Cẩm Y Chi Hạ

Chương 109

*** Các bạn bắt đầu từ chương này có thêm cộng tác viên giúp mình dịch truyện. Cảm ơn Đậu đã đóng góp dịch truyện. Chương này siêu chất lượng nha. Mong mọi người vẫn ủng hộ truyện. Mọi người comment đánh giá chương này để có thêm động lực dịch tiếp nhé******

****

"Là thúc ta nói." Kim Hạ phản ứng nhanh,"Bất quá người đừng trách hắn,hắn cũng là không cẩn thận nên lỡ miệng nói ra,ta mới biết được."

"Ta hết lần này đến lần khác dặn dò hắn không nói,không nghĩ hắn lại chẳng giữ kín." Thẩm phu nhân mặt trầm như nước."Hắn biết rõ ta kiêng kị nói ra chuyện cá nhân,lại tùy tiện nói cho người khác biết,xem ra hắn không phải là một người đáng tin cậy."

"Thẩm phu nhân,..... "

Kim Hạ thấy Thẩm phu nhân thật sự nổi giận,có điểm hoảng hốt.

"Nếu như hắn như vậy, đem gia thế của ta nói chuyện với nhiều người khác nữa, ta làm sao có thể dẫn hắn đi đến trước mộ phần của cha mẹ ta..."

"Dì, ta sai rồi, ta sai rồi, không phải là thúc nói,thật sự không phải hắn,ngàn vạn lần đừng oan uổng hắn." Kim Hạ vội vàng giải thích,"Về gia thế của người,thúc ta một chữ cũng không nói đến, hắn thực sự kín miệng."

"Không phải là hắn thì là ai?"

Kim Hạ khổ não nói ra:"Người vẫn luôn biết được,ta là quan gia.Kể từ khi gặp người ở rừng hoa đào,ta liền âm thầm cho người điều tra việc này,xin lỗi dì,ta chỉ là hiếu kỳ,không nghĩ đến có ý hại người..."

Thẩm phu nhân một khắc cũng không buông lỏng hỏi tiếp:"Ta cũng biết ngươi là quan gia,còn biết được ngươi là Lục Phiến Môn tiểu bộ khoái,ngươi có thể sai khiến người khác,nhưng ta thấy chỉ có Dương Nhạc đi cùng ngươi,ta nghĩ ngươi cũng không thể có quyền lớn ở đây.Ngươi nói cho ta biết, làm sao ngươi tra được?"

"Chuyện này... Có tiền là có thể thông thần quảng đại điều tra ra được..."

Kim Hạ cười khổ,âm thầm quyết tâm:Đánh chết cũng không thể khai Lục Dịch ra.

"Ngươi có quyền hạn nhưng chỉ có vài vụn bạc lẻ,ngươi làm thế nào mà có thể thông thần?" Thẩm phu nhân nhìn chằm chằm Kim Hạ.

"...Ta có thể kí sổ nợ,đây là quy củ của Lục Phiến Môn bọn ta,người không hiểu được. " Kim Hạ đáp có vài phần gian nan,cảm thấy không thể bị hỏi tới như vậy được."Đúng rồi, Dương Nhạc bảo ta đi xem nồi cháo,ta thiếu chút nữa là quên mất,ta đi trước xem thử,.... "

Nói xong,Kim Hạ chạy đi mất.

Thẩm phu nhân ngồi trong phòng nghe tiếng chân chạy đi của Kim Hạ, tự nhiên mỉm cười:" Đứa nhỏ này,lại còn che chở cho Lục đại nhân, chết sống cũng không chịu khai ra."

Kỳ thực bà ấy làm sao không biết,chuyện gia thế của mình đã là vụ án nhiều năm phủi bụi, ngoại trừ có mật thám của đám người Cẩm Y Vệ mới tra ra được chuyện này. Trong đám người bọn họ chỉ có Lục đại nhân mới dễ dàng tra ra lai lịch của Thẩm phu nhân.Cũng may hắn cũng không có ác ý gì,bất kể là vì muốn tạ ơn hắn mới tìm hiểu về gia thế của bà chứ không có ý vạch trần thân thế trước kia.Đối với chuyện này, Thẩm phu nhân trong lòng hiểu rõ.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tạ Tiêu liền mặc nguyên bộ y phục cũ cùng vớ giày, chuẩn bị đi ra chỗ thuyền đỗ gần bờ sông dưới cây hòe lớn. Vừa đi đến cửa lớn của biệt viện, liền trông thấy một vị lão phụ tóc trắng xóa, khom lưng ở cửa, dạo bước đi tới đi lui.

" Xin hỏi, bà là ai?"

Lão phụ này là ai, Tạ Tiêu nhất thời không nghĩ ra, bà chỉ nói là có thân thích với Thuần Vu gia

" Chàng trai trẻ, hôm nay ngươi đi đánh cá, vi nương không yên lòng, muốn cùng đi xem một chuyến" Lão phụ run run rẩy rẩy tiến lại gần hắn, lấy tay áp lên mặt hắn, Tạ Tiêu cả kinh lùi lại.

Nhìn thấy Tạ Tiêu bị dọa đến như vậy, lão phụ liền thẳng người vòng tay qua eo hắn, không ngừng cười khanh khách, lúc này mới khôi phục lại giọng nói bình thường: " Ca ca, thấy ta đóng giả giống hay không, liền bị ta dọa cho một trận rồi."

Tạ Tiêu nghe ra giọng của Kim Hạ, cau mày cẩn thận xem xét nàng: " Ngươi làm thế nào đóng giả được như vậy?"

" Đóng giả như vậy đi mua cá, không dễ dàng gì để người khác phát hiện ra." Kim Hạ đối với lớp hóa trang này của mình quả thực rất hài lòng, "Đi thôi!"

Tạ Tiêu cũng vì ham chơi, thấy thú vị, cũng không ngăn cản nàng. Vì tránh để người khác phát giác, hai người một trước một sau đi đến cây hòe lớn...

Con đường trước mắt hỗn loạn, bờ sông dưới cây hòe lớn đã trở thành chợ cá duy nhất trong thành, mỗi ngày ở đây tụ tập tầm mười thuyền bán cá, số lượng cá cũng chỉ có hạn, trước tiên họ còn phải đem cá lớn đưa đến các hộ quan gia cùng tửu lâu, số cá còn lại mới bày ở thuyền để bán.

Chợ cá có quy tắc của chợ cá, chủ buôn cá đến mới có thể mở cửa bán cá, chủ buôn cá chưa đến nơi, thì một con cá cũng không thể bán, nếu làm trái quy tắc, sau này nhất định không được đặt chân đến chợ cá nữa.

Mãi mới chờ đến lúc vị đại nhân một thân nhung lụa khoác áo bào, toàn thân từ trên xuống chỉ có thể dùng từ mượt mà để hình dung, nam tử trung niên ngáp một cái đi tới, đám người tự giác nhường đường, nam tử này ngay cả lời cũng chẳng buồn nói, híp mắt xem xét những khoang thuyền chứa đầy cá, bấm ngón tay từng chút từng chút, đánh giá phân lượng, tính đại khái ra giá cả, xem mình có thể lãi bao nhiêu bạc. Lúc này mới phất tay áo, đem cánh tay trắng trắng mập mập quơ quơ giữa không trung, kéo dài âm điệu: " Mở -- chợ --"

Chợ cá tức khắc lâm vào một trận ồn ào, sục sôi.

Chọn cá, cầm cân, kén cá chọn canh, cò kè mặc cả... Kim Hạ tận dụng mọi ngách mà dịch lên phía trước, hướng đến chỗ thuyền cá

Trong khoang thuyền, cá tươi nhảy nhót tung tăng, cây hòe lớn dưới thềm mặt đá, người người tấp nập chuẩn bị mua cá. Kim Hạ đóng giả lão phụ tự nhiên thành khó chen với người khác, chỉ có thể đứng ở đám người phía sau chờ mua cá

" Có hay không, năm cân cá vược?" Nàng dùng thanh âm già nua hỏi

" Không có không có..." Tiểu đầu mục không kiên nhẫn mà xua tay, liền đem một khúc đầu cá trắm cỏ nặng nề ném lên trên bờ, thét to: " Mười hai cân cá trắm cỏ, ngươi lấy hay không?"

Kim Hạ đảo mắt ngó vào khoang thuyền của hắn, bên trong cá không nhiều lắm, khác với những chiếc thuyền xa xa kia, xem ra hắn ở đây đánh cá cũng chỉ để ngụy trang, căn bản không hề nghiêm túc đánh cá.

Bên kia, Tạ Tiêu tìm được chủ chợ cá, tỏ vẻ chính mình cũng muốn bán cá.Chủ chợ cá đang ngồi trên ghế mấy dưới tàng cây, thưởng thức trà, đung đưa hai chân ngắn nhỏ, híp mắt đưa nhìn Tạ Tiêu dò xét một phen

" Vị kia ngươi từ đâu tới?"

" Là người Dương Châu"

" Ồ, đúng là một địa phương tốt. Biết bơi chứ?"

Tạ Tiêu lòng vui mừng không kiên nhẫn, cũng giả bộ ra vẻ ngoan ngoãn, liền nhẹ nhàng gật đầu.

" Ngươi muốn đánh cá?"

Tạ Tiêu tiếp tục gật đầu

Chủ chợ cá ừng ực nhấp một ngụm trà, rồi chậm rãi nói: " Ta không hiểu được quy củ đất Dương Châu, tại chỗ của ta, quy tắc được ba lấy một, minh bạch chứ?"

Ô An Bang được năm lấy một, ông này thế mà đánh ba con cá đã lấy một, thật xấu xa! Tạ Tiêu trong lòng âm thầm mắng chửi, trên mặt lại kính cẩn đáp: " Cứ như vậy, theo quy tắc của ngài"

" Được! Theo ta."

Chủ chợ cá lúc này mới đứng dậy, hắn chầm chậm từ thềm đá đi xuống, lập tức đi đến chiếc thuyền của tiểu đầu mục phía trước. Mới vừa rồi Tạ Tiêu thoáng thấy Kim Hạ mua cá trên chiếc thuyền này, đoán chắc chiếc thuyền này do giặc Oa đóng giả, chủ chợ cá liền dẫn hắn lên thuyền, ngược lại hắn có chút bị động, trong lòng thầm nghĩ không ổn, hẳn là mình cùng Kim Hạ đã bị phát hiện.

Kim Hạ ở trên bờ xách lấy đầu cá vược, thấy vậy, không khỏi cảm thấy căng thẳng.

" Đổng Tam, hôm nay ngươi đánh được nhiều hay ít cá?" Chủ chợ cá cau mày hướng vào khoang thuyền đầu xem xét. " Người ta đều chừng trăm cân cá, ngươi đến bốn, năm chục cân cũng chưa tới, ai cũng giống như ngươi, định hít gió Tây Bắc sống sao?"

Đổng Tam, chính là tiểu đầu mục, cũng không biết hắn lấy tên thật hay là dùng tên giả, đại khái bình thường bị chủ chợ cá gọi đã quen, lười nhác đáp: " Ngày mai ta đánh nhiều cá chút là được"

" Ngày mai? Ngươi ngày nào cũng nói lời này... Ta cũng không cần chờ đến ngày mai, bắt đầu ngay hôm nay, vị tiểu hyunh đệ này sẽ cùng ngươi đánh cá, còn hai ngươi chia chát nhau thế nào, ta không quản, dù sao chiếc thuyền cá này cứ theo quy tắc đánh ba lấy một cho ta." Chủ chợ cá liền đẩy Tạ Tiêu lên thuyền

"...Ai!Ai!" Đổng Tam có chút nóng nảy: " Không được, nhìn hắn chỗ nào cũng không ra dáng, dựa vào đâu bắt ta đánh cá cùng hắn"

" Chỉ bằng lời nói này của ta!" Chủ chợ cá tức giận nói: " Mỗi ngày số tiền ngươi đưa còn không đủ nhét kẽ răng ta, không đồng ý thì cút."

Đổng Tam không so đo được với chủ chợ cá, trừng mắt nhìn Tạ Tiêu, tức giận: " Giờ Dần sẽ đi ra sông đánh cá, có đi không?"

"Được!" Tạ Tiêu phấn khích, khiến sắc mặt Đổng Tam càng thêm khó coi.

Việc này tiến triển có thể nói thuận lợi ngoài dự liệu, nhưng không chỉ có Đổng Tam là giặc Oa, mà còn có giặc Oa trà trộn trong những chiếc thuyền kia, Tạ Tiêu đơn độc lại ở cùng tên kia, vạn nhất hắn không vừa mắt Tạ Tiêu...

Việc này không chỉ Kim Hạ nghĩ tới mà Thượng Quan Hi vừa rồi nghe được chuyện này cũng nghĩ đến.

" Không được, lão Tứ, ngươi không thể đi!" Nàng nói

Tạ Tiêu xem nhẹ đáp: " Lão Tứ ta mới thèm sợ hắn, lại nói ở trên thuyền, hắn lấy năng lực gì so với ta, nếu đã vào được đây rồi, lại là chuyện tốt."

" Lão Tứ, hắn không phải mao tặc tầm thường, là giặc Oa!" Thượng Quan Hi thật sự nôn nóng, " Thuyền mới rộng lớn, lỡ hắn lựa thời cơ ám toán hại ngươi, ngươi căn bản tránh không khỏi, đến lúc đó, hắn đem ngươi ném xuống sông, ngươi..." Nàng không nói thêm nữa, thần sắc trên mặt đã biểu lộ hết thảy.

" Tỷ, người trông chờ tin tốt của ta được không?" Tạ Tiêu bị nàng nói có chút phiền, cau mày đáp, " Cái gì mà ta bị người khác vứt xác xuống sông."

Thượng Quan Hi cố gắng di chuyển, chỗ chân bị thương liền đau, không khỏi đau đớn nhíu chặt mày: " Lão tứ, ta không phải có ý đó, ta là lo lắng ngươi bị hắn ám hại"

" Ta biết tỷ muốn tốt cho ta, chuyện gì cũng là vì tốt cho ta." Tạ Tiêu phiền não gãi gãi đầu, " Chính vì ta không còn là đứa trẻ, ta một mình bên ngoài lang bạt hai, ba năm nay... Là ta từng chịu bị đánh, bị đau, tiến vào đại lao, nhưng bây giờ không phải ta vẫn lành lặn đứng ở đây sao."

" Lão Tứ..."

Thượng Quan Hi định nói tiếp, liền bị Tạ Tiêu ngắt lời: " Tỷ, lần này ta không đi, Kim Hạ bọn họ nhất định sẽ lại nghĩ cách trà trộn vào đó. Đã là số mệnh của ta, càng không liên quan đến người khác."

" Ta không phải có ý này, ngươi dù sao cũng phải vì lão gia suy nghĩ kĩ, vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì..." Thượng Quan Hi vội vã nói

" Hôm nay ta đem lời nói đặt ở đây, cứ coi như lão gia tử biết được việc này, cha cũng tuyệt đối không nói nửa chữ, người tin hay không?" Tạ Tiêu ngang nhiên

" Lão Tứ, ngươi bình an trở về, chuyện này mới là quan trọng nhất."

" Tỷ lần này tới đây, cũng là vì ta mà đến, có đúng không?" Tạ Tiêu trầm mặc một chút, thở dài, mơ hồ nhìn Thượng Quan Hi, " Tỷ!, có câu này ta nhất định phải hỏi, có phải lâu nay tỷ vẫn luôn xem thường ta? Cảm thấy ta lỗ mãng, dễ xúc động, làm gì cũng không xong?"

"...... Ta không có......" Thượng Quan Hi có ý đồ phản bác, Tạ Tiêu hoàn toàn không nghe thấy, tiến gần nàng.

" Ta ở bên ngoài phiêu bạt ba năm, lại không mang về chút công danh gì, nhưng trời đất bao la lại khiến ta vô cùng vui thích! Muốn ta trở lại bang, người nói là vì lão tử, bắt ta phải ở lại làm Thiếu bang chủ, được, ta coi như là Thiếu bang chủ, nhưng chức Thiếu bang chủ này với ta đâu được gì, mọi việc trong bang đều do cha ta phân phó, ta chính là bức họa treo tường! Còn có lần này đến Nhị Chiết, người không nói, ta cũng biết người vì ta mà tới. Cùng ở trong chùa với các huynh đệ, người là sư tỷ, quản tay chân đối với ta, ta không có gì để nói, ta thân làm sư đệ mọi việc đều do người quyết định. Nhưng hiện nay, ta muốn giúp Kim Hạ bọn họ làm việc đúng đắn, người lại không cho ta đi. Là người đã giúp ta rất nhiều chuyện, nhưng người không phải mẹ ta, người suốt ngày trông coi ta, trói tay trói chân, rốt cuộc đến khi nào ta mới ra trưởng thành được."

" Ta..." Lời chưa nói xong, nước mắt không ngừng rơi, nàng nhanh chóng lau đi, cực lực làm thanh âm ra vẻ ổn định, " Được, ta biết rồi, sau này sẽ không cản ngươi. Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn yên tĩnh."

Tạ Tiêu đang giận, liền xoay người đi ra.

Lẳng lặng trong phòng, Thượng Quan Hi lấy khăn che mặt, kìm nén không khóc lớn, Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, đối với Tạ Tiêu mà nói, sự quan tâm của mình lại làm hắn chán ghét như vậy.

*****

Đầu cá được chế biến vừa vặn, hoàng kim óng ánh, lớp vỏ bên ngoài giòn xốp, vừa mới bưng ra khắp nơi lan tỏa mùi hương, khiến Kim Hạ đói bụng. Nàng đem đồ ăn bày lên bàn, nhanh miệng gọi Cái Thúc: " Thúc, mau gọi dì xuống ăn cơm, để nguội rồi sẽ không ngon nữa..."

Thuần Vu Mẫn dọn xong bát đũa, nhìn dáng vẻ thèm ăn của Kim Hạ, nhấp miệng cười nói: " Đừng nóng vội, Dương đại ca còn đang làm nước sốt trong bếp, hắn nói cá này phải ăn với nước sốt mới ngon."

" Đại Dương thật tốt!" Kim Hạ tấm tắc khen, " Cô nương nào cưới được hắn thật có phúc khí lớn."

Vừa vặn nhìn thấy Tạ Tiêu, Kim Hạ vội vàng mời hắn: " Tới vừa lúc, mau tới ăn cơm!"

Tạ Tiêu không trả lời, vừa mới chuẩn bị bước tới, phía sau liền có người đuổi theo, không nói không rằng, ra một chưởng mạnh đánh vào Tạ Tiêu, lực đạo to đến kinh người, trực tiếp khiến hắn lảo đảo mấy bước, ngã ngay bên bàn.

"A...... A Kim, ngươi điên rồi sao!"

Kim Hạ đem cá đặt xuống bàn.

Tạ Tiêu lảo đảo đứng lên, tức giận nhìn vào A Nhuệ, " Ngươi điên rồi!"

A Nhuệ công phu dù đã khôi phục một phần, nhưng quyết không phải đối thủ của Tạ Tiêu, vừa rồi là đánh lén mới tạm thời đắc thủ. Lúc này, hắn giãy giụa đứng lên, lại một quyền vung đến. Tạ Tiêu xoay người cùng đấu với hắn, nghiêng người tránh ra, hắn không thu thế về được, ngã xuống bàn, màn che mặt cũng rơi xuống.

Thuần Vu Mẫn sợ tới mức đem cơm bưng lên trốn ngay bên cạnh. Kim Hạ tán thưởng liếc nhìn hắn một cái.

" Tỷ ấy đối với ngươi tốt như vậy, thế nhưng ngươi lại làm tỷ tổn thương!" A Nhuệ giọng nói khàn khàn, quay đầu trừng mắt với Tạ Tiêu

" Ngươi là..." Tạ Tiêu có chút ngẩn ra, tiếp theo hiểu được, " Chuyện giữa ta và sư tỷ, ngươi hiểu cái gì! Từ lúc nào đến phiên ngươi nhiều chuyện?"

" Ngươi làm tổn thương tỷ ấy là không được! Bộ dạng ngươi xứng đáng với tỷ ấy sao!"

A Nhuệ cả giận nói.

Lời này có chút quen tai, tựa hồ đã từng nghe qua, Tạ Tiêu giật mình, tiến gần gương mặt kia của A Nhuệ, một lát sau, cuối cùng hắn đã nhìn thấu: " Ngươi là A Nhuệ"

A Nhuệ ngây ngốc, liền cuống quýt tìm màn che đội lên, luôn miệng nói: " Không phải, không phải, ngươi nhận lầm người rồi."

Xông lên phía trước đá bay mũ của A Nhuệ, Tạ Tiêu nắm chặt yết hầu hắn, khiến hắn khó khăn hô hấp không cử động được, đưa tay xem xét vết sẹo trên mặt hắn...

" Ca ca, không được!" Kim Hạ bật tiếng nói, buông đĩa, ngăn tay Tạ Tiêu

" Ngươi nhận ra hắn?"

Kim Hạ thở dài, nhỏ giọng nói: "Hắn bị trọng thương, được Lục đại nhân cứu, bởi vì... Mặt của mình, nên hắn không muốn cho các người biết, cho nên vẫn luôn gạt các ngươi cùng Thượng Quan tỷ tỷ."

Tạ Tiêu lúc này mới buông tay, bất mãn nói: " Ta nói mà, cảm thấy hắn luôn lén lút nhìn chằm chằm chúng ta, liền biết được có vấn đề."

" Thương thế của hắn tốt lên rất nhanh, vốn dĩ định hai ngày này nói với các ngươi" Kim Hạ nói thêm một câu

" Không... đừng để Đường chủ biết được." A Nhuệ nhặt màn che, đội lên, trong giọng nói còn run rẩy.

" Rốt cuộc là vì sao? Ta nói cho ngươi biết, tỷ của ta không thích bị người khác lừa gạt." Tạ tiêu nhìn vào vết thương dữ tợn của A Nhuệ, chắc chắn là rất khổ tâm, liền không so đo việc vừa rồi, vỗ vai hắn nói: " Không việc gì, tỷ nếu biết được ngươi là A Nhuệ, chắc chán sẽ rất vui. Ở Dương Châu, ngươi mất tích mấy ngày, tỷ sai rất nhiều người đi tìm ngươi. Ngươi nói nghe xem, ngươi vì sao vậy mà gạt tỷ ấy, không phải khiến tỷ ấy thất vọng rồi sao."

" Ta có lỗi với tỷ ấy.."

A Nhuệ giọng rất nhỏ, rồi không nói gì thêm nữa, đè nặng tấm màn che, vội vàng đi ra ngoài.

Tạ Tiêu không hiểu nhìn theo bóng dáng hắn, chuyển hướng sang Kim Hạ: " Lời này là có ý gì! Có phải hắn đã làm gì có lỗi với ta và tỷ tỷ không?"

Lại nhắc tới chuyện này, chỉ sợ ăn cơm cũng không xong, Kim Hạ thở dài: " Ca ca, chúng ta trước tiên là ăn cơm, sao lại đem ra nói chuyện khác rồi."

" Không được." Tạ Tiêu không buông tha, " Việc này không nói rõ, không ai nuốt trôi được."

" Ta nuốt trôi."

Kim Hạ hết sức thành khẩn nhìn hắn.

Tạ Tiêu trước nay dễ mềm lòng, chỉ đành nói: "...Vừa ăn vừa nói đi."

Cùng lúc Dương Nhạc từ bếp bưng nước tương tới, Sầm Thọ giúp bưng canh cá viên lên, Thuần Vu Mẫn đặt lại ghế ngồi, Kim Hạ giúp dọn cơm, Cái Thúc cùng Thẩm phu nhân cũng đi tới.

" Chưa gì đã phá cửa phá nhà, có tiền đồ!" Cái Thúc thoáng nhìn phiến gỗ rơi ở cửa, tấm tắc nói, kia vốn là ván cửa bị Tạ Tiêu đạp vào khi đánh ngã A Nhuệ.

Kim Hạ liên tục gật đầu, " Dì, hôm nay ta mua được rất nhiều cá tươi, lại còn có tay nghề của Dương đại ca, người đợi lát ăn nhiều một chút."

Thẩm phu nhân mỉm cười.

" Để ta giữ cửa đặt lại là được, đâu phải làm lớn chuyện." Tạ Tiêu thúc giục Kim Hạ, " Ngươi cũng mau nói sự thật đi."

Ngồi xuống bàn ăn, Kim Hạ hàm hàm hồ hồ bên cạnh vừa nhai vừa nói: " Là như thế này... Chuyện là... Cái kia... cái kia...cái này... hoa đào...con cá này thật tươi... sau đó hắn liền..."

Giữa một đống, " Cá viên, canh cá, đầu cá diều" Tạ Tiêu cuối cùng cũng nghe ra chút chuyện quan trọng: " Ngươi nói, Địch Lan Điệp là do hắn giết!?"

Dương Nhạc đang lấy thìa ăn, nghe được lời này, tay liền cứng đờ, canh đổ phân nửa, Thuần Vu Mẫn nhìn được.

" Không chỉ có nàng ta, trong rừng đào còn có... ba bộ thi thể nữ nhân khác, bị rắn cắn đến biến dạng" Kim Hạ nhún vai, " Đoán chừng đều do hắn hạ thủ... Ngẫm lại sau đó hắn cũng chịu rất nhiều đau khổ, như vậy sống không bằng chết, thật đáng quả báo!"

Tạ Tiêu một lúc sau mới cau mày nói: " Tiểu tử này, thường ngày trầm mặc như tảng đá, thật không nghĩ tới hắn lại tàn nhẫn như vậy, hạ thủ với cả nữ nhân. Ta cũng không thể để hắn tiếp cận tỷ tỷ của ta được. Thật quá nguy hiểm!"

Dương Nhạc ăn xong chén cơm, lặng lẽ rời bàn ăn.

" Dương đại ca xảy ra chuyện gì rồi?" Thuần Vu Mẫn nhỏ giọng hỏi Kim Hạ, " Hắn giống như có quan hệ với việc này."

Kim Hạ nhìn theo bóng lưng Dương Nhạc vừa ra ngoài, ảo não liên tục vỗ trán: " Không xong rồi, ta không nên nói chuyện này... Đều tại ngươi, một hai bắt ta phải nói!" Sau đó liền hướng Tạ Tiêu mắng.

Tạ Tiêu không hiểu được nhìn nàng: " Hắn xảy ra chuyện gì? Hắn và việc này có quan hệ gì với nhau?"

" Không nói, không nói......"

Kim Hạ cơm cũng không buồn ăn nữa, vội vàng ra ngoài an ủi Dương Nhạc.

***Một lần nữa cảm ơn Đậu đã giúp đỡ. Hãy ủng hộ truyện nha****