Cao trung Chiết Dương
Năm thứ hai Cao trung
Như thường lệ, trước giờ vào học Thẩm Đình thường ngồi nói chuyện phiếm với cô bạn thân Tiêu Mẫn.
Tiêu Mẫn ngày hôm qua đã bỏ tiết học thêm để đi xem phim với bạn trai, một bộ phim ngôn tình ăn khách mới ra, và bị mẹ cô ấy mắng một trận dài suốt ba mươi phút đồng hồ về tội về nhà muộn.
Tiêu Mẫn than thở với cô đủ mọi chuyện làm cô nàng khó chịu khác nữa, bất chợt cô nàng nhắc đến Lục Trác Duật.
‘’ Hừm, mỗi lần mắng mình, mẹ mình đều nhắc đến Lục Trác Duật, nói vì mình học chung lớp với cậu ta mà càng ngày trở nên tệ hại thế này, với cả vì cậu ta mà mẹ mình có ấn tượng không tốt với nam sinh. Mỗi khi mà anh ấy đưa mình về nhà mẹ mình đều luôn dè chừng và luôn nhìn anh ấy với ánh mắt dò xét. Nhưng Tiểu Đình, cậu biết mà, mình không phải người hư hỏng như thế.’’
Cô nhướng cao mày, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mẫn, nói:
‘’ Bạn học Lục tồi tệ đến thế sao? Mình thấy cậu ấy cũng như bao nam sinh khác thôi mà’’
Tiêu Mẫn mở to mắt, nhìn cô như là một người ngoài hành tinh, kinh ngạc xen lẫn chút khó chịu khi nhắc đến Lục Trác Duật, nói:
‘’ Chắc trong cả cái trường này chỉ mình cậu thấy Lục Trác Duật bình thường mà thôi. Con trai gì mà không đứng đắng nghiêm chỉnh một chút nào, mái tóc thì nhuộm loang lổ, cả đến chuyện mặc đồng phục chỉnh tề cũng không làm nổi, đã thế lúc nào cũng đi trễ vi phạm nội quy trường các thứ như đánh nhau, gây sự trong và ngoài trường để lớp toàn phải chịu trừ điểm, chưa hết người thì lúc nào cũng toàn là vết thương và mùi khói thuốc, đặc biệt là ánh mắt của cậu ta cực kì u ám đáng sợ…’’
Tiêu Mẫn bỏ dở câu nói khi thấy ánh mắt nghiêm nghị của cô. Điều Thẩm Đình ghét nhất chính là nói xấu người khác sau lưng họ.
Thẩm Đình thở dài, Tiêu Mẫn dù sao cũng chỉ là nói sự thật mà thôi. Bản thân cô đây chẳng phải đã có nhiều lần nhắc nhở Lục Trác Duật về chuyện đồng phục và đi học trễ hay sao. Nhưng trước sau đổi lại chỉ có thái độ dửng dưng nhai kẹo cao su nhìn cô của Lục Trác Duật, một hai ngày sau còn có quy củ nhưng rồi mọi chuyện đâu lại hoàn đấy.
Cô buồn bã nhìn Tiêu Mẫn, ngấn ngẩm hỏi:
‘’ Tại sao trong lớp, mình không thấy ai chơi hay nói chuyện với cậu ấy?’’
Tiêu Mẫn nhìn một vòng mọi người trong lớp rồi lại nhìn cô, nghiêm túc nói:
‘’ Tiểu Đình, cậu còn không chịu hiểu hay sao? Không phải do mọi người không chơi với cậu ấy, mà là tính cậu ấy thích cô độc, yên tĩnh một mình đấy thôi. Cậu thử nói mình nghe, với tính cách tàn bạo, ngông cuồng lại còn lạnh lùng của cậu ấy mọi người, muốn đến gần đã là vẫn đề rồi.’’
----------------------=--------------------
Khoảng đất trống phía sau trường học
Đây là một khu đất rộng rãi được một công ty thu mua để mở xưởng sản xuất vật liệu, nhưng do thiếu chủ đầu tư nên kết hoạch vẫn chỉ đang nằm trên giấy tờ và không thể triển khai thế là liền biến thành một khu đất bỏ hoang.
Khu đất bỏ hoang này đối với người dân xung quanh chỉ là một mảnh đất bị bỏ hoang bình thường, nhưng, nào có ai ngờ đây lại là chiến trường của những kẻ ưa thích bạo lực.
Và giờ đây, tại nơi này, bạo lực vẫn được diễn ra dù chỉ là mới sáng xóm.
Hai nhóm nam sinh khoác trên người hai bộ đồng phục khác nhau đang hòa vào trong trận đánh. Đồng phục màu trắng viền đen là nam sinh trường Cao trung Chiết Dương, còn đồng phục màu xanh sẫm là nam sinh Học viện Quốc tế.
Học viện quốc tế vừa được thành lập cách đây không lâu, cách trường Cao trung Chiết Dương chỉ vỏn vẹn một con phố nhỏ. Sự xung đột trong việc ‘’ địa bàn’’ giữa các băng nhóm đã có từ lâu và mới thành lập là điều không tránh khỏi.
Trên chiến trường này, mọi chuyện được giả quyết bằng bạo lực. Người thắng làm vua, kẻ thua cuộc sẽ chuốc lấy sự nhục nhã ê chề, không cam lòng mà dâng lên ‘’ lãnh địa’’ của chính mình cho ‘’ vua’’.
Khi người cuối cùng của Học Viện Quốc tế ngã xuống cũng đem theo danh dự và niềm kiêu hãnh của bọn họ triệt để chấm dứt.
Lục Trác Duật tuy chỉ mới là nam sinh năm hai Cao trung Chiết Dương, nhưng về sức mạnh và sự tàn bạo ngang ngược, cộng thêm trời sinh tính khí ngông cuồng không ai mà không biết đến hắn.
Dưới ánh nắng bình minh, hắn đứng thẳng người, dáng người cao ráo do tập võ thường xuyên mà trở nên cường tráng hơn các nam sinh đồng trang lứa. Hai tay bỏ vào trong túi quẩn, đầu ngẩn cao, mái tóc màu hung đỏ vì có nắng chiếu vào mà càng thêm nổi bật. Khuông mặt góc cạnh nam tính, đôi mắt hắn sắc bén đen sâu thẳm, lạnh lùng như loài sát thủ săn mồi, sống mũi cao đầy vẻ kiêu ngạo, đôi môi bạc hơi nhếch lên khinh bỉ đối phương.
‘’ Lão đại, bọn họ đều bất tỉnh cả rồi, phải tính sao đây?’’
Người vừa lên tiếng là Khương Dã đồng phục hắn khoác trên người là của một trường Tư thục khác trong thành phố. Cậu là một đàn em trung thành của Lục Trác Duật.
Sáng hôm nay cậu biết được trường Cao trung Chiết Dương và Học viện Quốc tế có xung đột ‘’ địa bàn’’, tình hình căng thẳng có thể dẫn đến đánh nhau, cậu liền chạy đến giúp hắn, tiện thể trả luôn mối thù lúc trước.
Hắn ngước mắt nhàn nhạt mà nhìn xem xung quanh, không lên tiếng trả lời câu hỏi của Khương Dã, thong thả quay lưng bước đi, nói:
‘’ Chúng ta đi.’’
Nam sinh trường Cao Trung Chiết Dương liền bước theo sau hắn về trường học.
Khương Dã nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn rời đi lắc đầu ngao ngán. Quay đầu nhìn một lượt đám nam sinh Họa viện Quốc tế đang đau đớn nằm la liệt kia, cậu nhún vai bất đắc dĩ rồi cũng nhanh chóng rời đi trở về trường của mình.
----------------=----------------
‘’ Rầm..’’
Cửa lớp đột nhiên bị đẩy ra một cách thô bạo, và người bước vào không ai khác chính là Lục Trác Duật. Mỗi lần bước vào lớp hắn đều làm như thế, lúc đầu mọi người còn bực bội khó chịu nhưng lâu dần nghe mãi thành thói quen thành ra để mặc cho hắn thích làm gì thì làm.
Là một trong những lần hiếm hoi hắn mặc đồng phục, như quần áo trước sau đều xộc xệt, lại có vài vết bụi bẩn, trên người hắn còn xuất hiện vài vết thương tuy không lớn nhưng đủ để mọi người trong lớp biết hắn vừa mới đánh nhau.
Đôi mắt hắn lạnh lùng lại sắc bén như chim ưng, khi hắn quét mắt tới đâu mọi người đều một biểu tình không rét mà run sợ, đến cả thở cũng không dám thở mạnh, tiếng nói chuyện cười đùa hay học bài cũng trở nên im bặt.
Ai trong trường mà không nghe đến danh xưng ‘’ đại ca giang hồ’’ của hắn cơ chứ. Thủ lĩnh chuyên cầm đầu những vụ bê bối cả trong lẫn ngoài trường.
Trên người hắn mang theo hơi thở của sự nguy hiểm chết choc. Người nào không khéo chọc giận hay đi đường không may đụng phải vào hắn thì không nói cũng biết kết cục của người đó thê thảm đến thế nào rồi.
Hắn lạnh lùng bước về chỗ ngồi của mình. Trong phòng có tất cả năm dãy bàn học, chỗ hắn ngồi là cuối dãy thứ hai từ cửa đếm vào.
Cô nghiêm đầu đưa mắt nhìn hắn. Chỗ cô là cuối dãy thứ năm gần cửa sổ, một chỗ ngồi lý tưởng của lớp trưởng trong việc quan sát mọi học sinh trong lớp.
Tóc hắn ngắn nhuộm màu hung đỏ. Hắn có một nước da màu lúa mạch khỏe mạnh, không trắng trẻo như các nam sinh quyền quý khác. Tuy hắn có mặc đồng phục nhưng không chỉnh tề một chút nào, cà vạt trên cổ bị nới lỏng ra, làm lộ ra khuôn ngực khỏe mạnh, bản tên trên áo đã bị vứt đi nơi nào.
Cô cách hắn hai dãy, không gần đến mức có thể ngửi thấy mùi khói thuốc như lời Tiêu Mẫn nói. Những lần cô nhắc nhở hắn về chuyện nề nếp, hắn chỉ dửng dưng đứng đó nhai kẹo cao su điềm nhiên nhìn cô, nhưng ngày sau đâu lại hoàn đấy. Nếu cô không nhớ lầm thì lúc đó cô đứng cách hắn tầm ba bước chân, nhưng lúc đó cô không hề ngửi thấy mùi thuốc, có lẽ là lúc đó hắn chưa hút thuốc chăng?
Có thể đúng như lời mọi người đã bàn tán về hắn. Hắn là một nam sinh bạo lực. Cô đơn giản nghĩ rằng hắn là một con người lạnh lùng, không thích người khác lại gần hay nói chuyện với bất cứ ai.
Hắn không nói chuyện với cô. Hắn cũng không nói chuyện với ai trong lớp, trong giờ học không phát biểu ý kiến hay hỏi bài, giờ giải lao không tụ tập nói chuyện.
Khi giúp cô Triệu chủ nhiệm chỉnh lý hồ sơ cô thấy hắn nhập học chậm một năm thì phải. Không nói đến bộ dạng không nghiêm túc thường ngày của hắn hay tính cách cộc cằn thô lỗ khó gần thì khuôn mặt hắn rất điển trai. Thường ngày không thể nói chuyện nhưng là ở thời điểm thích hợp có thể tùy thời đem nhan sắc của hắn dưỡng mắt cũng không tệ đi.
-