân khẩu mất tích. Bên khu Bắc từ tháng trước đến nay, đã báo 22 kiện, tổng cộng là 27 người mất tích. Bên khu Tây có 24 kiện, 31 người. Bên khu Đông muốn ít hơn một chút, kể cả con số báo cáo hôm nay, liền có 18 kiện, 21 người."

Hoàng Hà không khỏi hỏi: "Vậy chúng ta bên khu Nam thì sao?"

Trong mũi Tề Nguyên Xương phun ra khói thuốc nồng nặc, âm thanh rất nhạt, tựa hồ là rơi vào suy nghĩ: "Chúng ta khu Nam tháng trước có 38 kiện án mất tích. Người mất tích đều là người trưởng thành, không có trẻ con. Có 4 kiện, trong đó có người mất tích là người già mắc bệnh ngu ngốc đã tìm được người, đều là nhờ công lao tìm kiếm không chịu bỏ cuộc của gia thuộc và cảnh viên thuộc khu quản hạt. Ừ... Những người này kỳ thực không thể xem như là mất tích, chỉ có thể coi là lạc đường."

Hoàng Hà trấn an nói: "Vụ án mất tích đều cần thời gian để tiến hành điều tra. Có khả năng là gia đình tranh cãi, cũng có khả năng là nguyên nhân gì đó. Loại vụ án mất tích bình thường đều sẽ không đề cập tới tổn thương thân thể hoặc là tử vong. Lại như năm ngoái, trong khu chúng ta phần lớn vụ án mất tích cuối cùng đều có thể kết án, chính là bản thân những người đó tự trở về. Nói trắng ra, chính là theo người trong nhà nháo mâu thuẫn, trong cơn tức giận rời nhà trốn đi."

"Nói thì nói như thế, nhưng tình huống thực tế hoặc nhiều hoặc ít vẫn có khác biệt nhất định."

Tề Nguyên Xương rõ ràng nhíu mày, móng tay phủi phủi tàn thuốc, trầm tư một lúc, mới nói: "Đúng rồi, ngươi trưa hôm nay không phải đi Lạc Phượng Thôn sao? Bên đó bây giờ tình huống như thế nào?"

Hoàng Hà đơn giản giới thiệu một chút. Nói xong câu cuối cùng, thần sắc của hắn trở nên có chút do dự: "Tề đội trưởng, có chuyện, ta không biết có nên nói hay không."

Tề Nguyên Xương ngẩng đầu lên, nghi hoặc mà nhìn hắn.

Hoàng Hà nhỏ giọng, biểu cảm trên mặt rất là nghi hoặc: "Ta cảm thấy, vụ án Lạc Phượng Thôn đánh chết tặc trộm bò, tựa hồ có chút kỳ quái."

Tề Nguyên Xương hỏi: "Thế nào, ngươi phát hiện gì sao?"

Hoàng Hà nghiêm túc nói: "Trưa hôm nay, hai bên Lạc Phượng Thôn và gia thuộc người chết đánh nhau bằng vũ khí. Bên phía Lạc Phượng Thôn người đông thế mạnh, bên phía gia thuộc người chết có rất nhiều người bị thương. Khá tốt chúng ta kịp thời chạy tới hiện trường, không có gây ra tình trạng hỗn loạn càng lớn. Bất quá, bên phía gia thuộc người chết có mấy người tay chân bị đánh thành gãy xương mang tính vỡ nát."

Tề Nguyên Xương nét mặt có chút ngưng trọng: "Nghiêm trọng như thế?"

Hoàng Hà gật gù: "Căn cứ ghi chép lúc đó làm ra, hết thảy người bị thương đều chỉ là bị trúng một gậy. Cũng chỉ là một gậy như thế."

Tề Nguyên Xương hơi có chút thay đổi sắc mặt: "Ngươi xác định, đúng là bị gãy xương mang tính vỡ nát?"

Hoàng Hà khẳng định nói: "Người đã đưa đi bệnh viện. Bức ảnh X quang đã biểu hiện, xương vị trí vết thương là vỡ nát. Bởi vậy có thể suy đoán ra, ngay lúc đó lực lượng đánh là tương đối đại."