Cảm Ơn Cậu, Năm Năm Qua

Chương 1: Gặp gỡ

Edit by Mặc Hàm

“Cậu tới làm gì?”

“Tôi… Tôi… muốn gặp cậu.”

“Câu có biết mình tự ý làm vậy, rất không tốt không!”

“Ồ, tôi biết…”

Trầm mặc.

Tiểu D chạy xe xuống tầng dưới, tắt máy và rút chìa khóa.

Cả hai chúng tôi đều không xuống xe, một phút, hai phút, ba phút … Tôi mở cửa xe và lên lầu.

Quen biết nhau

Tôi cũng không nghĩ tới, lúc trước điền nguyện vọng lung tung chỉ vì chạy trốn khỏi tỉnh lẻ. Cuối cùng, trúng tuyển rồi tới thành phố cách nhà hàng ngàn dặm. Nhưng nơi này rất gần Bắc Kinh.

Nếu số phận đã như vậy, thì đi thôi.

Năm nhất đại học thì làm những chuyện động trời. Một người chỉ biết chơi và chơi, đã đi đến Bắc Đới Hà, cũng chạy khắp Bắc Kinh.

Tuy nhiên, có một bí mật. Tôi vẫn không nói với người khác, dù sao những lời này cũng không phải có thể nói ra một cách thản nhiên:

I’m gay.

Năm thứ hai khai giảng, liền không hiểu sao lại bận rộn. Vừa mới khai giảng không bao lâu, Ủy ban Đoàn học viện đã tổ chức một buổi tọa đàm. Bài giảng bất ngờ này, thực sự không tìm thấy người dẫn chương trình thích hợp, và tình cờ có một nhóm sinh viên từ một cơ sở khác chuyển đến bộ phận này. Ở đây, cũng có người làm chủ trì. Cho nên, các học trưởng của ủy ban đoàn đã mạnh dạn tuyển dụng.

—— Dùng xong liền hối hận.

Đây là lời học trưởng sau này nói: bữa tiệc cũng khá tốt, chủ yếu là nữ MC quá kém, kéo dài toàn trường, chỉ có nam MC thì tốt hơn một chút

Ai có thể ngờ, Tiểu D chính là nam MC tốt hơn một chút. Mà buổi chủ trì hơi tốt một chút này, xem như đã chôn xuống một hạt mầm.

Đây là lần đầu tiên, tôi biết sự tồn tại của người  này.

Vốn dĩ cũng không có gì để gặp nhau, cho đến bữa tiệc tiếp theo.

Buổi tiệc ban đầu trong viện tạm thời điều chỉnh, sớm hơn một ngày. Vì vậy, người dẫn chương trình ban đầu, trong bữa tiệc đêm phát hiện ra rằng gia đình mình có chuyện, không thể tham gia. Còn nửa tháng nữa, đột nhiên thiếu nam MC. Cũng không nhớ rõ là ai nói một câu, lần trước nói chuyện với nam mc kia, có thể cũng được, gọi hắn tới đây đi. Sau đó, đội trưởng của chúng tôi bắt đầu gọi điện thoại. Trò chuyện nửa ngày, cuối cùng cũng xong, hắn sẽ đến.

【Sau đó tôi hỏi Tiểu D mới biết, tình hình đêm đó: đêm đó thứ bảy, cậu ấy về nhà. Đang xem sách trên sô pha, liền nhận được điện thoại của đội trưởng chúng tôi, lúc ấy rất phiền, không muốn đi, bất quá sau đó cũng không biết vì sao liền đồng ý. 】

Một ngày tháng 10 năm 2012. 

Chủ nhật, hơn 9 giờ tối, Tiểu D từ nhà trong thành phố trở lại trường học. Chúng tôi đang chờ hắn trong văn phòng ủy ban, chỉ chốc lát sau, có người đẩy cửa vào. Chiều cao 180+ mặc một chiếc áo thun màu tím,  một túi nhỏ màu đỏ trước ngực, lưng đeo balo.

Đội trưởng của chúng tôi vội vàng mời vào và ngồi xuống, và sau đó bắt đầu nói về chắn việc.

Chớp mắt nhìn thấy hắn, có chút vui vẻ. Tôi không biết tại sao. Khi tôi đứng dậy và đi vệ sinh, ánh mắt chúng tôi nhìn nhau. 【Nam sinh này cũng không tệ lắm, trong lòng tôi nghĩ, nếu cong thì tốt rồi】

Từ đó, tôi và hắn xem như chính thức gặp mặt, ở trong phạm vi chưa tới một thước.

Lần này sau khi gặp mặt, coi như là quen biết. Dù sao có mục tiêu chung, cũng sẽ cùng nhau họp lên kế hoạch. Qua lại, coi như là quen thuộc một chút. Trên đường đến lớp gặp phải, sẽ chào hỏi, đôi khi còn lơ đãng xuất hiện bên cạnh, sau đó song song đi đến khu giảng đường.

Một buổi tối trong văn phòng tập luyện, người dẫn chương trình đang luyện bản thảo, tôi ở một bên xem thiết bị trình chiếu. Đột nhiên, đầu ngón tay chọc vào tôi. Cũng may, không phải bộ vị đặc biệt mẫn cảm, tôi quay đầu lại nhìn, hắn sững sờ một chút, còn ngây ngốc hỏi tôi tại sao không sợ nhột. Tôi hừ một tiếng, phớt lờ hắn. Có lẽ hắn thấy tôi đang bận, cũng có chút không hứng thú, yên lặng luyện bản thảo. Lúc này, tôi tìm đúng thời cơ, dùng ngón trỏ chọc vào bên hhắn hắn… Phản ứng của hắn, giống như một con cá trích bị đặt trong chảo dầu nóng. Chọc xong tôi đều sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần tôi giống như phát hiện tân đại lục, liền không ngừng lấy ngón tay mình chọc hắn, hắn liền một mực trốn, tôi liền một bên vui vẻ. Sau đó tôi cũng đặt biệt danh buồn cười cho việc này”nam điểm G, cả người đều là điểm G. Ha ha ~

Sau đó, một ngày, tôi lướt Weibo, phát hiện thêm một fan hâm mộ, còn có tin nhắn riêng. Đối với loại tiểu bạch như tôi mà nói, còn rất hưng phấn. Mở Weibo ra xem thoáng qua. Này, lại là hắn. Tiểu D không biết tìm weibo của tôi ở đâu ra, theo dõi tôi. Điều này cũng thôi đi, trọng tâm là nội dung hắn nhắn tin riêng cho tôi là: “Tôi đã tìm thấy một bí mật nhỏ của cậu[mặt quỷ]”

Có một chút hoảng loạn cũng có một chút … Không hiểu tại sao hưng phấn. “Chẳng lẽ hắn biết?” Trong lòng tôi nghĩ, trả lời hắn một câu:

“Ồ? Phải không, bí mật gì? ”

“Cậu nói vậy. Nói đi cũng phải nói lại, sao cậu không follow tui~”

“Follow cậu, dựa vào cái gì [ móc mũi]” Tôi kiêu căng.

Sau sự kiện Weibo, gặp lại hắn, trái tim luôn ngứa ngáy: Hắn có biết không? Không, không, không phải là không biết. Mà Tiểu D,dường như luôn luôn có điều muốn hỏi tôi, nhưng tôi giả vờ không biết gì, không cho hắn cơ hội để hỏi.

Vì vậy, chúng tôi dường như chấp nhận bí mật nhỏ này nhưng không có ý định đề cập về nó cho đến ngày bữa tiệc.

Vào bữa tiệc, hắn thu thập bản thảo trong văn phòng, và tôi đã giúp diễn tập tại địa điểm. Trong quá trình diễn tập cần phải cắm bảng, hiện trường không có ai mang theo, tôi quay trở lại văn phòng để lấy. Khi đẩy cửa ra, Tiểu D ở một mình. Tôi bước vào, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lại quay qua lặng lẽ đọc bản thảo. Trong căn phòng nhỏ lúc này, cũng chỉ có hai chúng tôi, không biết vì cái gì, tôi có chút khẩn trương. Thường thì trong tình huống này, càng là loại thời điểm này tìm đồ, liền luôn tìm không thấy. Tôi mở tủ từ trên xuống dưới và lật xem, không dám quay đầu lại… Tôi không chắc chắn, hắn đang đọc bản thảo, hay là đang nhìn tôi.

Aizz, sớm biết là cậu ở đây thì tôi sẽ không tới. Tôi nghĩ rằng tôi nghe thấy tiếng ghế di chuyển.

Tác giả có lời muốn nói: tìm thấy một trang web tốt, ở đó đang đăng tiếp: hai chàng trai đọc mạng (ERZIYD.COM).

“Cậu đang tìm cái gì vậy?”, “bảng cắm”.

Tôi nói xong, cảm thấy như thể hắn quay trở lại, nhưng hắn lại hỏi,

“Còn chưa tìm được sao, có muốn tôi tìm giúp không?”

“A, không cần không cần, tôi tìm được.”

Tôi giơ bảng vừa mới phát hiện ra và nói cho hắn. Sau đó giống như muốn đoạt cửa mà ra, trước khi đi bỏ lại một câu:

“Cậu có chuyện gì sao, nếu không có việc gì, tôi đi trước, tạm biệt.”

Sau khi chuồn ra khỏi văn phòng, trái tim tôi đập thình thịch. Hy vọng hắn biết, lại sợ hắn hỏi ra. Huống hồ, tôi cũng không xác định hắn có phải hay không, cho nên vẫn không muốn để cho người ta phát hiện nhanh như vậy.

Sau sự quẫn bách ở văn phòng, bữa tiệc tối kết thúc. Tôi không nói với Tiểu D thêm lời nào nữa, nhân viên sau khi kết thúc chụp ảnh chung, Tiểu D đã biến mất, hình như là trở về ký túc xá rồi.

Bước ngoặt trong mối quan hệ của chúng tôi là tại buổi kỷ niệm sau bữa tiệc.

Bữa tiệc kỷ niệm được sắp xếp để ăn tối tại một nhà hàng gần trường. Trước khi đi, trời bắt đầu mưa, khoảng 5:30 tối, bộ phận của chúng tôi đã sẵn sàng. Đội trưởng đặc biệt yêu cầu tôi gọi Tiểu D, nói rằng anh muốn đặc biệt cảm ơn người dẫn chương trình của hắn. Tôi gọi cho hắn và thấy hắn đã đến cửa ký túc xá. Ô cầu vồng trên tay, hết sức rõ ràng.

Sau khi đến khách sạn, tôi chọn một vị trí gần đó để ngồi xuống. Bên trái là nữ sinh bộ phận, bên phải là một nam sinh. Sau đó, hắn bước vào phòng và đặt ô xuống. Sau khi nói một vài từ với cậu bé bên cạnh ( cậu bé này và hắn là bạn cùng lớp),  cậu bé nhường chỗ, hắn ngồi bên cạnh tôi! Bên cạnh!

Trong bữa tối, bên cạnh Tiểu D là vị trí phục vụ món ăn. Mỗi lần đi lên, tất cả mọi người quay ngược chiều kim đồng hồ, vì vậy mỗi khi tôi đến, thức ăn hoặc là đã nguội, hoặc không có nhiều. Một chén canh thịt viên, chờ chuyển đến chỗ tôi, chỉ còn lại cặn. Trong lòng tôi yên lặng kháng nghị, lúc này nhân viên phục vụ bưng lên một đĩa chuối rút sợi, Tiểu D giữ chặt bàn. Tôi vừa muốn gắp, Tiểu D đã bỏ một miếng chuối rút sợi qua nước lạnh vào bát của tôi. [Được rồi, lúc ấy trong lòng tôi vừa khiếp sợ vừa vui vẻ. Bất quá hành động này của hắn trực tiếp dẫn đến sau này khi chơi trò chơi, mọi người đều thống nhất đem hai chúng tôi thành mục tiêu.]

Sau đó chơi trò chơi uống rượu, hai chúng tôi bị chắn kích, uống không ít, vốn tửu lượng của tôi không được lắm, sau khi uống một chút liền choáng váng. Chơi khá muộn, gần như tới thời gian giải tán. Có người gọi đối tượng đến đón, có nam sinh bộ phận đạp xe tới, ăn xong lại chở các nữ sinh đi trước. Cuối cùng chỉ còn lại tôi, Tiểu D và chủ tịch hội sinh viên lúc đó. Chủ tịch cũng uống quá nhiều, luôn luôn nói chuyện mơ hồ.

Trên đường trở về, Tiểu D. vẫn trò chuyện với chủ tịch, nói tình tiết năm đó của mình và hội sinh viên có tài nhưng không gặp thời. Tôi mơ mơ hồ hồ, và che chung ô với Tiểu D, một bước sâu một bước nhắn. Trên đường đi đã không nhớ Tiểu D và chủ tịch nói chuyện như thế nào. Dù sao khi đến cửa ký túc xá, chủ tịch lên tiếng: “Ngày mai cậu nói với đội trưởng của Hạ Mộc, đến bộ phận của họ đăng ký đi, danh sách tôi sẽ thêm vào cho cậu”. “À, được” Tôi cũng phụ họa, kỳ thật cũng không nghe cẩn thận. 【Sau đó tỉnh táo, tôi còn chửi bới, tôi trải qua tầng tầng phỏng vấn mới vào rồi làm đội phó, hắn ta thì ngược lại, một bữa cơm, một đường, liền lập tức tiến vào làm đội trưởng. Nhưng tôi cũng rất vui. Vì vậy, trong chắn việc thường xuyên tương tác. 】

Sau khi đưa chủ tịch trở lại ký túc xá để ổn định, đã gần 12 giờ.

Tôi cũng chuẩn bị trở về ký túc xá, lúc này, Tiểu D nói,

“Chúng ta nói chuyện chút”

“Đi đâu?” (Mặc dù sắp ngất, nhưng tôi muốn ở lại với hắn)

“Cầu thang đi.”

Đó là mùa thu, gần cuối mùa thu. Tất cả chúng tôi đều uống rất nhiều, tìm một hành lang và ngồi xuống.

“Cậu là sao?” Câu hỏi đầu tiên là điểm trực tiếp.

“Ừm, còn cậu thì sao?”

“Cậu cảm thấy thế nào?” Hắn hỏi ngược lại, “Giống nhau.”

Sau đó, chúng tôi bắt đầu nói về làm thế nào để phát hiện ra nhau, làm thế nào để đoán, và tất cả các loại nghi ngờ trong quá khứ. Sau đó, chúng tôi nói về kinh nghiệm của mình trong những năm qua và một số hành trình.

Lúc nói chuyện phiếm, có nhiều lần, tôi đều muốn tựa đầu vào vai Tiểu D, hoặc mượn rượu làm càn, trực tiếp ngã vào lòng hắn. Tuy nhiên, tôi đã không. Tiểu nhân trong lòng nói, Hạ Mộc, cậu phải rụt rè.

Trò chuyện trong một thời gian dài, có chút lạnh. Tôi trở về ký túc xá lấy một tấm chăn, hai người đắp lên tiếp tục trò chuyện. Tôi rất vui mừng: trong nhiều năm, có một “đồng loại” có thể nói chuyện tự do, huống hồ lại còn là một anh chàng đẹp trai.

Chúng tôi trò chuyện đến hơn 3 giờ, cuối cùng không thể chống lại đêm lạnh và buồn ngủ của rượu, dự định trở lại ký túc xá. Khi đứng dậy, Tiểu D. đưa ra lời mời với tôi:

“Ký túc xá các cậu còn mở sao, nếu không đi ký túc xá của tôi ngủ đi, ký túc xá của tôi còn mở cửa.”

“Không có việc gì, còn mở”

Tôi cự tuyệt, tiểu nhân trong lòng nói cho tôi biết, Hạ Mộc, cậu phải rụt rè một chút.