Cẩm Niên

Chương 30: Nỗ lực

Editor: Peachy

Lúc ông nội còn sống đã từng dạy Diêu Thiên thế này: Cố gắng hết sức không được đắc tội với người khác vì có thể một ngày nào đó con sẽ phải phụ thuộc vào họ.

Khi đó Diêu Thiên hoàn toàn không tin điều đó.

Dù trời có sập cũng không đến tới lượt cô ta gặp chuyện xui xẻo.

Nhưng cô ta không ngờ rằng lời nói của ông nội lại ứng nghiệm.

Bảy rưỡi sáng, Diêu Thiên một thân một mình đến khách sạn Sơn Vân Bắc Kinh.

Cửa sổ kính sát sàn rộng rãi trải thành hàng, không khí buổi sớm hơi se lạnh. Diêu Thiên mặc một chiếc váy Chanel, mang theo chiếc túi xách Hermes duy nhất còn lại đứng trong đại sảnh chờ nộp đơn xin việc. Trang phục và cử chỉ thần thái của cô ta hoàn toàn khác biệt so với các cô gái xung quanh.

Cô ta đứng thẳng lưng, dáng vẻ bình tĩnh như đang đến đây thanh tra.

Dù hôm qua ý nghĩ muốn tự sát đã xuất hiện trong đầu cô ta.

Nhảy lầu có vẻ khả thi. Bọn họ thuê nhà ở tầng sáu, nhảy xuống nhất định sẽ thịt nát xương tan. Nhưng gia đình ở tầng một có một cái sân nhỏ, nếu cô ta làm bẩn khu vực nhà hàng xóm, bọn họ sẽ tìm bố mẹ cô ta yêu cầu tiền bồi thường.

Cô ta cũng đã thử cắt cổ tay một lần. Dao rọc giấy rạch hai đường trên tay nhưng máu còn chưa chảy khô chỗ đó đã kết vảy.

Trên mạng đề cử việc uống thuốc ngủ. Thế nhưng phương pháp này cũng không mấy sáng suốt. Uống một lượng lớn thuốc ngủ sẽ khiến người ta liên tục bị nôn mửa, không thể động đậy, cuối cùng sẽ nôn tới mức tắc nghẽn khí quản rồi ngạt thở mà chết.

Dùng kali xyanua (KCN) có thể dẫn tới cái chết nhanh chóng mà không đau đớn gì. Vậy nhưng loại thuốc độc này có thể mua ở đâu đây.

Cách thức tốt nhất không gì sánh bằng là treo cổ tự tử. Treo cổ được cho là phương thức không cần lo lắng và ít cần sức lực nhất. Chỉ cần buộc dây thừng vào cổ, sau 10 giây cô ta sẽ mất hết ý thức. 10 giây đau đớn đổi lấy sự giải thoát vĩnh hằng, đây thực sự là một thỏa thuận mua bán cực kì có lời.

Nhưng sau khi buộc chặt dây thừng, cô ta lại hối hận.

Đạo giáo, Phật giáo và Thiên chúa giáo đều lên án mạnh mẽ những người tự sát. Người ta cho rằng người chết sẽ ở yên tại đó và tiếp tục chịu đựng nỗi đau mà họ đã chịu vào ngày tự sát, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, dằn vặt cho đến cuối đời.

Tại sao lại vậy chứ?

Làm người có gì tốt?

Ngay cả khi chết rồi cũng không được tự mình làm chủ.

Cô ta ngồi trên ghế da ở khách sạn Sơn Vân mà cứ như đang ngồi trên bàn chông. Cô ta còn nhớ rõ lời bản thân đã từng nói, rằng sẽ không bao giờ tới đây nữa. Bây giờ suy nghĩ của cô ta vẫn không thay đổi, chỉ là hiện thực tàn khốc bắt buộc cô ta phải cúi đầu khuất phục.

Người phỏng vấn chỉ hỏi cô ta vài câu đơn giản. Chẳng hạn như: Vì sao cô lại chọn công ty của chúng tôi? Cô có hiểu văn hóa công ty chúng tôi là gì không? Cô nghĩ thế mạnh của cô là gì?

Diêu Thiên lưu loát trả lời từng câu.

Cô ta có tấm bằng cử nhân quản trị kinh doanh và trình độ tiếng Anh tốt, tuy nhiên ở các thành phố lớn, những người có cùng trình độ với cô ta đi tìm việc không phải là ít, huống hố là ở những nơi có đãi ngộ tốt như khách sạn Sơn Vân.

Lúc đi ra đại sảnh, Diêu Thiên lắng nghe một vài ứng cử viên khác nói chuyện. Công bằng mà nói, những cô gái đó rất hoạt bát, bất kể là khả năng giao tiếp hay trình độ chuyên môn, họ rõ ràng đều vượt trội hơn Diêu Thiên.

Diêu Thiên có chút tự mãn, cảm giác ưu việt đã lâu mới xuất hiện bao quanh cô ta.

Dù những người kia có xuất sắc đến nhường nào...

Cô ta vẫn tin mình có thể xếp hạng nhất.

*

Ngày hôm sau, bộ phận nhân lực báo cáo ý kiển của bọn họ.

Trợ lý của Phó Thừa Lâm phụ trách việc xét duyệt. Vị trợ lý này nhìn thấy tên của Diêu Thiên thì không dám sơ suất, lập tức viết email cấp tốc gửi cho Phó Thừa Lâm. Không lâu sau đó, người phụ trách tuyển dụng lần này đã được Phó Thừa Lâm hẹn thời gian gặp trực tiếp.

Ba giờ chiều, thị trường vừa mới đóng cửa phiên giao dịch cuối ngày. Phó Thừa Lâm vừa trải qua một lịch trình làm việc bận rộn, thẳng thừng nói: "Vị trí ở bộ phận hành chính có phù hợp không? Anh không lấy người trong công ty mà tuyển dụng bên ngoài... Anh thử nói xem, nhân viên trong công ty sẽ nghĩ thế nào?"

Người phụ trách họ Hàn, đã xấp xỉ 40 tuổi, là nhân sự dưới trướng Tổng giám đốc Phó.

Giám đốc Hàn chưa quen mấy với cách quản lý của Phó Thừa Lâm.

Ông nội của Phó Thừa Lâm đã cao tuổi, tâm trí cũng mệt mỏi nên muốn an nhàn tuổi già, không còn cầm quyền nữa. Ông cụ đã dần dần giao lại các nhiệm vụ quản lý công việc, về cơ bản là giao phó hoàn toàn công ty cho cháu trai.

Giám đốc Hàn chỉ có thể giải thích: "Vị trí này liên kết với bộ phận lễ tân, luôn luôn phải xử lý các khiếu nại của khách hàng, phối hợp với khách hàng và hòa giải với các bộ phận khác, cực kì khó khăn. Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, chúng tôi quyết định tuyển dụng ngoài. Báo cáo của chúng tôi đã nộp cho trợ lý của ngài rồi ạ..."

Phó Thừa Lâm chưa xem bản báo cáo kia.

Anh đổi góc độ: "Các anh đã chắc chắn mình tuyển dụng được nhân tài xuất sắc nhất chưa?"

Giám đốc Hàn dừng lại vài giây sắp xếp ngôn từ.

Phó Thừa Lâm đứng dậy từ chỗ ngồi.

Phía sau anh là chiếc Bloomberg Terminal thường được sử dụng trong ngành tài chính, chiếc máy này chạy không ngừng nghỉ, cung cấp cho người dùng một lượng lớn dữ liệu và phân tích. Phó Thừa Lâm lại tắt màn hình của nó đi, cầm lấy áo vest trên giá treo, nói: "Anh đi đến phòng hồ sơ với tôi một chuyến."

Giám đốc Hàn đứng yên tại chỗ, nhẹ đáp: "Ngài bận rộn như vậy, những việc đó cứ giao cho chúng tôi ạ."

Phó Thừa Lâm cũng cho anh ta một bậc thang, khéo léo dẫn dắt: "Vậy các anh lại phải bận rộn rồi, nộp cho tôi một danh sách tuyển dụng mới nhé."

Giám đốc Hàn là một con cáo già, sao anh ta không hiểu ý tứ của Phó Thừa Lâm được. Anh ta biết trong danh sách này có người nào đó khiến Phó Thừa Lâm rất bất mãn, nhưng rốt cuộc là ai? Có khả năng gặp gỡ Phó Thừa Lâm trong sinh hoạt hàng ngày, e rằng chỉ có thể là Diêu Thiên trước khi gặp chuyện không may.

Sau khi giám đốc Hàn qua về văn phòng, anh ta trực tiếp loại bỏ tên của Diêu Thiên. Anh ta tự mình sàng lọc ứng cử viên dựa vào biểu hiểu của từng người và thành tích thi viết, sau đó chọn ra người có điểm số cao nhất.

Làm xong những việc vặt này, anh ta đưa bố Diêu Thiên vào blacklist.

Bố Diêu chờ mãi cũng không thấy người bạn này hồi âm. Giao tình của hai người không sâu nhưng giám đốc Hàn từ trước tới giờ luôn là người khéo léo trượng nghĩa, ân oán rõ ràng. Việc mà anh ta đồng ý với người khác, trừ khi là ngoài ý muốn, còn không nhất định sẽ làm được.

Nhưng lần này, giám đốc Hàn nuốt lời.

Bố Diêu không đành lòng báo kết quả cho con gái.

Một nhà ba người cả ngày ở nhà chờ đợi, vô cùng nhàn rỗi.

Diêu Thiên bắt đầu tự lầm bầm với bản thân: "Mình thật đáng chết, mình đang phạm phải một sai lầm đáng chết." Sau đó cô ta không chịu được nữa nên nói muốn đi làm nhân viên môi giới chứng khoán. Cô ta có chút hiểu biết về giới tài chính nhưng chuyên môn không chắc chắn lắm, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có nghề đó là phù hợp với cô ta nhất. Nếu cô ta có thể chịu đựng được từ 3 đến 5 năm, không biết chừng có thể có cơ hội phát tài.

Vậy là cô ta bôn ba tìm việc làm.

Việc này khiến không ít người cười nhạo.

Thậm chí còn truyền tới tai Khương Cẩm Niên.

Công ty quỹ đầu tư của Khương Cẩm Niên gần như đóng vai trò là một người mua. Nhân viên môi giới chứng khoán bình thường đối xử với bọn họ tương đối khách sáo vì họ liên quan trực tiếp tới KPI của nhân viên.

Cô nói với đồng nghiệp Cao Đông Sơn một câu: "Phong thủy luân lưu."

Cô nói không đầu không duôi khiến Cao Đông Sơn nghe mà chẳng hiểu gì: "Cô đang nói ai vậy?"

Khương Cẩm Niên thở dài: "Anh không biết cô ấy."

Chiều nay, Cao Đông Sơn và Khương Cẩm Niên cùng nhau tham gia một buổi roadshow môi giới, nghiên cứu thảo luận những cổ phiếu A đang đứng đầu gần đây. Từ khi cổ phiếu của "Long Thất Võng" không thể vực được dậy nữa, giá trị ròng của quỹ đầu tư bọn họ không thể tăng lên. La Hạm cắn răng nhịn đau bỏ qua hạng mục "Long Thất Võng" đã sụp đổ này, cố gắng một lần nữa tìm kiếm một cơ hội để bật dậy mạnh mẽ.

Khương Cẩm Niên cùng cô ấy nghiên cứu, phân tích, viết nhận xét, đưa giải pháp mô phỏng, dự roadshow của công ty bảo hiểm. Suốt một tháng liên tục như vậy, cô gần như gục ngã vì kiệt sức.

Trước khi tham gia hoạt động môi giới này, cô đã gọi điện thoại cho Phó Thừa Lâm. Phó Thừa Lâm hỏi cô mấy giờ thì kết thúc, anh sẽ lái xe tới đón cô. Khương Cẩm Niên trả lời: "Chắc là khoảng năm, sáu giờ."

Cô còn nói thêm: "Hôm nay em đi cùng đồng nghiệp. Hai người bọn em cũng ghi chép hiệu suất công việc sẽ cao hơn là em làm một mình, vì vậy có thể em sẽ xong việc sớm để về nhà thôi."

Phó Thừa Lâm đáp, đến lúc đó anh sẽ đợi cô ở bãi đậu xe.

Bình thương công việc của hai người đều tương đối bận rộn, áp lực cực lớn, gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.

Khương Cẩm Niên cảm thấy nếu không nhờ tốc độ phát triển thần kì của khoa học kỹ thuật hiện đại cung cấp các dịch vụ xã hội trực tuyến thì có lẽ chuyện tình cảm giữa cô và Phó Thừa Lâm sẽ không thể nào duy trì được sự cân bằng.

Cô vừa kết thúc cuộc trò chuyện, đồng nghiệp Cao Đông Sơn liền hỏi: "Người đàn ông trong điện thoại là bạn trai của cô hả?"

"Đúng rồi," Khương Cẩm Niên trả lời lơ đãng, "Sao vậy?"

Cao Đông Sơn cười với cô: "Không sao cả, tôi chỉ hỏi vậy thôi."

Khương Cẩm Niên không thích nói về vấn đề tình cảm riêng tư. Cô chuyển chủ đề: "Gần đây tôi đánh giá cao cổ phiếu của công nghệ Ôn Dung. Báo cáo nghiên cứu tôi đã viết được một nửa rồi, trong buổi roadshow lần này có một công ty có quan hệ hợp tác với công nghệ Ôn Dung..."

Cao Đông Sơn hỏi: "Hôm nay cô tới đây không phải vì những công ty roadshow mà là vì công nghệ Ôn Dung?"

Khương Cẩm Niên gật đầu.

Cao Đông Sơn trình bày góc nhìn của anh ta. Hai người chuyện trò qua lại một lúc, bất giác đã tới nơi tổ chức buổi roadshow. Thời gian trôi nhanh như nước chảy, trước 6 giờ Khương Cẩm Niên rời khỏi tòa cao ốc, chạy về phía bãi đậu xe cách đó không xa.

Phó Thừa Lâm đã nhìn thấy cô từ phía xa, anh mở cửa xe vẫy vẫy tay với cô.

Khương Cẩm Niên vội vã chạy tới.

Phó Thừa Lâm đặt tay lên eo cô đỡ lên xe, lúc này anh mới để ý cô đang đi một đôi giày cao gót vậy mà còn gấp gáp như vậy chạy về phía anh. Anh lập tức hỏi: "Hôm nay em có phải di chuyểu nhiều không, chân có đau không?"

Khương Cẩm Niên theo thói quen dựa vào người anh, nói ít hiểu nhiều: "Bắp chân mỏi nhừ."

Tay trái của Phó Thừa Lâm ôm lấy eo cô, tay phải đặt lên đầu gối cô, không ngừng xoa bóp bên dưới. Anh vừa hôn lên tai cô vừa nhẹ giọng: "Ngoan, anh xoa cho sẽ không thấy mỏi nữa." Anh dùng âm lượng này nói chuyện tựa như hai người đang yêu đương vụng trộm.

Trong bãi đỗ xe rất vắng người. Khương Cẩm Niên và Phó Thừa Lâm ngồi ở ghế sau của ô tô. Dù cửa sổ đã được dán một lớp màng đen nhưng Khương Cẩm Niên vẫn sợ bị ai đó phát hiện.

Cô ngập ngừng đẩy vai anh, anh lập tức dừng lại, chậm rãi vừa chỉnh lại cổ áo vừa bảo: "Anh lên ghế lái." Anh đóng cửa xe rồi lại hỏi: "Ngày kia anh phải tới HongKong công tác. Đêm nay... em ở lại nhà anh được không? Anh sẽ dọn một phòng cho khách."

Ba chữ "Phòng cho khách" được anh nhấn mạnh, Khương Cẩm Niên hiểu rõ ý anh, đồng ý.

Hai người đã mấy ngày rồi không gặp, ba ngày nữa lại phải mỗi người một nơi. Có lẽ là do ảnh hưởng của hormone, vừa mới bước vào nhà, Khương Cẩm Niên đã hữu ý vô tình nói chuyện với Phó Thừa Lâm.

Phó Thừa Lâm không trả lời, đôi chân dài sải bước về phía phòng ngủ. Anh nghĩ trong lòng: Nếu Khương Cẩm Niên không đi theo anh tới đây, anh sẽ làm chính nhân quân tử thêm một tháng nữa.

Khương Cẩm Niên không hay biết gì. Cô phấn khích đi phía sau lưng anh, không ngừng nói về những chuyện đã học được ngày hôm nay, rồi nói cả tới khách sạn Sơn Vân, hỏi anh đã chuẩn bị luật pháp và đầu từ đến đâu rồi, còn dặn anh phải giữ gìn sức khỏe, đừng để kiệt sức.

Chữ cuối cùng còn chưa nói được thành tiếng, Phó Thừa Lâm đã đóng cửa phòng ngủ lại, dễ như trở bàn tay bắt lấy Khương Cẩm Niên.

Anh đè cô lên giường hôn sâu, kỹ thuật điêu luyện. Cô cảm thấy đầu lưỡi mình tê dại, rồi lại cảm thấy đê mê, nhịp tim đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Suy nghĩ và giác quan đều cực kì ngọt ngào và hạnh phúc, khoái cảm ấy chạy chẳng vào từng dây thần kinh khiến cô đắm chìm, hồn vía lên mây, hai bên tình nguyện, không tự chủ được đáp lại anh. Thế nhưng thoát khỏi lớp đường phủ ngọt ngào cô lại nếm ra một tia cay đăng, hai mắt nhắm chặt, không hiểu vì sao lại rơi nước mắt.

Phó Thừa Lâm dùng đầu ngón tay lau nước mắt, hỏi cô: "Em không thoải mái ở đâu à?"

Khương Cẩm Niên cầm lấy tay anh đặt lên tim mình: "Ở đây này."

Anh mở cúc áo sơ mi của cô, vươn tay vào, cách lớp nội y mỏng manh chậm rãi vuốt ve, không còn bất kì động tác thân mật nào khác. Anh bình tĩnh nằm nghiêng, ôm cô an ủi: "Không sao đâu, anh sẽ chậm lại."

Nửa gương mặt của Khương Cẩm Niên vùi vào gối, rất lâu sau cô mới nói: "Em mệt lắm, em buồn ngủ. Anh ngủ với em nhé."

Phó Thừa Lâm vén tóc cô sang một bên, trải chăn đắp lên người cô. Từ đầu tới cuối cô vẫn không quay người lại nhìn anh nhưng cơ thể dần dần thả lỏng, hô hấp từ từ đều dần. Cô ngủ thiếp đi trong lồng ngực anh.

Hết chương 30

Spoil: Có chút thịt vụn, mọi người thích hầm nay chế biến thế nào đây =))