Cảm Nhiễm Thể

Chương 98: Khái niệm sơ bộ về tai nạn và miễn dịch

Edit: _BOSS_ lười

"Không hiểu chính là ngươi, ta rất rõ ràng mình đang làm gì."

Tống Gia Hào thấp giọng nói: "Mặc dù không biết giữa ngươi và Trần bác sĩ đến tột cùng đã phát sinh vấn đề gì, thế nhưng có một điểm có thể xác định ———— bị loại virus này lây nhiễm, tuyệt đối sẽ không chỉ có một mình Trần bác sĩ."

Lưu Thiên Minh chậm rãi xoay người, dùng ánh mắt lạnh lẽo bình tĩnh nhìn chăm chăm hắn.

"Ta không biết ngươi có bị lây nhiễm hay không. Thế nhưng tình trạng của Trần bác sĩ rất tồi tệ. Ta chỉ chính là loại virus đó. Nó vốn có năng lực ký sinh cực kỳ mạnh mẽ. Nó có uy năng, đã vượt qua bất cứ một loại ôn dịch nào mà hiện nay đã biết. Ta dùng từ "Ôn dịch", cũng không phải đang cố ý khuyếch đại. Đối với nó có tính thích ứng và tính truyền bá mãnh liệt, ngươi nên càng rõ ràng hơn ta."

"Tiền Nghiễm Sinh hẳn là vào đây khi chúng ta rời đi vào tối hôm qua. Chưa tới bốn tiếng, có lẽ càng ngắn hơn. Hắn liền biến thành dáng dấp như bây giờ. Nói thế, sau khi virus xâm nhập thân thể, hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại thời kỳ ủ bệnh. Thế nhưng hiệu quả lây nhiễm của loại virus này lại là mãnh liệt như thế. Lúc đó Tiền Nghiễm Sinh có khả năng đã phát hiện đến nguy hiểm, muốn cầu cứu, cũng đã không kịp."

Nói, Tống Gia Hào giơ lên tay phải, chỉ chỉ một món đồ rơi xuống bên cạnh cửa chống trộm.

Theo phương hướng ngón tay hắn chỉ, Lưu Thiên Minh nhìn thấy một chiếc điện thoại di động.

Ở đây ngoại trừ hắn và Tống Gia Hào, chỉ có Tiền Nghiễm Sinh đã vào đây. Vậy hiển nhiên điện thoại di động rơi xuống chính là của Tiền Nghiễm Sinh.

"Hắn muốn gọi điện thoại, nhưng mà đến cả thời gian để mở máy cũng không có. Việc này cho thấy virus đã xâm nhập đại não ở trong thời gian cực ngắn, triệt để khống chế trung khu thần kinh của hắn."

Giọng nói của Tống Gia Hào lại tiếp tục vang vọng ở trong tầng hầm: "Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn thấu sự nghiêm trọng của chuyện này sao? Cho dù bây giờ ngươi có giết chết Trần bác sĩ và Tiền Nghiễm Sinh, thế nhưng những kẻ mang theo virus chưa bị phát hiện ở bên ngoài thì lại làm sao đây? Ngươi biết vị trí chính xác của mỗi người chúng nó sao? Vẫn là ngươi có thể giết chết tất cả kẻ mang theo virus? Khoảng thời gian này, ta làm rất nhiều thực nghiệm. Loại virus này hẳn là tiến hành truyền bá thông qua máu. Bất cứ động vật nào đều vốn có sức mê hoặc đối với kẻ bị nhiễm. Giữa bọn họ cũng sẽ không chỉ có xông tới ôm chặt mục tiêu rồi cắn một cái, liền có thể sản sinh một Lây Nhiễm Thể mới. Loại tốc độ lây nhiễm thế này cũng thực sự quá nhanh, hoàn toàn là dùng tốc độ tăng gấp bội. Cũng không phải chỉ đơn giản một cộng một bằng hai. Chỉ cần có tồn tại "Một" vô phương tiêu trừ, thì cả thành phố này, thậm chí là toàn bộ thế giới, đều sẽ bị thôn phệ triệt để tại thời gian cực ngắn."

Lưu Thiên Minh hơi thẳng vai, nhìn chăm chăm Tống Gia Hào đứng ở bên cạnh.

Viện trưởng trẻ tuổi này có nét mặt yên tĩnh, trong con mắt cũng không có bất cứ rung động gì. Việc này đã cho thấy giờ đây trong lòng hắn đã không có bất cứ hoạt động tư tưởng kịch liệt gì. Tất cả mọi thứ đều là nghĩ kỹ trước, thậm chí kết quả sớm đã được cân nhắc hoàn thiện, chỉ là hiện tại mới mở miệng nói ra.

Lực lượng trên tay lại không hề buông lỏng, Tiền Nghiễm Sinh bị đè ở phía dưới ống tuýp vẫn đang giãy dụa, lại vô phương tránh thoát sự khống chế từ luồng sức mạnh dị thường mạnh mẽ của Lưu Thiên Minh.

Ánh mắt lại lần nữa chuyển hướng, Lưu Thiên Minh nhìn thấy bà Trần đang thấp giọng gào thét ở trong khe hở tường kép.

Sau khi phần bụng căng nứt, thân thể của nàng đã trở nên càng thêm khô quắt, lại như là ác ma dùng cây khô điêu khắc mà thành. Thể nội của nàng đã không có hệ thống tuần hoàn máu, tình huống trở nên càng nát hơn trước đó. Nhãn cầu trong vành mắt bởi vì mất nước mà xẹp lại, lại như hai hạt đào khô có màu sắc xám trắng.

Cho dù Tống Gia Hào không có nói rõ, Lưu Thiên Minh vẫn là nghe hiểu ý tứ ẩn giấu trong đó: "Ngươi có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc miễn dịch?"

Tống Gia Hào gật gù: "Đã có một ít manh mối. Còn cần phải tiến thêm một bước tiến hành phân loại tinh vi, cùng với thực nghiệm đối với tế bào."

Lưu Thiên Minh không có bị mê hoặc bởi những câu nói không hề có ý nghĩa. Hắn trực tiếp hỏi: "Còn cần bao lâu?"

Tống Gia Hào nhíu mày: "Chuyện thế này ai mà biết được. Nghiên cứu khoa học không có thời gian hạn chế, ta cũng không biết đến tột cùng cần..."

"Một tháng!"

Lưu Thiên Minh dựng thẳng lên một ngón tay, ngôn ngữ lạnh lẽo căn bản không có chỗ để thương lượng: "Đây là điểm mấu chốt của ta. Nếu như đến khi đó nghiên cứu của ngươi vẫn chưa có kết quả, nhất định phải giải quyết bọn họ."

"Chuyện này không thể nào!"

Tống Gia Hào không chút nghĩ ngợi liền mở miệng phản bác: "Thời gian một tháng căn bản không đủ. Ta còn có rất nhiều thực nghiệm chưa..."

"Đó là chuyện của chính ngươi."

Lưu Thiên Minh biểu đạt ý kiến của mình phi thường rõ ràng: "Chuyện này không thể lại kéo dài. Ta đã thoái nhượng rất nhiều đối với ngươi. Chết đi rất nhiều người, cảnh sát không biết lúc nào sẽ truy xét đến đây. Trong vòng một tháng nghiên cứu của ngươi vẫn chưa có kết quả, đến khi đó, cho dù là ta đồng ý ngươi lại tiếp tục, e rằng cảnh sát cũng sẽ phát hiện bí mật nơi đây."

Tống Gia Hào trầm mặc.

Lưu Thiên Minh nói chính là sự thực.

"Được rồi! Cứ dựa theo ngươi nói mà làm. Ta sẽ tận lực tăng nhanh tiến độ nghiên cứu."

Nói xong câu đó, Tống Gia Hào hơi lúng túng nhìn chung quanh một hồi: "Tăng thêm một hàng mẫu cơ thể sống mới là chuyện tốt. Thế nhưng, chúng ta nên nhốt hắn ở đâu đây?"

Lưu Thiên Minh sớm đã cân nhắc qua vấn đề này. Hắn chỉ vào tường kép cầm cố bà Trần nói: "Ở trong đó có không gian rất lớn, cũng rất an toàn. Không cần nói là hai người, cho dù lại nhiều thêm một người cũng được."

Đối với Tống Gia Hào tới nói, nhét Tiền Nghiễm Sinh vào tường kép cũng không dễ dàng. Thế nhưng có Lưu Thiên Minh ở đây liền không giống nhau. Hắn gỡ ra viên gạch phía dưới vách tường, lại nhìn Lưu Thiên Minh trực tiếp dùng ống tuýp chống ở trong miệng của Tiền Nghiễm Sinh, lại như một cây lau nhà hình người, trực tiếp đâm vào trong tường kép. Tiếp đó, không đợi Tiền Nghiễm Sinh từ dưới đất đứng lên, dùng sức mạnh khổng lồ gắng sức nhét hai chân của hắn vào, cấp tốc dùng viên gạch lấp kín cửa động vách tường.

...

Sau khi tan ca, Trịnh Tiểu Nguyệt sang đây tìm Lưu Thiên Minh, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Trước đó bọn họ đã hẹn nhau, hôm nay muốn cùng nhau đi xem nhà cửa.

Nhà cho thuê, là chủ ý được Lưu Thiên Minh nghĩ ra vào thời khắc bất đắc dĩ.

Nhà cửa của mình thực sự quá nhỏ, sau khi đặt mua đủ loại thương phẩm rồi dồn dập đưa tới, đã bị chiếm giữ không ra hình thù gì, đến cả cuộc sống sinh hoạt ngày thường đều nhận đến ảnh hưởng. Bất đắc dĩ, Lưu Thiên Minh chỉ có thể đánh tới chủ ý các hàng xóm bên cạnh.

Đây là một tiểu khu cũ, phòng ốc rất cũ kỹ. So sánh với những kiến trúc cao lớn mới xây trong thành thị, không thể nghi ngờ có vẻ lạc hậu, hơn nữa còn lỗi thời. Ngoại trừ mấy hộ gia đình tương đối đặc thù, có rất ít người trẻ tuổi ở đây. Tối đa cũng chính là thời điểm cuối tuần, dẫn theo cả nhà tới đây vấn an người già. Bình thường, nơi đây lại như là một khu nhà trọ tràn ngập lượng lớn người cao tuổi.

Toàn bộ tiểu khu có hai phần ba nhà cửa trở lên đều dùng vào cho thuê. Muôn hình muôn vẻ người tràn vào, rất nhiều quy củ dĩ vãng đều bị phá vỡ. Phí quản lý nhà cửa nơi đây lại không cao, các loại vấn đề như đỗ xe lung tung vẫn chưa được giải quyết. Thậm chí liền ngay cả dải cây xanh, cũng bị mấy hộ gia đình lầu một dùng xẻng xúc đi cây cối hoa cỏ, gieo vào rau dưa.

Mấy nhà cùng chung dãy với Lưu Thiên Minh đều đang cho thuê. Lần trước mua lượng lớn đồ hộp bánh bích quy trên mạng Internet, hắn đã cân nhắc qua vấn đề này. Đều hỏi thăm từng nhà từng hộ, chỉ có người thuê lầu trên vừa vặn đến kỳ hạn. Sau đó Lưu Thiên Minh ước hẹn chủ nhà trọ vào hôm nay lúc tan ca đi xem nhà, tiếp đó thỏa thuận giá cả tiền thuê.

Chủ nhà trọ là một nam tử trung niên hào hoa phong nhã. Mặc dù cùng với Lưu Thiên Minh lại chưa từng gặp nhau, song phương lại đều nhận thức.

Tiền thuê cũng không đắt lắm, điểm phân cách song phương ở chỗ đặt cọc một năm, vẫn là đặt cọc nửa năm.

Lưu Thiên Minh khẳng định là tuyển chọn vế sau.

Đối với hắn mà nói, hiện tại mỗi một phân tiền trên tay đều phải tính toán tỉ mỉ. Những số tiền bà Trần lưu cho mình mặc dù nhiều đến 60 vạn, nhưng mà tại lúc mua vào lượng lớn thức ăn nước uống, còn có chính là sửa sang cải tạo nhà cửa, kỳ thực căn bản đã không còn lại bao nhiêu.

Chủ nhà trọ cắn thật chặt tiền thuê đặt cọc một năm không chịu há miệng, tình huống rất nhanh rơi vào cục diện bế tắc.

Thời điểm như thế này, Trịnh Tiểu Nguyệt liền có thể phát huy ra tác dụng không thể tưởng tượng nổi.

Đối với nữ nhân, đặc biệt là thiếu nữ trẻ tuổi có dung mạo rất xinh đẹp, đại đa số nam nhân đều không có sức đề kháng gì cả. Nhìn trên mặt nàng có biểu cảm khổ sở cầu xin, trong lúc nhất thời chủ nhà trọ có chút nhẹ dạ, ngẫm lại sự khác biệt cũng chính là thời gian dài ngắn, giá cả tiền thuê kỳ thực không có chịu thiệt. Trầm ngâm chốc lát, hắn rốt cục gật gù, ký tên ở trên thỏa thuận nhà cho thuê.

Cả gian phòng đều đã chuyển sạch sẽ. Chủ nhà trọ đặc biệt mời công ty gia chánh tới đây quét dọn một hồi. Sàn nhà rất sạch sẽ, mặt tường tình cờ có chút vết bẩn, lại không nghiêm trọng lắm. Lưu Thiên Minh cẩn thận kiểm tra cửa sổ, phát hiện lồng chống trộm của căn nhà lại phi thường rắn chắc, trên cơ bản có thể thỏa mãn yêu cầu của mình.

Chuyển khoản bằng điện thoại di động rất thuận tiện. Nhìn thấy trên màn ảnh biểu hiện ra con số chuyển khoản chính xác, chủ nhà trọ cảm thấy mỹ mãn liền giao chiếc chìa khóa cho Lưu Thiên Minh. Lúc rời đi, hắn còn cố ý nhìn thêm Trịnh Tiểu Nguyệt mấy lần. Cô bé ăn mặc áo sơ mi trắng và quần soóc có cảm giác rất không tệ. Đáng tiếc... Không phải lão bà của mình.

Trong gian phòng chỉ còn lại hai người Lưu Thiên Minh và Trịnh Tiểu Nguyệt.

Đóng lại cửa sổ, tầm mắt mới vừa từ trên lồng chống trộm dời đi, Lưu Thiên Minh lập tức nhìn thấy Trịnh Tiểu Nguyệt nhào tới trước mặt mình.

Nàng dùng tư thế cực kỳ bá đạo nhào vào trong ngực.

Cảm thụ đến hai đám giãn nở rất có tính co dãn ở trước ngực nàng, Lưu Thiên Minh liền cảm thấy hormone trong cơ thể chỉ trong nháy mắt đã tiết ra lượng lớn. Hắn ôm vòng eo thon gọn của nàng, cúi đầu hôn đôi môi mềm mại của nàng. Thân thể của Trịnh Tiểu Nguyệt liền mềm nhũn, hô hấp tức khắc trở nên dồn dập, trong lỗ mũi phát ra tiếng rên nhẹ "A a". Tay trái của Lưu Thiên Minh đỡ lấy sau gáy của nàng, tay phải lại sít sao vòng qua lưng nàng, để cho việc vặn vẹo trở nên phí công. Tiếp đó, âm thanh của Trịnh Tiểu Nguyệt lại càng ngày càng thấp, sức lực mút vào đầu lưỡi cũng dần dần biến lớn. Loại cảm giác tuyệt vời thế này rất dễ khiến cho người ta mê say, hai người đã triệt để lạc lối ở trong đó.

Một lúc lâu, rốt cục từ từ tách ra. Trên gương mặt tươi cười của Trịnh Tiểu Nguyệt đã bay lượn ráng đỏ, lông mi đen dài run nhẹ. Nàng đỏ mặt, sửa sang lại quần áo và tóc ngổn ngang ở trên người, hờn dỗi nói: "Ta vẫn còn chưa có đáp ứng làm bạn gái của ngươi đấy!"

Lưu Thiên Minh đã bị câu nói không hề có logic và đạo lý làm cho dở khóc dở cười. Hắn thâm tình liếc nhìn Trịnh Tiểu Nguyệt: "Ngươi nói đúng rồi. Đáp ứng trên miệng không trọng yếu, cũng không có ý gì."

Khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Trịnh Tiểu Nguyệt liền trở nên đỏ chót. Nàng bỗng nhiên mở ra miệng nhỏ đáng yêu "Xì xì" nở nụ cười, nghiêm túc nói: "Ta đều quên hỏi ngươi. Ngươi làm sao sẽ đột nhiên nghĩ đến muốn thuê nhà? Ngươi ở lầu dưới không phải có một gian phòng sao? Cần gì phải tiêu tốn số tiền này?"

Trên mặt của Lưu Thiên Minh vừa mới nở nụ cười liền biến mất. Thay vào đó, là nghiêm túc thật sâu, còn có chăm chú.