Cảm Nhiễm Thể

Chương 47: Ảo tưởng mình là chủ nhà, quả là một loại bệnh

Edit: _BOSS_ lười

Đó là đồ ăn của chúng ta, là con mồi của chúng ta!

Kháng sinh tố đã áp chế không nổi sự cuồng hóa của virus. Giữa nó và tế bào trong cơ thể ký chủ đã nối liền một thể. Bà Trần có tần số tim đập nhanh đến mức đáng sợ, nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập rất rõ ràng ở trong lồng ngực, chặt chẽ mật thiết, cưỡng bức mình, lại tàn nhẫn kéo xé mệnh lệnh khống chế đến từ đại não cực kỳ yếu ớt, nhưng lại vô phương lơ là.

Bà Trần nhớ tới đêm tân hôn của mình đã rất nhiều năm về trước, cũng chính là đêm ấy mình từ thiếu nữ biến thành phụ nhân.

Nàng thậm chí nhớ tới Hà Đại Sơn.

Đó là chuyện mới xảy ra vào quãng thời gian gần đây. Ngay ở trên cái giường trong phòng làm việc của nhà xác, nam nhân có thể trạng cường tráng như trâu, dùng phương thức dã man nhất, để cho mình lại lần nữa cảm nhận đến sự an ủi sinh lý mà một nữ nhân cần có.

Thế nhưng, đó là một loại chiếm đoạt, một loại kết quả phóng thích hormone nam tính.

Bà Trần tư duy đã trở nên hỗn loạn, nhưng mà cảm giác đói mãnh liệt lại không cách nào để tiêu trừ.

Nàng lảo đảo bước chân, vịn vách tường, lảo đảo đi đến buồng trong. Ở trước mặt tủ lạnh, bà Trần dừng bước lại, kéo ra tủ lạnh, trợn to đôi mắt đỏ rực, gấp không thể đợi từ bên trong lấy ra một bát lớn thịt bò sống có bề ngoài hiện ra màu đỏ tươi.

Lại chẳng hề có chút do dự, bà Trần hé miệng, kèm theo sự cấp bách và điên cuồng không nói ra được, tàn nhẫn cắn xuống miếng thịt bò đã được cắt gọn trong bát.

Nàng không có nói cho Lưu Thiên Minh biết, kỳ thực mình vẫn đang lén lút ăn thịt.

Dùng lượng lớn kháng sinh tố tựa hồ không có hiệu quả gì, cũng vô phương giảm bớt cảm giác đói bụng trong cơ thể bà Trần. Quãng thời gian gần đây, sức ăn của nàng đã tăng lên gấp bội. Sở dĩ nghĩ đến muốn bán đi gian nhà, một phương diện là vì vay tiền cho Lưu Thiên Minh, một phương diện khác cũng là sự đòi hỏi của chính bà Trần.

Tế bào bị virus lây nhiễm cũng rất xoi mói. Chúng nó không quá yêu thích thịt heo, càng yêu thích thịt bò.

Hôm trước, 10 kilogam.

Hôm qua, 11 kilogam.

Sáng hôm nay, bà Trần một hơi mua về 20 kilogam.

Chợ về đêm quầy thịt đã không cần lại phải đi chiếu cố. Bà Trần phát hiện, nếu như sáng sớm đi mua thịt, thậm chí có thể từ chỗ quầy thịt dùng giá cả rất tiện nghi mua đến gan bò. Đồ ăn thế này càng hợp khẩu vị của mình.

Theo miệng lớn nuốt xuống điên cuồng lại dã man, cảm giác đói bụng trong cơ thể cũng đang dần dần giảm bớt. Thời điểm một hơi nuốt xuống gan bò cuối cùng có máu me nhầy nhụa, bà Trần cuối cùng đã tỉnh lại từ trong trạng thái điên cuồng. Nàng đóng lại tủ lạnh, biểu hiện thẫn thờ rồi xoay người, một lần nữa trở lại phía trước bồn nước.

Trên dưới thân thể đều là máu. Thời điểm miệng lớn cắn nhai thịt bò, rất nhiều máu bẩn đã bắn tóe ở trên quần áo. Bà Trần vặn van vòi nước, rửa sạch vết bẩn trên tay, tiếp đó từ bên cạnh cầm lấy một cái lược, chầm chậm chải tóc của mình.

Lưu Thiên Minh đã nói, kháng sinh tố có thể ức chế lây nhiễm.

Thế nhưng, những thuốc này tựa hồ không có bất cứ hiệu quả gì đối với mình.

Đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề?

...

Mỗi một người đi làm đều yêu thích thời gian nghĩ theo lệ mỗi tuần, Hà Đại Sơn cũng không ngoại lệ.

Ngoại trừ vỡ kịch hoa đăng, hắn kỳ thực không có quá nhiều yêu thích.

Đương nhiên, đây chỉ là một loại biểu tượng. Hà Đại Sơn có rất nhiều thứ yêu thích. Tỷ như đánh bạc, tỷ như uống rượu, tỷ như em gái gội đầu được trang điểm lộng lẫy trong tiệm uốn tóc...

Sau khi tàu điện ngầm khai thông, vô luận muốn đi một chỗ nào thuộc thành thị, đều trở nên nhanh chóng đơn giản. Không cần đợi xe buýt, bởi vì tàu điện ngầm từ trước đến nay đều sẽ không để cho ngươi ngốc nghếch đợi thêm nửa giờ thậm chí hơn một giờ ở trên sân ga. Nhưng mà Hà Đại Sơn chính là yêu thích xe buýt, không thích tàu điện ngầm. Nguyên nhân rất đơn giản ———— tiền xe năm đồng tiền và giá xe một đồng tiền, có khác biệt quá lớn.

Chỗ Hạnh Hoa Hạng, Hà Đại Sơn đã tới rất nhiều lần.

Nơi đây nằm ở trung tâm thành thị, bên cạnh chính là khu buôn bán phồn hoa, xung quanh còn có hai trường tiểu học, một trường trung học. Tuy nói những năm này cải tạo đô thị cũ đã dỡ xuống một nhóm lớn nhà cửa, lại xây mới rất nhiều. Thế nhưng tại giữa các cao ốc san sát nối tiếp nhau, vẫn cứ còn có không ít nhà cũ từ thế kỷ trước vẫn tồn tại đến nay.

Gian nhà đó của bà Trần ngay ở Hạnh Hoa Hạng. Công ty Thành Kiến đã rất nhiều lần phái người tới đây bàn bạc công việc phá dỡ với cư dân, chỉ là song phương vô phương đạt thành nhất trí ở trên vấn đề bồi thường, sự tình cứ thế gác lại. Nơi đây đúng là đoạn đường hoàng kim chân chính, ai cũng muốn.

Hà Đại Sơn chắp hai tay sau lưng, trong miệng khẽ hát, bước đi khoan thai, biểu hiện nhàn nhã đi vào Hạnh Hoa Hạng.

Mặc dù quan hệ gần đây với bà Trần không tốt cho lắm, Hà Đại Sơn lại cũng không cho là mình có gì không đúng. Huống hồ, bà Trần là thích ăn mềm chớ ăn cứng để xưng tên. Mọi người đã có qua loại quan hệ đó, cũng đều là đi làm ở một đơn vị, chỉ cần tốn chút thời gian ma sát, đem nữ nhân này trêu đùa đến vui vẻ, sự việc cũng liền trở nên dễ làm.

Đối với phương diện nữ nhân, Hà Đại Sơn vẫn cho rằng mình rất có thủ đoạn, cũng chính là ưu điểm lớn nhất trên người mình.

Hắn hôm nay tới đây, chính là vì xem nhà.

Kể từ lúc biết bà Trần có gian nhà ở chỗ Hạnh Hoa Hạng, Hà Đại Sơn hầu như mỗi một ngày nghỉ đều sẽ tới đây đi một vòng. Dưới cái nhìn của hắn, đó chính là đồ vật trong túi tiền của mình. Mặc dù trên bất động sản chứng còn chưa viết xuống tên của mình, có lẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn. Chỉ cần thuyết phục bà Trần nguyện ý kết hôn, tiếp đó đợi thêm mấy năm, nhà cửa tiền tài cũng liền có một phần của mình.

Cửa nhà rộng mở, bên trong truyền đến tiếng huyên náo.

Hà Đại Sơn rất kinh ngạc, thân là nhân viên bảo an, theo bản năng để cho hắn cảm thấy là có tiểu thâu tiến vào. Giữa lúc hắn vô cùng khẩn trương muốn lấy ra điện thoại di động để báo cảnh sát, lại nhìn thấy trong gian nhà đi ra một thợ trang trí cầm lấy tài liệu kiến trúc, phía sau còn đi theo một nam tử trung niên chưa từng gặp mặt.

Cứ việc minh bạch chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng ý thức trách nhiệm của chủ nhà vẫn còn đang bành trướng trong cơ thể Hà Đại Sơn. Hắn nhanh chân đi tới, tay trái chống nạnh, cản ở giữa đường đi, nghĩa chính từ nghiêm chỉ vào đối phương quát: "Này! Các ngươi là làm gì?"

Thợ trang trí và nam tử trung niên hai mặt nhìn nhau. Qua mấy giây, nam tử trung niên đầu tiên phản ứng lại, rất không cao hứng nói lên tiếng bản địa, hướng tới Hà Đại Sơn la lên: "Thế nào? Chuyện gì?"

Hà Đại Sơn bị chọc tức bởi loại hỏi vặn lại, tức khắc bước chân nhanh hơn, chạy lên phía trước. Tại vị trí cánh cửa, xuyên thấu qua cửa chính mở rộng, Hà Đại Sơn nhìn thấy bên trong còn có mấy thợ trang trí khác, đang đo lường mặt đất, chuẩn bị đủ loại tài liệu kiến trúc.

"Chuyện gì? Các ngươi đang ở trong nhà của ta lại còn sửa sang một ít thứ gì?" Hà Đại Sơn đỏ mặt tía tai kêu gào không ngớt lời.

"Cái gì? Nhà của ngươi cơ?"

Trong lúc nhất thời nam tử trung niên cảm giác sờ không đến manh mối. Đứng ở nơi đó suy nghĩ hồi lâu, mới đột nhiên phản ứng lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Ồ! Ta hiểu được, ngươi là chủ nhà lúc đầu ở đây đi?"

Hà Đại Sơn không hề trả lời, chỉ là đứng ở nơi đó, trên mặt tức giận chưa tiêu, trong lòng lại mơ hồ có loại cảm giác không ổn.

"Đến, đến, đến, hút điếu thuốc!"

Nam tử trung niên rất nhiệt tình, lấy ra thuốc lá, phát một điếu cho Hà Đại Sơn, lại vội vàng móc ra bật lửa đốt lên cho hắn, cười nói: "Ta là hôm qua vừa mới mua lại gian nhà này. Nói tới, vẫn là thông qua môi giới mua đấy. Ta còn chưa nhận ra ngươi chính là chủ nhà. Gian nhà này là ta mua lại để mình ở, vì lẽ đó hôm nay tìm người tới xem một chút, sửa chữa một hồi. Đến, tiến vào uống ly nước đi!"

Hà Đại Sơn cảm giác đại não tựa hồ là bị búa tạ tàn nhẫn đập một cái, chóng mặt.

Cái gì, nhà cửa này đã bán đi?

Đây, đây chính là đầy đủ hơn trăm vạn ah! Nếu như lại chờ đợi, bên công ty Sách Thiên mở ra giá cả càng tốt, nói không chắc còn có thể đạt được càng nhiều.

Bà Trần... Con tiện nhân chết tiệt!

Chuyện lớn như bán nhà, lại có thể cũng không nói một tiếng với ta, âm thầm liền bán nhà đi.

Giời ạ, liền mặt hàng vừa xấu lại còn già như ngươi, lão tử nguyện ý lên ngươi, cũng chính là vừa ý nhà của ngươi.

Hiện tại, hắn đã không còn gì cả rồi!

Phía sau nam nhân trung niên còn nói gì đó, Hà Đại Sơn căn bản không còn tâm tư để nghe.

Hắn mặt tái mét, hầm hầm xoay người rời đi.

Có mấy giây như thế, Hà Đại Sơn chân chính là sản sinh kích động muốn bóp chết tươi bà Trần.

Không được, phải tranh thủ thời gian tìm tới lão bà nương không biết xấu hổ, cố gắng hỏi rõ một chút, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

...

Đêm tối nhanh chóng đến.

Bệnh viện nhân dân số 29 ban đêm và lúc thường không có bất cứ khác biệt gì. Theo đồng hồ điện tử cỡ lớn có kim đồng hồ không ngừng gần kề chỉ tới 0 giờ đêm ở trên tường ngoài bệnh viện, dòng người chung quanh đã dần dần trở nên ít ỏi, xe cộ trên đường sá đã không còn đông đúc, tốc độ chạy cũng trở nên rất nhanh.

Bà Trần ngồi ở trong phòng làm việc nhà xác, trước mặt đặt một hộp đựng cơm, bên trong chứa đầy miếng lớn thịt bò sống đã cắt gọn. Nàng dùng tay trái cầm lên một miếng, nhét vào trong miệng. Một bên chầm chậm nhai, một bên vô cùng cẩn thận mút vào ngón tay dính lên máu bò.

Nàng hôm nay trực đêm.

Cảm giác đói bụng tựa hồ bất cứ lúc nào đều sẽ lượn lờ ở trong thân thể.

Nếu phải đi làm, bà Trần chỉ có thể đem thịt sống mang tới trong phòng làm việc rồi lặng lẽ ăn uống. Nàng mang theo ba hộp thịt bò sống, đã ăn hết hai hộp, cảm giác đói bụng lại không có giảm bớt bao nhiêu... Hiển nhiên, những đồ ăn này đã không đủ, chỉ có thể ở trước khi trời sáng làm hết sức chống đỡ, đến khi về nhà rồi lại nói sau.

Mặt trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân nặng nề. Bà Trần có chút nghi hoặc, vội vã đóng nắp hộp, kéo ra ngăn kéo trước mặt, đem những thứ không thể bị người khác nhìn thấy nhét vào. Nàng cầm lấy khăn giấy đặt ở bên cạnh lau lau khoé miệng, xác định không có bất cứ kẽ hở gì, lúc này mới chầm chậm dựa vào ghế dựa ở sau lưng, sắc mặt bình tĩnh, cùng ngày thường không có bất cứ khác biệt gì.

Cứ việc Hà Đại Sơn rất phẫn nộ, nhưng đầu óc của hắn lại vẫn tính tỉnh táo.

Hắn biết, chuyện thế này nếu như tại hiện trường công khai kêu la, bản thân căn bản chiếm không được nửa điểm lý do. Cũng còn tốt, con tiện nhân chết tiệt hôm nay trực đêm, lại ở nơi hầu như không có ai như nhà xác, bản thân chỉ cần cố gắng thảo luận một hồi với nàng.

Bên ngoài cửa sổ, xuất hiện thân ảnh khôi ngô của Hà Đại Sơn.

Hắn kỳ thực rất cẩn thận.

Bắt đầu từ thang lầu tầng cao nhất, Hà Đại Sơn liền rón ra rón rén chầm chậm đi xuống. Cửa số phòng làm việc nhà xác đã được mở ra, ánh đèn phản xạ chiếu rọi ra hình chiếu mơ hồ của bà Trần. Hắn nhìn thấy bà Trần ở nơi đó ăn đồ ăn, cũng nhìn thấy trong gian phòng ngoại trừ bà Trần, cũng không còn ai khác.

Xác định điểm này, Hà Đại Sơn mới rất yên tâm đi xuống, tiếng bước chân tự nhiên cũng đã để cho bà Trần nghe thấy.

Chưa chờ hắn ngồi xuống, bà Trần đã mở miệng nói ra: "Ngươi đến đây làm gì? Ra ngoài, nơi đây không phải chỗ ngươi nên đến."

Hà Đại Sơn rất căm tức, chỉ là phải nỗ lực khống chế, lại không có lộ ra ở trên mặt mũi.