Cẩm Tú Thường An

Chương 3

Chương 3.

Chuyển ngữ: Thích Đổi Tên.

Năm.

Canh ba. Đêm.

Đến tận khi sáp nến chảy dài, ánh lửa gần tắt, trên hành lang mới xuất hiện hai bóng hình khoan thai bước đến.

“A Mộc, sắp xếp xong thì để Nhị đệ tiếp quản Ngọc Thạch và Tây Nhai. Như vậy ta cũng yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi sang năm.”

Lúc đi qua cửa phòng ngủ rộng mở thì hơi dừng lại, nhưng rồi lại tiếp tục bước đi.

“Đại thiếu gia.” Nha đầu trong phòng nghe thấy tiếng bước chân liền vội chạy ra.

“Phu nhân đã ngủ chưa?” Dù biết nhưng vẫn hỏi.

“Phu nhân vẫn đang đợi ngài.”

Thường Thanh bước vào cửa, lúc A Mộc và tiểu nha đầu kia muốn lui ra ngoài thì mở miệng: “A Mộc, ngươi chờ ở cửa, ta vào một chút rồi sẽ về thư phòng.”

“Thiếu gia ngài…” A Mộc và tiểu nha đầu đều không hiểu gì. Mà nha đầu kia cũng không dám nói thêm nữa, chờ đến lúc Thường Thanh vào hẳn mới quay đầu, tức giận nói với A Mộc: “Sao Đại thiếu gia nhà huynh lại có thể đối xử như vậy với Tiểu thư nhà ta chứ, Tiểu thư người, người đã chờ cả tối rồi!” Sau đó hừ một tiếng, giận dữ dậm chân rời đi, để lại A Mộc vô tội ở một chỗ: “Mắc mớ gì đến ta…”

Sau đó, trong phòng truyền ra tiếng cãi vã.

“Liễu Thường Thanh ta đã đợi chàng cả đêm đấy!”

“Chờ qua đợt này, đến lúc hết bận ta sẽ ở bên nàng nhiều hơn.”

“Rõ ràng là chàng cố ý trốn tránh ta. Có phải chàng hối hận vì đã lấy ta không?”

“Cố tình gây sự! An An, nàng đừng nên như thế.”

“Ta cố tình gây sự? Chàng nói ta nên làm sao? Liễu Thường Thanh, chàng cút ra ngoài cho ta!”

Sau đó chính là tiếng Thường Thanh giận dữ bước ra: “A Mộc, chúng ta đi!”

Đợi đến khi đi xa, A Mộc mới dám mở miệng thăm dò: “Thiếu gia, A Mộc cảm thấy, Thiếu phu nhân… Có chút… Không giống An An tiểu thư lúc trước.”

Thường Thanh hơi khựng lại: “Đừng nói như vậy. Vừa rồi chỉ là ta… Quá giận dữ thôi.”

Trong phòng, An An thất thần lẩm bẩm: “Vậy ta nên thế nào đây?” Sau đó nhìn ra khoảng không đen kịt ngoài cửa sổ.

“Ta quên mất, ta là An An.”

Sáu.

Mùa đông. Vạn vật héo tàn.

Cây dâm bụt bốn mùa sum xuê, mấy ngày trước cũng bắt đầu rụng lá.

Thân thể An An dần dần suy nhược. Thường Thanh vẫn rất bận. Từ sau lần cãi vã đó, Thường Thanh càng ngày càng ít đến, mà dù có đến, cũng không biết phải nói gì.

“Phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi.”

An An quay đầu lại, đưa tay bưng bát thuốc lên uống cạn, hơi cau mày nhưng rồi cũng chỉ nhẹ nhàng lấy khăn lụa chấm chấm khóe môi.

Tiểu nha đầu đau lòng hỏi: “Phu nhân, đắng lắm ạ?”

Lắc đầu một cái, An An lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như đang suy nghĩ, mà cũng tựa như đang ngắm cảnh.

“Phu nhân, hình như người lại trầm tĩnh giống ngày trước rồi.”

“Giống lúc trước, không phải rất tốt sao?” Nghe không ra vui buồn, cũng không có chút cảm xúc nào.

“Ngọc Nhi thích người lúc mới gả cho Thiếu gia hơn, ngày trước người không thích cười, sau này mới biết thì ra người cười đẹp như thế.” Ngọc Nhi càng nói càng vui vẻ.

An An chưa để nàng nói xong đã cắt ngang: “Nhưng có người không thích.”

Nghe thấy tiếng bước chân sau cửa, nhưng lúc quay đầu nhìn thì chỉ còn thấy bóng lưng màu xanh đang xa dần.

“Để nô tỳ gọi Thiếu gia lại.”

“Không cần, nếu chàng muốn vào thì sẽ không chỉ đứng đó.”

Bầu trời xuất hiện một trận tuyết lớn, từng bông từng bông trắng tinh mỏng manh bay tán loạn, rơi xuống đất.

Thường Thanh đổ bệnh.

An An nấu canh gừng, bưng đến thư phòng.

Lúc đi vào, nàng thấy Thường Thanh vẫn cố gắng đọc sách, cuộc thi xuân sang năm quan trọng vậy sao?

“Phu quân, chàng nên nghỉ ngơi một chút đi.”

“Làm phiền Phu nhân quan tâm, ta hiểu rồi.” Từ đầu đến cuối Thường Thanh không hề ngẩng đầu nhìn nàng một lần.

An An đặt bát canh gừng lên bàn sách, xoay người, nghiêng đầu nói thêm: “Thiếp có cho thêm đường đấy, nhân lúc còn nóng chàng mau uống đi.” Dứt lời liền muốn đi, nhưng Thường Thanh đã mở miệng: “Lúc đưa thuốc cho nàng, ta cũng cho thêm đường, tại sao nàng vẫn cau mày.”

“Thiếp không thích uống.” An An đáp, bước chân hơi chậm lại.

Thường Thanh đột nhiên ho khan, nhưng vẫn cố gắng nói hết: “Nàng rất giống nàng ấy, nhưng nàng… Lại không phải.”

Giờ khắc này, An An dừng bước hẳn, đứng ở đó, nhưng dù có làm gì cũng không thể đi tiếp, nàng chậm rãi mở miệng: “Phu quân đang nói gì thế, ta nghe không hiểu.” Khóe mắt lăn dài một giọt lệ, xẹt qua má rơi xuống đất vụn vỡ thành hoa. Nàng nắm chặt áo choàng trên vai, từng bước từng bước đi ra cửa.

“Thiếu phu nhân.” A Mộc đứng bên ngoài, cúi đầu hành lễ với An An. Nhưng khi An An đi qua, hắn lại dùng một ánh mắt rất kỳ lạ nhìn lại nàng lần nữa.

Bảy.

Mấy ngày qua đi, bệnh thương hàn của Thường Thanh không hề thuyên giảm mà càng ngày càng nặng, sốt cao không ngừng.

Cứ đêm đến, An An sẽ đến gặp Thường Thanh, nhìn hắn ngủ, rồi dém chăn cho hắn. Đợi đến khi có nha hoàn đi vào, nàng lại rời đi.

Đại phu giỏi nhất trong thành xem bệnh xong có nói, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngàn cân treo sợi tóc. Suy nghĩ mãi, đại phu mới quyết tâm viết một phương thuốc mạnh, dặn dò An An: “Phu nhân, thuốc này rất nguy hiểm, người phải cẩn thận.”

Nhận lấy đơn thuốc, An An mỉm cười nói cảm ơn đại phu. Đợi đến lúc đại phu đi rồi, nàng mới bảo hạ nhân lui hết xuống rồi ngồi cạnh Thường Thanh.

Thấy hắn mê man, thấy hắn cau mày thì không khỏi muốn đưa tay vuốt lên khuôn mặt ấy, chỉ có điều cuối cùng vẫn nhịn lại. Nàng đứng dậy muốn đi.

“Ngọc nhi, sáng sớm mai ngươi hãy đến chỗ cây dâm bụt trong viện hái hoa về đây, sau khi hãm với nước nóng thì cho Thiếu gia ăn.”

Ngọc Nhi khó hiểu nhìn An An: “Tiểu thư, cây dâm bụt đó đã khô héo lâu lắm rồi, đến lá còn không có thì lấy đâu ra hoa.”

“Sáng sớm ngày mai sẽ có. Nhớ kỹ, đừng để bất kỳ kẻ nào nhìn thấy. Muốn sớm, phải nhanh.”

“Nhưng Tiểu thư…”

“Đừng nhiều lời, cứ theo lời ta mà làm. Khuya rồi, ta rất mệt, ngươi mau lui xuống đi.”

Ngọc Nhi không hiểu gì, nhưng cũng chỉ có thể lui xuống.

Tiết trời mùa đông buốt giá, mặt trời cũng thức dậy muộn hơn. Chưa tới giờ Thìn, Ngọc Nhi một tay cầm rổ, một tay cầm đèn lồng vừa ngáp vừa lặng lẽ vào biệt viện. Đến trước cây dâm bụt kia, nương theo ánh lửa yếu ớt, từng đóa từng đóa dâm bụt nở rộ. Ngọc Nhi khó tin trợn mắt, vội vã chạy quanh cây dâm bụt một vòng. Dù không nở quá nhiều, nhưng trong thời tiết này… Nàng khẽ lẩm bẩm: “Tiểu thư đúng là thần, nói quá chính xác. Có điều cây này vốn ở trong viện của Tiểu thư, là Thiếu gia lấy về đây thôi, đương nhiên tiểu thư nhà ta phải hiểu nó rồi…” Hai tay liên tục vặt hoa, chỉ một lát sau đã đầy cả giỏ.

“Ai đấy?!” Hành lang truyền đến tiếng quát lớn. Trong thời khắc này, chỉ một ánh lửa yếu ớt cũng cực kỳ dễ thấy.

Bị phát hiện, Ngọc Nhi quay đầu lại, thấy có người cầm đèn lồng đứng trên hành lang liền vội vã thổi tắt lửa chạy đi, hoang mang hoảng loạn.

Lúc người đó chạy tới thì đã không thấy Ngọc Nhi đâu nữa, chỉ còn thấy khuất sau cành lá là một đóa hoa dâm bụt như ẩn như hiện.

Chần chờ trong chốc lát, người đó nhẹ nhàng bẻ cành dâm bụt kia xuống, trong nháy mắt, cái cây xanh tốt lập tức khô héo suy tàn, cành lá trơ trụi như chưa bao giờ có sự sống. “Bây dâm bụt này, chẳng lẽ thật sự đã thành tinh…”

Ngọc Nhi làm theo lời An An, lấy hoa hãm với nước nóng rồi cho Thường Thanh ăn, xong chuyện liền lặng lẽ trở lại phòng tiểu thư nhà mình. Thấy An An còn ngủ yên, lại chưa tới giờ dậy, nàng cũng không gọi An An dậy mà lùi ra ngoài.

Sắc trời đã mờ sáng, vừa rời khỏi phòng, Ngọc Nhi đã thấy mấy đóa dâm bụt rơi vãi trên tảng đá xanh, thấy bốn bề vắng lặng, nàng liền vội vã nhặt lên.

“Ngọc Nhi hả, sao dậy sớm thế?”

“A!” Ngọc Nhi giật mình kêu lên, hoang mang giấu mấy đóa dâm bụt sau lưng, lúc nhìn thấy A Mộc đi ra từ chỗ ngoặt hành lang liền nói lung tung: “A Mộc à, huynh làm ta giật mình đấy. Hôm nay trời đẹp nên muốn dậy sớm thôi…”

A Mộc cười cười đánh giá nàng: “À, vậy sao…”

Ngọc Nhi nổi da gà: “Đúng đấy, ạch, A Mộc ta đi trước.” Dứt lời liền đi thẳng.

A Mộc lấy cành dâm bụt trong tay áo ra, nhìn bóng lưng Ngọc Nhi, rồi lại nhìn sang tẩm cư của An An, hơi nheo mắt lại: “Lời Uyển Nguyệt dặn ta trước khi đi, rốt cuộc là có ý gì… Trước khi bị bệnh, Thiếu gia có dặn là lúc nào cũng phải quan tâm đến Phu nhân, có phải là…”

“Đúng rồi! Đi tìm Uyển Nguyệt.”