Cảm Nhiễm Thể

Chương 82: Thế mạnh như chẻ tre

Edit: _BOSS_ lười

Cho dù là nói ra, thì có ích lợi gì đây?

Họ Nghiêm căn bản sẽ không thừa nhận.

Hắn chỉ có thể dùng đủ loại viện cớ để từ chối.

Chẳng hạn như quên, về thời gian an bài không đúng lúc, xe buýt vừa vặn hết xăng, người nhiều thì việc lặt vặt nhiều.v.v... Tạp kỹ thế này, lão Nghiêm chơi rất có trôi chảy, bình thường ở trong bệnh viện, chính là làm như thế.

Ngoại trừ Trịnh Tiểu Nguyệt, lần này huấn luyện quân sự hết thảy công chức bệnh viện đều có ý kiến đối với Lưu Thiên Minh. Giời ạ, nếu không phải đồ chó lắm mồm nhà ngươi, một lòng muốn biểu hiện đột xuất, mọi người cũng có thể thoải mái dễ chịu qua thêm mấy ngày thư giãn đầu óc. Hiện tại tốt rồi, mỗi ngày đều phải lái xe lên núi thụ huấn, bị khổ bị mệt không nói, còn căn bản không có ý gì. Tiểu tử ngươi đến cùng có ý định gì? Ý định muốn liếm cái mông lãnh đạo sao?

Tài xế cũng sẽ cảm thấy bất mãn. Đúng đấy! Ta nguyên bản là theo tới đây để nghỉ ngơi, hiện tại mỗi ngày đều phải lái xe lên lên xuống xuống. Ta nghỉ ngơi mấy ngày dễ dàng sao? Chuyện tốt như vậy cũng bị ngươi quấy tung. Vì lẽ đó, ngày cuối cùng ta cũng sẽ mặc kệ ngươi, ngươi vẫn là tự mình bước đi trở về đi!

Những chuyện này cũng không có khả năng nói cho Điền Quang Diệu. Cho dù là nói ra, cũng không có ý gì.

Lưu Thiên Minh im ắng thở dài ở trong lòng.

Hắn cuối cùng ôm ấp trung úy Điền Quang Diệu một lần, xách lên hành lý đơn giản của mình, nhanh chân đi tới phương hướng lối ra quân doanh.

...

Khoảng cách từ trụ sở quân doanh đến nhà khách chân núi rất xa. Bất quá, đối với Lưu Thiên Minh nói tới, đoạn đường ba kilomet kỳ thực không tính là gì cả. Lấy năng lực hiện tại của hắn, mặc dù là dùng tốc độ chậm chạy, cũng có đủ sức chịu đựng để chạy xong đoạn đường này.

Ánh mặt trời sắp xuống núi. Khí trời sáng sủa, giữa bầu trời không có đám mây, tia sáng cũng không tính chói mắt. Lưu Thiên Minh nhanh chân đi ở trên đường, nghĩ tới những đồng sự trong bệnh viện, còn có chuyện đã xảy ra ở trên xe buýt vào ngày thứ nhất, không khỏi bĩu môi, trong mắt lóe ra vẻ khinh bỉ.

Lưu Thiên Minh cũng không cảm thấy mình đặc biệt độc hành, cũng không cho là mình có tính cách quái gở. Nếu như thật là nói như thế, e rằng cũng sẽ không có bằng hữu gì, lại càng không có cô gái yêu thích mình

Nói cho cùng, kỳ thực đều là hai chữ "Lợi ích".

Có lẽ, bản thân nên thay đổi phương thức, cùng đại đa số người xung quanh cố gắng ở chung, hòa làm một thể đi? Lại như rất nhiều nhân sĩ thành công đã nói: Chỉ có để nhiều người yêu thích ngươi, mới có thể đạt được càng nhiều cơ hội so với người khác.

Thế nhưng, vậy thì mang ý nghĩa mình nhất định phải trả giá một vài thứ. Tỷ như lần này huấn luyện quân sự, chỉ sợ cũng không có khả năng dựa theo mong muốn để tiến hành. Không có huấn luyện đánh lộn, không biết tri thức thao tác súng ống, cũng không có thời gian bắn đạn thật nhiều hơn năm giờ.

Lưu Thiên Minh bỗng nhiên cảm thấy, vậy đại khái chính là sự khác biệt lớn nhất giữa cá thể ưu tú và cá thể bình thường đi!

Đường quốc lộ dưới chân rất rộng, có thể dung nạp ba chiếc xe chạy song song. Đường quốc lộ này tiếp nối quân doanh, xe cộ vãng lai phi thường ít ỏi. Quẹo mấy cái cua quẹo, tính toán khoảng cách xấp xỉ đã đi được một nửa.

Ngay khi Lưu Thiên Minh dự định tăng nhanh tốc độ chạy, bất thình lình, một trận cảm giác nguy hiểm bỗng nhiên nổi lên từ đáy lòng.

Hắn dừng bước lại, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn rừng cây ven đường.

Ngay ở tận sâu trong bãi phi lao, có một đôi mắt tràn ngập địch ý, vừa vặn xuyên thấu qua khe hở trong lá, âm trầm đang nhìn mình.

"Đều đi ra đi! Không cần trốn trốn tránh tránh."

Lưu Thiên Minh lạnh nhạt nói, cởi xuống ba lô trên vai, nhẹ nhàng để xuống đất.

Có mười bốn người.

Nói chính xác, hẳn là mười bốn đạo khí tức.

Cứ việc năng lực thị giác của Lưu Thiên Minh đã đạt được cường hóa, lại vẫn chưa có cường hãn đến trình độ có thể xuyên thấu lá cây cản trở, trực tiếp nhìn thấy bản thể người ẩn nấp. Hô hấp hít vào thở ra từ miệng và mũi đã vô phương ẩn nấp. Dựa vào điểm này, không khó tìm đến những người phục kích ẩn giấu ở tận sâu trong rừng cây.

Nếu hành tung đã bị phát hiện, tiếp tục ẩn giấu cũng không có gì hay. Từng người phục kích đi ra từ trong rừng cây, từ phương hướng bất đồng hình thành vây quanh đối với Lưu Thiên Minh. Hắn đếm một hồi, không nhiều không ít, đúng lúc mười bốn.

Những người mạnh này phi thường cường tráng, đều là nam tính. Thể trạng cao to cường tráng rất là khiến người ta nhìn mà phát khiếp. Bọn họ lạnh lùng nhìn chăm chăm Lưu Thiên Minh, trong ánh mắt tràn ngập địch ý.

Một nam nhân ăn mặc áo lót chữ công "工" từ trong túi quần lấy ra điện thoại di động, bấm một hồi, nhìn bức ảnh trên màn hình đối với Lưu Thiên Minh, sau khi đã xác nhận đây chính là mục tiêu của mình, khá là hài lòng gật gù: "Không sai, chúng ta muốn tìm chính là tên này."

Lưu Thiên Minh hơi nhíu mày, hỏi: "Chúng ta quen biết sao?"

Nam nhân thu hồi điện thoại di động, khóe miệng nụ cười rất là dữ tợn. Hắn dùng sức lẫn nhau nắm tay, phát ra khớp xương nứt vang "Bùm bùm", lớn tiếng trả lời: "Chúng ta đương nhiên không quen biết. Bất quá, ngươi chọc người không nên dây vào."

Nghe được câu này, Lưu Thiên Minh cấp tốc đem hết thảy người quen biết ở trong đầu, còn có chuyện đã xảy ra gần đây toàn bộ qua một lần.

Mặc dù không có chút tự tin nào, Lưu Thiên Minh vẫn là thăm dò hỏi: "Các ngươi là Mạnh Kỳ phái tới?"

Mới vừa nói xong câu đó, tất cả mọi người tại chỗ hai mặt nhìn nhau, bọn họ không hẹn mà cùng đưa ánh mắt tìm đến nam tử cường tráng đứng ở chính giữa vòng tròn, sắc mặt dồn dập trở nên cổ quái lên.

Nam nhân có tên gọi là Tào Hằng Thái.

Hắn xác thực là tay chân được Mạnh Kỳ mời tới.

Không biết từ lúc nào, Taekwondo ở quốc nội bắt đầu nhiệt liệt lên. Ban đầu Tào Hằng Thái là huấn luyện viên của một sân quán tập thể hình, lại thật vất vả bỏ ra một ít công phu để khổ luyện Taekwondo, cũng cầm đến chứng nhận đai đen nhị đẳng. Còn có tấm biển chữ vàng, hắn cũng thuận lợi đổi đến một nhà quyền quán, tiền lương cũng cao hơn rất nhiều so với trước.

Bằng hữu hướng Mạnh Kỳ giới thiệu Tào Hằng Thái.

Mạnh Kỳ ra giá tiền rất cao, Tào Hằng Thái thực sự vô phương từ chối. Trước đó trận ác đấu bên phía lò gạch, để cho Mạnh Kỳ lưu lại ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Hắn nhiều lần căn dặn Tào Hằng Thái, đã nói cho hắn biết Lưu Thiên Minh là đối thủ vô cùng mạnh mẽ. Chính vì thế, Tào Hằng Thái từ trong người quen biết, chọn lựa bốn người giúp đỡ khá biết đánh nhau, Mạnh Kỳ cũng lại từ những con đường khác tìm đến mấy người, tỉ mỉ trù hoạch lần phục kích này.

Lý Khiết Hinh khăng khăng một mực đối với Mạnh Kỳ. Có như thế một cơ sở ngầm ở trong bệnh viện tại mọi thời khắc nhìn chằm chằm Lưu Thiên Minh, tự nhiên có thể biết hành tung trước mắt của hắn.

Mạnh Kỳ nói: Tàn nhẫn giáo huấn Lưu Thiên Minh một trận. Tiền đề là không muốn đánh chết người, tốt nhất đánh gãy tay chân tứ chi của hắn. Chỉ cần người còn sống, Mạnh Kỳ liền có biện pháp giải quyết.

Bây giờ nhìn lại, Lưu Thiên Minh cũng không phải một thằng ngu, đối với người đã từng trêu chọc qua, ký ức vẫn cứ chưa phai.

Tào Hằng Thái lạnh lùng nhìn chằm chằm người trẻ tuổi này, ra lệnh: "Động thủ!"

Hắn không muốn kéo dài thời gian, cũng không muốn ngày càng rắc rối.

Nhưng mà hắn vạn lần không ngờ, Lưu Thiên Minh có tốc độ phản ứng còn nhanh hơn trong tưởng tượng nhiều lắm.

Tào Hằng Thái căn bản nhìn không rõ động tác của đối phương, chỉ nhìn thấy một vệt bóng đen lóe qua từ trước mặt.

Lưu Thiên Minh tầng tầng một quyền đánh vào trên bụng của hắn, sức mạnh khổng lồ dời núi lấp biển vọt tới. Vẻn vẹn chỉ là một quyền, Tào Hằng Thái liền cảm thấy căn bản vô phương tiếp nhận. Nam nhân nắm giữ chúng nhân Taekwondo đai đen nhị đẳng hết sức cường tráng, tức khắc hai tay sít sao che cái bụng, cúi người xuống, bất lực ngã trên mặt đất.

Người chung quanh sắc mặt liền đột nhiên biến đổi, vội vã xông lên muốn giúp đỡ.

Lưu Thiên Minh chạy qua chạy lại ở trong đám người.

Mỗi một lần vung quyền, bắp thịt trên cánh tay đều sẽ nhô ra đôi chút, tiếp đó tinh chuẩn thu lại, không có lãng phí năng lượng chút nào. Hắn chỉ dùng mũi chân đạp lên mặt đất, tiếp đó cấp tốc bắn ra thân thể, nhờ vào lực quán tính mang theo thân thể bỗng nhiên lao ra. Loại đấu pháp quỷ dị thế này khiến cho người ta không thể dự đoán, cũng vô phương phán đoán quỹ tích hành động của hắn. Một quyền, hai quyền, ba quyền... Liên tiếp xung kích, người phục kích tụ hợp ở xung quanh đều dồn dập kêu thảm thiết ngã xuống. Góc độ công kích của hắn phi thường xảo quyệt, tuyển chọn vị trí công kích cũng không phải chỗ yếu trên cơ thể, mà là vị trí như cùi trỏ, đầu gối, bên eo... Loại đấu pháp thế này tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có thể để cho đối thủ mất đi sức chiến đấu ở trong khoảng thời gian ngắn.

Tào Hằng Thái nằm trên đất, bụng đau nhức dường như con rắn tàn nhẫn gặm cắn trung khu thần kinh.

Hắn khó khăn ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Lưu Thiên Minh dùng nắm đấm đánh tới dưới nách đồng bạn cuối cùng còn đang đứng. Người kia hai mắt nhô ra, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, tiếp đó ầm ầm ngã chổng vó, cuộn mình ở trên mặt đất lăn qua lăn lại, vô cùng thống khổ.

Taekwondo quái đản gì gì đó, loại kỹ năng chết tiệt thế này, ở trong mắt đối phương không có bất cứ tác dụng gì.

Có mấy giây như vậy, Tào Hằng Thái tinh thần hoảng hốt, cảm thấy thuở xưa trả giá hết thảy thời gian và mồ hôi, tất cả đều uổng phí hết.

Trên quốc lộ một đám người nằm ngả lăn.

Lưu Thiên Minh đứng ở giữa quốc lộ, nhìn khắp bốn phía. Động tác bây giờ của hắn chầm chậm lại kiên định, trong con mắt không nhìn thấy bất cứ sự kích động như thương hại hoặc là bạo ngược, chỉ có sự bình tĩnh lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.

Hắn đi tới rồi đứng trước mặt Tào Hằng Thái co giật đau cả người, ngồi xổm người xuống, ở trên cao nhìn xuống nhìn chăm chăm hắn, ngôn ngữ lấp kín khẩu khí thể mệnh lệnh: "Là Mạnh Kỳ phái các ngươi tới?"

Tào Hằng Thái bản năng muốn phủ nhận.

Thế nhưng lý trí nói cho hắn biết, nếu làm thế sẽ dẫn đến kết quả đáng sợ hết sức nghiêm trọng, thậm chí vượt xa khỏi sự tưởng tượng.

Do dự một chút, hắn chỉ có thể trầm mặc gật gù.

Lưu Thiên Minh trên mặt lộ ra nét mặt "Quả thế". Hắn từ trên xuống dưới đánh giá một phen Tào Hằng Thái, lại đề ra những vấn đề mới.

"Ngươi làm sao sẽ biết ta đi qua đây vào lúc này? Hơn nữa... Vẫn là một người?"

Nếu đã nói lần thứ nhất, thì lần thứ hai thẳng thắn trong lòng cũng không có bất cứ gánh nặng gì cả. Tào Hằng Thái có cảm giác thống khổ ruột xoắn chặt ở phần bụng đã giảm bớt không ít. Hắn miệng lớn thở hổn hển, lấy ra điện thoại di động, dùng ngón cái cấp tốc mở ra màn hình, cắt hình ảnh, rất nhanh xuất hiện mấy tin tức đối thoại WeChat. Cho tới nội dung, chính là đối phương hướng Tào Hằng Thái gửi đi thời gian cụ thể, cùng với con đường mà Lưu Thiên Minh rời khỏi quân doanh.

Lưu Thiên Minh bình tĩnh từ trong tay Tào Hằng Thái tiếp lấy điện thoại di động, thần sắc trên mặt không có bất cứ biến hóa gì. Hắn click tới ảnh chân dung người gửi đi bằng WeChat ở bên trái, lập tức xuất hiện một bức ảnh quen thuộc.

Là bệnh viện khoa tài vụ khoa trưởng lão Nghiêm.

Lưu Thiên Minh đương nhiên không biết Lý Khiết Hinh đã từng liên lạc với Nghiêm khoa trưởng, Mạnh Kỳ cũng mời Nghiêm khoa trưởng ăn cơm mấy lần, lén lút còn có một ít giao dịch khác... Những chuyện này đều không quan trọng, chỉ cần hiểu rõ đến tột cùng là ai ở sau lưng tính toán mình, cũng đã đủ rồi.

Bỗng nhiên, Lưu Thiên Minh nở nụ cười. Nét cười của hắn phi thường lãnh khốc, vô cùng dữ tợn.