Cảm Ơn Em Đã Đến

Chương 37: 37 Mẹ

Nằm viện một tuần, Hạ Vy mới được xuất viện.

Nhưng cô vẫn bị Lục Tử Minh hạn chế di chuyển.

Cô muốn đi đâu Lục Tử Minh đều ôm cô đi.

Nhân lúc Hạ Đại Lâm đi công tác, Hạ Vy bị vác về Lục gia.

Cô cũng không có ý kiến mà vui vẻ tận hưởng tháng ngày hành hạ Lục Tử Minh.

Hiện tại cô là bảo vật của Lục gia, được Lục Hạo Thiên và Tô Phương Nghi chiều chuộng.

Lục Tử Minh lại đặc biệt nghe lời.

Giờ đây cô như bà hoàng được mọi người yêu thương.

Hôm nay là đám cưới của Lục Tử Hân và Trình Cảnh Dương.

Từ sáng sớm, Lục gia đã sáng đèn để chuẩn bị cho ngày vui.

Hạ Vy vì ồn ào mà không ngủ được, cô mặc tạm chiếc áo khoác của Lục Tử Minh rồi bước xuống nhà.

Lục Tử Minh nhìn thấy cô liền bỏ việc vội vàng chạy tới.

“Bé à, mọi người làm em thức giấc sao.

Em có mệt không? Anh đưa em lên ngủ tiếp nhé..”

Tô Phương Nghi thấy cô thức giấc thì không vui nhíu mày, quay sang nói với người làm..

“Đã bảo mọi người nhỏ tiếng thôi mà.

Để Tiểu Vy mất giấc ngủ.

Như vậy không tốt cho cả hai mẹ con..”

Hạ Vy dụi mặt vào ngực Lục Tử Minh rồi quay sang cười với mẹ chồng tương lai..

“Bác à, con không sao đâu.

Con xuống đây với mọi người cho vui.

Chứ ở trong phòng nhiều cũng chán..”

Tô Phương Nghi nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống ghế, nhẹ giọng khuyên bảo..

“Mẹ đã nói với con rồi.

Không được gọi là bác nữa.

Phải gọi là mẹ..”

Hạ Vy đỏ mặt ngước lên nhìn Lục Tử Minh.

Anh cười cười ngồi xuống ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cô..

“Mẹ đã nói thế rồi thì em cứ gọi cho mẹ vui..”

Hạ Vy không dám nhìn thẳng vào mắt mọi người, cô cúi đầu xuống nói với giọng lí nhí.

“Mẹ..”

Nghe thấy tiếng nói như muỗi kêu của cô, Tô Phương Nghi bật cười hài lòng.

Còn Lục Tử Minh đã ôm ghì cô vào trong ngực, gương mặt cô vì xấu hổ mà đỏ bừng..

“Em còn biết xấu hổ nữa à.

Ngày trước theo đuổi anh sao không thấy mặt em đỏ như vậy..”

Hạ Vy yếu ớt vùi đầu vào ngực anh, bàn tay nhỏ bé đánh vào lưng anh..

“Anh đừng nói nữa..”

Cả nhà vì hành động đáng yêu của cô mà cười đến vui vẻ.

Hôn lễ của Lục Tử Hân xong xuôi, buổi tối mọi người tổ chức tiệc.

Lục Tử Minh là con trưởng Lục gia nên phải giúp bố mẹ tiếp khách.

Trước khi rời đi anh còn cẩn thận đỡ Hạ Vy ngồi xuống, sau đó phá lệ đưa điện thoại cho cô dùng để đỡ chán.

Hạ Vy thấy vậy bật cười..

“Bảo bối, em không phải con nít mà anh dỗ em bằng cách này.

Ngoan, anh đi tiếp khách đi.

Em không sao đâu..”

Lục Tử Minh bịn rịn buông tay cô ra, trước khi đi còn tặng cô một nụ hôn ngọt ngào.

“Bé ở đây đợi anh nhé..”

Sau đó Lục Tử Minh rời đi.

Hạ Vy chán nản mở điện thoại ra nhắn tin với Nhan Mạt giết thời gian.

Bất ngờ một ly vang đỏ được đưa đến trước mặt cô kèm theo một giọng nói..

“Đây là vang đỏ mà Hạ tiểu thư thích nhất, không biết cô có nhã hứng nhảy cùng tôi một bản không?”

Hạ Vy mới mang thai được 3 tháng, cộng thêm vóc dáng thanh mảnh nên vẫn chưa nhìn rõ bụng.

Cô không nhanh không chậm cầm ly nước hoa quả được Lục Tử Minh chuẩn bị từ trước, chạm cốc với hắn ta..

“Cám ơn ý tốt của Ninh thiếu gia, tôi dùng ly này là được rồi..”

Ninh Tuấn đưa tay ra làm động tác mời.

Hạ Vy nhếch môi từ chối..

“Xin lỗi, hôm nay chân tôi đau, không tiện nhảy..”

“Vậy cô có muốn nghỉ ngơi chút không.

Khách sạn này tôi đã đặt phòng vip.

Chúng ta lên đó từ từ tận hưởng..”

Lời nói mang chút ám muội, bàn tay hắn ta còn không ngừng vuốt ve eo cô.

Hạ Vy vẫn không nhúc nhích.

Trên địa bàn Lục gia mà vẫn có kẻ to gan đào góc tường...