Cẩm Y Chi Hạ

Chương 76

A Nhuệ nhìn thấy hắn đẩy chén trà đến trước mặt, cũng không lấy nó, cũng không đụng đến nó.

"Nghe nói Vương Ân năm đó tính khí không tốt lắm, ngươi cùng hắn giống nhau mấy phần." Lục Dịch nhấp một ngụm trà, thở dài:"Năm đó hắn phụng mệnh bảo vệ Đại Lý tự Tả Thiếu Khanh Đổng phu nhân và nhi tử đi tới Đại Bi tự thắp hương, không ngờ tới lại bị tặc nhân ám hại, Đổng phu nhân cùng nhi tử bị tặc bắt cóc."

Nghe tới, A Nhuệ sắc mặt càng âm trầm

Lục Dịch nói tiếp:"Vương Ân bị thương nặng, bị trách phạt là không làm tròn bổn phận, hắn mang thương tật muốn truy tìm tung tích của tên tặc nhân, nhưng bởi vì thương thế quá nặng mà đã hôn mê....

A Nhuệ gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

"Ngươi đã ở đây trại quan trông chừng bên giường bệnh ba ngày, đáng tiếc là lệnh tôn nhà ngươi bảo ngươi đi đi." Lục Dịch nói

Trầm mặc một lúc lâu, A Nhuệ mới chậm rãi hỏi:"Ngươi sao lại biết Vương Ân là cha ta?"

"Kim Cương Triền Ti Thủ, là do kế thừa mà có, cha ngươi năm đó không thu đồ đệ, nếu không có ngươi, ta còn tưởng công phu này đã biến mất." Lục Dịch tinh tế uống ngụm trà:"Ngươi năm đó vô cớ mất tích, không nghĩ tới lại theo Nghiêm gia, đến Giang Nam làm nội gián, đáng tiếc thay, Vương Ân nếu như biết được, trong lòng e rằng không sống yên ổn."

"Lời này có ý gì?" A Nhuệ vừa mở lời, liền phát hiện không thích hợp, lập tức lại nói:"Ngươi chớ có gây xích mích với ta."

"Gây xích mích? Thật là buồn cười!" Lục Dịch lạnh nhạt nói:"Ngươi nếu không muốn biết, năm đó người bắt cóc Đổng phu nhân rốt cuộc là ai, thì ngươi cứ việc ra khỏi cửa."

"Tặc nhân là Cố Tiểu Phong, ta đã sớm biết được."

"Cố Tiểu Phong bất quá chỉ là giặc cỏ, sự thật người đứng sau sai khiến là ai, ngươi có biết không?"

A Nhuệ sững sờ:"Người đứng sau chuyện này?"

Lục Dịch lạnh nhạt nói:"Đại Lý Tự Tả Thiếu Khanh Đổng gia có môt vị bạn tốt, Thẩm Luyện. Hắn bởi vì kết tội Nghiêm Tung có tội, bị giáng xuống làm dân thường, Ngày ấy, Đổng gia đã đưa hắn đi."

A Nhuệ đợi hồi lâu, Lục Dịch cũng không nói thêm gì

"Chỉ là đi tiễn hắn?" Hắn không nhịn được hỏi

"Ngươi nên quen với việc phong cách hành sự của bọn họ." Lục Dịch gật đầu:"Nếu Cố Tiểu Phong bắt cóc Đổng phu nhân, thành công chuyện này hắn sẽ được thay thế chức vị của cha ngươi, làm Cẩm y vệ."

A Nhuệ ngây ngốc hồi lâu:"Vì vậy, cha ta chết cũng là kế hoạch của bọn chúng."

"Việc này không cần có kế hoạch, cha ngươi hoặc vì thương tật mà từ chức, hoặc vì không làm tròn trách nhiệm nên mất chức điều tra, đối với bọn hắn cũng không có gì khác nhau." Lục Dịch khá thông cảm nhìn hắn:"Ta không hiểu là làm sao, ngươi dễ dàng từ bỏ kinh thành, ở đây làm gián điệp như thế?"

"Cha đi rồi, đột nhiên có rất nhiều chủ nợ thúc ép ở cửa..." Chỉ nói nửa câu, A Nhuệ liền ngừng nói, phẫn nộ đứng lên, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Dịch:"Ngươi cho rằng cố ý nói như vậy, ta sẽ trúng kế?"

"Ta cho rằng ngươi có thể vẫn không đần độn đến mức không thể cứu chữa." Lục Dịch nói

"Hừ....."

A Nhuệ quay ra ngoài cửa, thân thể uyển chuyển, trong nháy mắt liền biến mất trong màn đêm.

Trong gian phòng, Lục Dịch nhìn A Nhuệ vẫn chưa uống chén trà, ánh mắt khó tả.......

************

Sau khi đích thân tự mình tìm ra khoản tu sửa sông, Lưu Tương Tả viết sổ sách đệ trình, đoàn người vẫn còn ở lại Dương Châu chờ thánh thượng phê chỉ thị, tháng ngày rãnh rỗi không có việc làm lại đến.

Kim Hạ vốn là muốn ra ngoài thành săn bắt một con gà rừng cho thủ lĩnh bồi bổ thân thể, đáng tiếc vận may không tốt, đi vòng vo nửa ngày cũng không tìm được, liền hái rất nhiều hoa hòe trở về, nghĩ rằng Đại Dương sẽ làm được một món gì đó. Lúc về đến y quán, ở cửa thì gặp phải Tạ Tiêu.

Bởi vì A Nhuệ duyên cớ, còn có Thượng Quan Hi đối với mình còn bất mãn, Kim Hạ vẫn không dám hướng đi đến Ô An Bang, lúc này tình cờ gặp Tạ Tiêu, nhớ tới có chuyện cần phải nói rõ cho hắn biết, vội vã gọi hắn vào y quán nói chuyện.

"Sao mấy ngày nay không thấy bóng dáng ngươi, ngươi bận rộn việc gì sao?" Tạ Tiêu vừa đi vừa hỏi

"Ca ca, ngươi ngồi xuống, ta có việc muốn nói cho ngươi biết." Kim Hạ kéo hắn ngồi xuống tại phiến đá sân sau, nghiêm mặt nói:"Thủ lĩnh đã nói với ta, chính là chuyện ngươi muốn hướng mẹ ta nói chuyện cầu hôn."

Tạ Tiêu cũng nghiêm mặt nói:"Ta cũng muốn bàn việc này, ở kinh thành quy củ ta không hiểu lắm, sính lễ như thế nào mới hợp quy củ."

"Không phải, ca ca, chúng ta bây giờ không phải thời điểm bàn chuyện sính lễ..." Kim Hạ đang chờ tiếp tục nói, liền nghe thấy Dương Nhạc từ đằng sau giọng nói cất lên.

"Tiểu gia, mẹ ngươi lại có tin này." Hắn đem phong thư đưa cho Kim Hạ, đưa tay lấy tay nải trong đó có hoa hòe vừa nãy Kim Hạ vừa mới thu hoạch, tự nhẩm:"Đủ làm hai, ba món."

Kim Hạ mở thư ra, nhìn qua loa một lần, nhíu chặt lông mày, ngay sau đó lại tỉ mỉ nhìn một lần, bất mãn nói:"Mẹ ta làm sao có thể như vậy được, đây không phải là lừa người hay sao?"

"Chuyện gì vậy?" Tạ Tiêu ngạc nhiên nói

Dương Nhạc bên cạnh châm chọc cười nói:"Ta xem ra, mẹ ngươi là quyết tâm muốn hôn sự này thành."

"Cái gì hôn sự?" Tạ Tiêu càng lúc càng mơ hồ

Vốn dĩ mẹ của Kim Hạ muốn thúc đẩy Kim Hạ cùng Dịch gia tam công tử việc hôn sự, vốn là không biết ngày tháng sinh đẻ của Kim Hạ, vẫn cứ viện cớ cùng Dịch gia Tam công tử bát tự xứng đôi, lần này gửi thư chính là nhắc nhở Kim Hạ bát tự, ngàn vạn lần đừng lỡ miệng.

Sau khi nghe Dương Nhạc giải thích, Tạ Tiêu mới hiểu mọi chuyện, nhìn dáng dấp Kim Hạ khóc không ra nước mắt:"Ngươi nhắc mẹ ngươi về ta, ta không cần tính đến bát tự."

Đúng rồi, sự tình đã đến nước này, trước tiên phải giả quyết một số chuyện trước mắt. Kim Hạ hít sâu môt cái, bình tĩnh, đưa tay lên bả vai hắn:"Ca ca, ngươi thực sự là người trượng nghĩa, có điều việc cầu hôn này, ngươi vẫn là nên quên đi. Ta nghĩ kĩ càng, thứ nhất nhà ta thì ở kinh thành, ngươi đang ở Dương Châu, mẹ ta khẳng định là không muốn gả ta đi xa, ta cũng không muốn gọi ngươi ở rễ, thứ hai ta đây là bộ khoái, còn ngươi là người trong giang hồ, ta lại là quan gia, điều này thực sự có điểm bất tiện....Nói tóm lại, ca ca có phen ý tốt, ta cảm động sâu sắc, việc hôn sự không được, chúng ta hãy cùng nhau hòa nhã huynh đệ."

Đợi Kim Hạ nói xong, Tạ Tiêu nhìn chằm chằm một hồi lâu, mới nói:"Thì ra, ngươi thích người có dáng dấp thư sinh?"

"Đương nhiên không phải, mẹ ta cũng đang nghĩ cách khác." Kim Hạ buồn rầu nhìn về phía Dương NHạc

Hắn nhìn mặt Kim Hạ nói:"Đừng nhìn ta, ta không phải là đối thủ với mẹ ngươi, lập tức trở lại kinh thành, ngươi mau nghĩ cách khác đi."

"Để thủ lĩnh nói cho mẹ ta biết, ta vẫn còn nhỏ, không vội kết hôn, đợi thêm hai năm nữa cũng không sao."

Kim Hạ nói xong, liền hướng đi đến phòng Dương Trình Vạn, lại bị Dương Nhạc kéo lại

"Lục Dịch đang ở trong phòng, ngươi chờ một lát rồi vào." Hắn nói

"Lục Dịch ở bên trong?" Kim Hạ ngạc nhiên nói:"Hắn đến đòi tiền sao?"

Dương Nhạc lắc đầu một cái

Kim Hạ rón rén đi tới, vừa mới chuẩn bị nhìn qua khe cửa hở, cửa đã bị người bên trong mở ra....Lục Dịch đang đứng tước mặt Kim Hạ.

"Lục đại nhân...." Chóp mũi suýt chút nữa đụng vào cửa, Kim Hạ vội lui ra sau một bước

Lục Dịch quay người đóng cửa, lúc này mới nhìn thẳng Kim Hạ nói:"Nghe nói ngươi sắp tới có việc vui, ta nên chúc mừng ngươi chăng..."

"Cái...Cái gì việc vui?"

"Mẹ ngươi cũng đã thay ngươi xem bát tự, bước kế tiếp nên chấp nhận rồi." Hắn nhíu mày nói

"Làm sao mà ngài đều biết chuyện này?"

Kim Hạ lần đầu tiên mới cảm thấy thủ lĩnh cũng không thật kín miệng.

Lục Dịch ung dung lướt qua bên cạnh Kim Hạ, miệng nói:"Đáng tiếc, ta vừa mới xin cho Dương Trình Vạn điều tạm đến Bắc Trấn Phủ..."

Nghe được mấy chữ Bắc Trấn Phủ, Kim Hạ trên người rùng mình, đi theo phía sau hỏi hắn:"Vì sao phải đem thủ lĩnh điều tạm đến Bắc Trấn Phủ?"

"Thương tật ở chân của Dương Trình Vạn ít nhất cũng phải nghỉ ngơi vài tháng, điều tạm ở đây, hắn có thể dưỡng thương cho tốt mà Lục Phiến Môn cũng không có gì phải nói:" Lục Dịch hướng Kim Hạ nói:"Ngươi cùng Dương Nhạc là thủ hạ của hắn, cũng có thể điều tạm đến đây."

"Đại nhân nghĩ thật chu toàn." Kim Hạ vui vẻ nói:"Nói như vậy, thủ lĩnh có thể ở lại Dương Châu dưỡng thương."

"Đương nhiên, có thể, chỉ là...." Lục Dịch dừng một chút, hình như có việc gì khó nói

"Chỉ là chuyện gì, đại nhân cứ việc nói, có cần ty chức sẽ dốc sức hỗ trợ." Kim Hạ vội nói

"Ta đang có việc phải đi Chiết Giang, vốn là không mang theo thủ hạ, ngươi rãnh rỗi ở chỗ này, chi đành theo ta làm việc vặt cũng còn tạm được." Lục Dịch lạnh nhạt nói:"Có điều nghe nói ngươi có chuyện vui trước mắt, hay là ngươi muốn trở về kinh thành kết hôn."

"Làm sao có thể!" Ước gì có cớ để không cần hồi kinh, cơ hội trời cho lớn như vậy, Kim Hạ làm sao có thể buông tha, vội vàng hướng hắn nói:"Đại nhân cần ty chức đi cùng, tất nhiên ty chức đồng ý bất kể dầu sôi lửa bỏng, không chối từ."

"Còn việc hôn sự?" Lục Dịch hỏi

"Ty chức tuy là người trong công môn, đương nhiên là lấy quốc sự làm trọng." Kim Hạ lời lẽ chính nghĩa

Lục Dịch dừng bước, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kim Hạ:"Không hối hận?"

"Tuyệt đối không hối hận..." Kim Hạ nháy mắt, không nhịn được hỏi một câu:"Đi Chiết Giang, có trợ cấp sao?"