Cam Xanh Nhỏ

Chương 7

Đào Dụ Ninh giận dỗi.

Cậu cảm thấy, ai cũng có thể hoài nghi sự thông minh của cậu, nhưng riêng Dư Hiện thì không thể, cũng không phải Dư Hiện có cái gì đặc biệt đối với cậu, chẳng qua là, cậu cảm nhận được trong tâm tư của Dư Hiện hiện giờ cậu chắc chắn rất đặc biệt.

Đặc biệt đáng yêu, đặc biệt ưu tú, đặc biệt mong muốn chính mình sẽ làm vợ của hắn.

Kết quả Dư Hiện thế nào lại hoài nghi cậu, bởi vì chút chuyện như vậy mà hắn nói không cần vợ nữa.

"Thật ra là anh Ninh của cậu chưa phát huy hết uy lực thôi, khi đó tôi chỉ là một con mèo sữa nho nhỏ." Đào Dụ Ninh kéo Dư Hiện đi về nhà, "Xem ra bây giờ phải chấn phu cương một chút rồi!"

Trái lại Dư Hiện còn rất mong chờ cậu "chấn phu cương", hắn tò mò cái người này còn có thể làm ra bao chuyện kì quặc nữa.

*Chấn phu cương (振夫纲): Phát huy bản lĩnh của phu quân...

Dọc đường đi, Dư Hiện bổ sung vào não Đào Dụ Ninh n hình ảnh về "chấn phu cương", kết quả người này chỉ một mực kéo hắn về nhà, gọi với vào trong bếp: "Phu nhân Tiếu Kỳ Tuệ! Mời người ra đây một chút!"

Mẹ Đào Dụ Ninh đang rửa rau, nghe thấy tiếng con mình thì nhô đầu ra từ trong bếp.

"Dư Hiện tới rồi sao! Trước tiên các con làm bài tập một lát đi, để dì làm cơm tối cho hai đứa."

Dư Hiện ngoan ngoãn nói cảm ơn, Đào Dụ Ninh không vui: "Vị phu nhân này, lẽ nào người chỉ nhìn thấy mỗi Dư Hiện, người không thấy con trai đáng yêu của người sao?"

Mẹ Đào liếc nhìn cậu một cái: "Có thấy mà."

"Vậy sao người lại không để ý đến con."

"Con bị sốt hả?"

"Đâu có."

"Vậy con động kinh cái gì?" Mẹ Đào quay đầu nói với Dư Hiện: "Nhìn thì không thấy, chứ thằng nhỏ này tâm tư vụn vặt, thích ăn dấm chua, sau này khổ cho con rồi."

Dư Hiện vẫn khéo léo cười: "Con nằm gai nếm mật."

Sau đó mẹ Đào giơ ngón tay cái với Dư Hiện, quay lại rửa rau tiếp.

Đào Dụ Ninh: "Cậu nằm cái gì mật vậy?"

"Nằm gai nếm mật*." Dư Hiện thở dài, "Lạy cậu, lo học hành chút đi, nhìn sơ thì không chỉ riêng toán là cần bồi bổ thêm đâu, còn phải đi chung với văn nữa."

*Câu gốc là Cam chi như di (甘之如饴), câu này chỉ được hiểu đại ý là cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng một chuyện gian khổ gì đó. Do Dụ Ninh dốt văn nên nghe không hiểu.

Đào Dụ Ninh muốn phản bác lại, đột nhiên nhớ đến mục đích mình quay về, liền ôm cánh tay Dư Hiện kéo vào trong bếp.

"Mẹ."

"Há, sao giờ không gọi mẹ là phu nhân Tiếu Kỳ Tuệ nữa đi?"

"Ơ kìa mẹ, con có chuyện." Đào Dụ Ninh nói, "Dư Hiện không tin IQ 135 của con!"

"Nếu là cậu ấy mẹ cũng không tin."

"Con có thật là con ruột của người không vậy?" Đào Dụ Ninh tủi thân bĩu môi.

Mẹ Đào thấy con mình có vẻ mất hứng thật, cũng không đùa cậu nữa, nói: "Chuyện gì vậy? Làm sao lại bàn đến IQ rồi?"

"Hai tụi con đánh cược." Dư Hiện nói.

"Còn nhỏ xíu, không được tập tành cá cược, vậy tiền cược là gì?"

Dư Hiện vừa muốn nói, Đào Dụ Ninh đã lấy tay che miệng lại.

Đào Dụ Ninh: "Đây là chuyện riêng của tụi con, người chỉ cần nói cậu ấy biết, IQ 135 của con là thật."

Mẹ Đào ngó hai đứa nhỏ này một chút, nhìn ra được trò mèo.

"Trên thực tế thì đúng là vậy, nhưng nó không loại trừ sau này dậy thì sẽ phát sinh vấn đề gì, làm cho thần đồng nhí này có thể mờ nhạt giữa biển người."

"Người chỉ cần nói mỗi câu trước là được rồi, phía sau từ "nhưng" làm ơn thu hồi lại."

Đào Dụ Ninh này, nếu nói cậu vô tâm vô phế thì cũng không phải, nhưng không phải lúc nào cũng vậy, lắm lúc ngẫu nhiên cậu cũng biết nghiêm túc.

Từ sau khi đánh cược với Dư Hiện thì bị nghi ngờ là không có khả năng thực hiện, cậu liền gom đủ khí lực để học hành, đối với toán học trước nay chưa từng có biểu hiện nhiệt tình như vậy.

Dư Hiện nói: "Thật không ngờ, cậu vậy mà rất muốn làm vợ tôi."

"Cái rắm." Đào Dụ Ninh nói, "Tôi là vì thanh danh của mình! Còn nữa, tôi nói tôi muốn thi được 100 điểm, tôi sẽ gọi cậu là chồng, cũng chưa nói là sẽ làm vợ cậu."

Dư Hiện cười cười, thầm nói, đúng là ngốc thật.

Từ đây đến học kỳ còn tới hơn hai tháng, Đào Dụ Ninh thành thật cắm đầu vào trong sách vở, mỗi ngày đều lôi kéo Dư Hiện học học, thậm chí còn học hăng say hơn Dư Hiện.

Nhìn cậu như vậy, Dư Hiện cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng chưa từng nói với Đào Dụ Ninh, từ khi hai người quen biết hắn vẫn luôn lo lắng một chuyện, hắn lo lắng, nhỡ mà thành tích của Đào Dụ Ninh quá kém, bọn họ sẽ không có cách nào thi vào cùng một trường đại học.

Hắn mong rằng, bất luận là ở đâu, bọn họ đều có thể được như bây giờ, luôn ở bên nhau.

Người trẻ tuổi, đầu óc sống linh mẫn (linh hoạt minh mẫn).

Sau khi liều mạng hai tháng, lúc thi giữa kỳ Đào Dụ Ninh lần đầu trải nghiệm được một phen "thi cử gì cũng xơi được hết".

Trước đây cậu đều nộp bài rất sớm, bởi vì đề bài đó cậu biết, nhưng nó lại không biết cậu, mỗi lần thầy cô giáo nói có thể nộp bài thi thì cậu luôn là người đầu tiên đi nộp.

Lúc này cậu vẫn nộp bài thi sớm như trước kia, nhưng bất đồng là, lần này đề bài có biết cậu.

Thi xong, Đào Dụ Ninh ngồi xổm "giảng dạy" cho mấy luống hoa bên ngoài thật lâu, vừa ăn kem chờ đợi Dư Hiện, đến khi cậu ăn xong cái thứ ba, Dư Hiện đi ra.

"Cậu nộp bài thi sớm vậy?" Dư Hiện nhíu mày.

Hắn cau mày, mà nụ cười thì vẫn dính trên mặt Đào Dụ Ninh, kéo xuống cũng không kéo được.

"Hừm, cậu chuẩn bị một chút đi."

Dư Hiện: "Chuẩn bị cái gì?"

"Chuẩn bị nhận thưởng, được tôi gọi cậu là chồng."