Cẩm Y Chi Hạ

Chương 7

Bị giày vò cả nửa đêm, Dương Nhạc cũng rất mệt, ngáp một cái rồi về khoang mình nghỉ ngơi, chân trước vừa định bước vào đã bị Kim Hạ ở phía sau túm lại.

"Ngươi lại có vấn đề gì nữa?" Hắn vừa ngoái đầu đã thấy Kim Hạ vừa nãy còn mệt mỏi, giờ đây lại mắt sáng long lanh.

"Suỵt... Ta định lặn xuống xem thử!"

Kim Hạ ghé vào tai hắn, thấp giọng nói.

Dương Nhạc đến cả nghĩ cũng chẳng cần, đầu lắc như trống bỏi: "Cha nói rồi, không cho chúng ta nhúng tay vào."

"Ngươi có nhớ lão kia nói gì không, lão bảo là chúng ta chỉ biết ba hoa chích chòe, làm không nên chuyện. Ngươi lại nghĩ xem lão là ai, là tham tướng của Cừu Loan đấy, Cừu Loan nuôi một đám đầu trâu mặt ngựa khiến người người oán trách, cái ổ này cũng chả phải thứ tốt lành gì!" Kim Hạ từng bước dẫn dụ hắn, "Chúng ta lén lặn xuống, dìm hết đống quà đó xuống lòng sông, cho lão ta tìm không thấy cũng chẳng dám ồn ào, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt."

Tuy Dương Nhạc cũng bực mình Vương Phương Hưng nhưng vẫn giữ vững lập trường, chỉ tiếp tục lắc đầu: "Không được, cha đã dặn rồi..."

"Ta biết, lời của lão đầu ta nghe, ta nghe, ta nghe..." Kim Hạ ngắt lời hắn, "Lão đầu không cho chúng ta nhúng tay vào vụ này, ta cũng chẳng định nhúng tay! Ta chỉ muốn dạy dỗ tên kia một chút, dạy rằng chỉ có hồ ly ngàn năm đạo hạnh gì gì là chúng ta chưa từng gặp, chứ dạng như lão chả là cái thứ gì!"

"... Ta thấy thôi bỏ đi, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện."

Kim Hạ dò xét biểu cảm của Dương Nhạc, thấy hắn vẫn do dự, bèn vờ nói, "... Bỏ đi, ta đi một mình, không làm phiền ngươi." Vừa nói nàng vừa xoay người bước ra ngoài.

Tuy biết rõ nàng này cố ý giả vờ giả vịt, Dương Nhạc cũng không thể không thở dài, đuổi theo: "Kỹ năng bơi lội của ta không tốt, ngươi biết rồi đấy."

"Yên tâm, không cần ngươi xuống đâu, ngươi ở trên thuyền tiếp ứng cho ta là được." Kim Hạ dặn hắn, "Quan trọng là, đừng để người ta phát hiện."

"... Rõ ràng là quan mà vẫn cứ thích làm trộm, tội gì phải thế."

Dương Nhạc lắc đầu liên tục, chẳng có cách nào gây khó dễ cho nàng.

Bấy giờ sắc trời đã sáng hơn đôi chút, nhưng mặt sông vẫn lạnh đến tê tái lòng người, Dương Nhạc nhìn mặt sông mờ mịt sương, rùng mình một cái, khuyên Kim Hạ: "Ta thấy bỏ đi thì hơn, lại không phải vì tra án, nhảy xuống nước lạnh thế này thì lời lãi gì đâu."

"Không được, ta không thể không cho lão ta ngậm bồ hòn!"

Kim Hạ chọn một nơi yên tĩnh bên sườn thuyền, chân tay mau lẹ cởi ủng, lại cởi cả áo ngoài, chỉ lanh lợi mặc áo trong, chưa xuống nước đã hắt hơi một cái.

"Ngươi xem, tội gì phải thế này." Dương Nhạc vẫn muốn khuyên.

"Suỵt..."

Kim Hạ ra dấu im lặng, thực hiện vài động tác làm nóng người đơn giản, lưng dựa vào thành thuyền ngửa người ra, chỉ nghe tiếng bọt nước khẽ vang lên, nàng đã nhẹ nhàng lặn xuống.

Biết nàng bơi tốt, Dương Nhạc không lo, nhưng lại sợ nàng bị đám người trên thuyền Vương Phương Hưng phát hiện, không khỏi thấp thỏm, luôn lưu ý đến động tĩnh trên chiếc thuyền ấy.

Nước sông hơi đục cùng với nắng sớm yếu ớt, ánh sáng dưới nước tối mịt, mờ mờ ảo ảo, dập dềnh lay động. Dưới nước, Kim Hạ nhìn xa không quá hai thước, chỉ có thể bơi về phía thuyền của Vương Phương Hưng theo trí nhớ mình.

Đường nét của thuyền trạm dần xuất hiện trước mắt, Kim Hạ bơi sang, chậm rãi làm một vòng quanh nó, không thấy có gì khác thường mới cập vào thân thuyền dò xét từng ly từng tý, thỉnh thoảng ngoi lên mặt nước lấy hơi.

Dưới đáy chiếc thuyền trạm này có vài khoang kín nước. Khoang kín nước, ý trong tên, nghĩa là mỗi khoang đều được bít kín, dù trong số đấy có một khoang sơ xuất ngập nước, thì có thể bảo đảm rằng nước sẽ không rỉ sang các khoang khác, bảo đảm an toàn cho thuyền ở mức độ cao nhất. Nếu chỉ có một khoang kín nước bị ngập thì không gây nguy hiểm gì cho thuyền, chỉ cần đợi thuyền cập bến rồi sửa sang lại là xong.

Lúc đến được vị trí của khoang kín nước thứ năm, Kim Hạ phát hiện ra điểm khác lạ. Khoang thuyền này hoàn toàn hở, đưa tay áp vào, thậm chí có thể cảm nhận được nước lưu thông qua khe hở trên thân thuyền.

"Chính là chỗ này rồi!" Kim Hạ giật mình, "Cái lũ này, để tránh tai mắt người đời mà đang tâm giấu quà sinh thần trong khoang kín nước."

Ngoi lên mặt nước hô hấp rồi lại lặn xuống, vì dưới nước quá tối, nàng không thấy chỗ mở cơ quan, chỉ có thể lấy tay chầm chậm sờ từng tấc một...

"Không có cơ quan?"

Nàng nhíu mày, hai tay áp lên đáy thuyền thử vặn, khoang thuyền này không mảy may nhúc nhích, nhìn lại thì nó căn bản đã được đóng chết bằng trúc rồi.

"Đúng là một bọn thô lỗ! Thẳng tay đóng chết, không khéo hơn được à!"

Kim Hạ thầm mắng nhiếc, hối hận rằng mình không đem dao găm xuống, giơ chân đạp mạnh vài cú mà vẫn vô dụng. Chẳng còn cách nào khác, nàng định quay về bảo Dương Nhạc vứt dao xuống để bẩy lên, vừa xoay người đã thấy gần đấy có một bóng đen, cũng chẳng biết nó ở đó từ khi nào, nàng nhất thời mơ hồ, không nhìn rõ đấy là vật gì.

Nàng dán lưng vào thân thuyền, nhìn chằm chằm vào bóng đen kia, lòng không khỏi căng thẳng: Nếu kẻ đến là thủ hạ của Vương Phương Hưng thì mình nên đi hay đánh?

Không đợi nàng nghĩ ra kế sách ứng đối, bóng đen đó dường như đã biết nàng đang tra xét, rẽ nước tiến đến, mặt mũi dần rõ nét, không phải là thủ hạ Vương Phương Hưng nhưng lại là một người còn khó đối phó hơn —– Lục Dịch!

Cả người chìm trong nước càng khiến mặt hắn trông như hàn ngọc, tóc tựa mực đen.

Sao hắn có thể xuống đây?!

Lẽ nào hắn cũng đoán ra được rương quà sẽ được giấu dưới đáy thuyền?

Kim Hạ chưa hiểu kịp, nhưng tình huống đang xảy ra trước mắt không để nàng có thể nghĩ tiếp nữa, vì Lục Dịch đã bơi về phía nàng. Võ công của Lục Dịch không kém cha hắn là bao, hai ba ngón nghề khoa tay múa chân của nàng ắt hẳn không phải đối thủ của hắn, có đánh cũng chắc chắn đánh không lại, phỏng chừng có chạy cũng trốn không thoát. Lục Bỉnh giao hảo với Nghiêm Tung, hắn đại khái cũng có thể xem như thuộc Nghiêm đảng, càng là cá mè một lứa với Cừu Loan, đương nhiên không thể nói thật với hắn, nên nghĩ cách thoát thân thì hơn.

"Lục đại nhân đúng là con người xuất sắc, đi bơi buổi sáng để cường kiện thân thể đấy à." Nàng thầm muốn khách sáo vài câu, vừa mở mồm đã phun ra một chuỗi nịnh bợ, nhờ thế mới nhớ ra mình đang ở dưới nước, vội vã đưa tay chỉ lên trên, ra hiệu muốn ngoi lên lấy hơi.

Không chờ Lục Dịch đồng ý, nàng huơ cả tay và chân bơi lên, vừa đi được nửa đường thì tay trái cứ như bị gọng sắt kềm lại, người vừa nghiêng đã bị một lực lớn lôi ngược về, sau đó nhìn thấy Lục Dịch đang lạnh nhạt nhìn mình.

"Ục ục... ục ục..."

Nàng khua tay khua chân loạn xạ ra vẻ ngạt thở, đau khổ vô cùng.

Lục Dịch hơi nghiêng đầu, thưởng thức màn kịch với vẻ thờ ơ, tay chẳng chút nào thả lỏng, ra vẻ như dù nàng thực sự ngạt thở đến chết cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái.

Hắn bày ra điệu bộ này khiến Kim Hạ chán ngán, đành phải dừng lại, trợn mắt với hắn.

Đến tận lúc đấy, Lục Dịch mới thả tay ra, bơi đến tấm ván thuyền mà Kim Hạ đã thử cạy mở, quan sát kỹ hai lượt, bất thình lình giáng thẳng một chưởng làm Kim Hạ giật thót mình.

Nước gợn sóng cuồn cuộn, ván thuyền nát vụn, một lỗ hổng lớn xuất hiện.

Cũng chẳng thấy hắn vận khí chuẩn bị trước, chỉ vỗ đại một cái đã có tác dụng mạnh như vậy, Kim Hạ thầm than trong lòng, xem ra tên này quả thực không dây vào nổi, phải cẩn thận hành sự thôi.

Lúc ván thuyền bị Lục Dịch lột sạch, cảnh tượng bên trong khoang kín nước thứ năm lộ rõ trước mắt họ, tám cái rương đen được làm từ gỗ nhãn xếp ngay ngắn...

Lục Dịch đưa tay ra hiệu cho Kim Hạ, muốn nàng khiêng rương cùng hắn.

Cũng chẳng biết hắn muốn chuyển đống rương này đến đâu? Muốn độc chiếm ư? Hay muốn dùng để trừng trị Vương Phương Hưng một phen? Kim Hạ ngờ vực trong lòng nhưng lại không thể hỏi, chỉ có thể bơi đến khiêng cái rương ở gần mình nhất.

Mỗi người vác một rương bơi về, Kim Hạ lề mề ngay sau lưng hắn, đợi đến khi bơi tới bên cạnh thuyền trạm, Lục Dịch tay vịn vách thuyền vỗ một cái lấy đà, cả người rẽ nước mà đi, ôm rương nhảy lên thuyền trạm, chừa lại mỗi Kim Hạ trố mắt nghẹn lời dưới nước. Ngày thường, nàng cũng qua lại sơ sài với bọn Cẩm Y Vệ, những tên thùng rỗng kêu to không ít, kẻ có bản lĩnh thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay, càng khỏi nói đến loại có thân thủ như tên Lục Dịch đây.

Cha hắn trưởng thành bên thánh thượng, quan hệ thân thiết, lại là chỉ huy sứ tối cao của Cẩm Y Vệ. Hắn thân là con trai Lục Bỉnh, sống lầu vàng gác tía, ăn ngọc cẩm y mà vẫn có thể nghiêm túc khổ luyện một thân công phu, quả thực rất gian nan.

Kim Hạ ôm rương chìm nổi trên mặt nước, rương rất nặng, nàng vác theo đến giờ đã tốn rất nhiều sức, bèn ngửa đầu khẽ gọi Dương Nhạc tới giúp.

Một lát sau, Dương Nhạc chưa xuất hiện thì bên trên đã có người ném xuống một sợi thừng, ngay sau đó, giọng của Lục Dịch vang lên: "Buộc thừng vào rương!"

Kim Hạ y lời mà làm.

Lục Dịch kéo một cái, rương nảy lên không trung, mang theo bọt nước bay lên thuyền, sau đó, thừng lại được ném xuống, theo sau vẫn là giọng của Lục Dịch: "Chuyển hết các rương còn lại lên đây."

Nước ngấm toàn thân rét run, ban nãy trồi lên mặt nước cho gió thổi vài phát, người càng run cầm cập, giờ lại bồi thêm lời của hắn, Kim Hạ sững người ra rồi thầm chửi rủa: Tiểu gia là người của Lục Phiến Môn, không phải Cẩm Y Vệ, dựa vào đâu mà sai khiến ta!

Lục Dịch chỉ phân phó một câu như thế rồi im lặng, cũng chẳng thấy bóng hắn đâu.

Kim Hạ nổi giận ngâm mình trong nước, nghĩ thầm có lẽ tên Lục Dịch này đang đi xối nước nóng thay y sam rồi, còn mình lại phải thay hắn dốc sức chạy việc, nóng đầu mà chẳng có chỗ phát tiết.

Tận lúc ấy, Dương Nhạc mới nhô đầu ra, bày ra vẻ mặt việc-lớn-tiêu-rồi, kiềm giọng hô hoán: "Không xong, lần này chúng ta bị Lục Dịch phát hiện rồi!"

Nhìn ông anh chất phác lúc nào cũng chậm nửa nhịp này, Kim Hạ chẳng hơi đâu mà tức giận với hắn nữa: "Ta biết rồi. Ngươi trông thấy sợi thừng rồi chứ? Ngươi cầm một đầu đi, ta giật ba lần thì ngươi kéo mạnh lên."

Dương Nhạc gật gật đầu, nhìn Kim Hạ lặn xuống dưới nước.

Cũng may sợi thừng đủ dài, Kim Hạ kéo nó xuống nước buộc vào rương trong khoang kín, giật ba cái, Dương Nhạc đứng trên thuyền lại kéo mạnh lên, nàng chỉ cần nương theo đó mà đỡ, tiết kiệm được kha khá sức. Cứ thế vài lượt, chuyển hết rương lên thuyền rồi, Kim Hạ mới mệt mỏi trèo lên.

Thấy nàng dưới nước lạnh đến nỗi môi trắng bệch, Dương Nhạc vội đưa ngoại bào sang khoác cho nàng, gió thốc qua, Kim Hạ run cầm cập, hắt hơi một tiếng to tướng.

"Lạnh chết tiểu gia ta rồi... Ngươi nói xem hắn dựa vào đâu mà sai khiến chúng ta, chúng ta là Lục Phiến Môn, không phải bọn thuộc hạ Cẩm Y Vệ của hắn..." Kim Hạ được quấn trong ngoại bào, tức tối bất mãn.

"Tiểu gia của ta ơi, ngươi mau về khoang thay y phục khô cái đã." Dương Nhạc giục, "Ta lập tức nấu bát canh gừng mang sang cho ngươi, không thì chưa đến Dương Châu đã ngã bệnh rồi."

Lục Dịch thay áo xong, chẳng biết thong thả đi ra từ cái xó nào, khóe mắt liếc thấy vẻ thảm hại của Kim Hạ nhưng chẳng thể hiện thái độ gì, chỉ lạnh nhạt phân phó: "Chuyển hết rương đến khoang của ta." Dứt lời, xoay người đi luôn.

"... Hắn đúng là chẳng khách khí gì với chúng ta." Dương Nhạc chỉ biết thốt lên mỗi câu này.

Kim Hạ bất mãn lườm hắn, sau đó lại hắt hơi một cái.

"Rương để ta chuyển, tiểu gia, ngươi mau đi đi, thay y phục cái đã." Dương Nhạc đuổi nàng.

Kim Hạ cũng đã lạnh đến khó mà chịu nổi, vừa hắt hơi vừa quay về khoang mình.