Cẩm Y Chi Hạ

Chương 88

Bốn phía tiếng người ầm ĩ, đến lao lực mới có thể phân biệt được giọng nói của Thượng Quan Hi, vài lời ngắn ngủi, đối với A Nhuệ mà nói trong lòng giống như dầu sôi lửa bỏng, trong đầu không thể nghĩ ai khác ngoài Đường chủ. Vẻn vẹn chỉ cách một vách ngăn xe ngựa hai người lại gần nhau đến vậy. Hắn đã từng nghĩ rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại nàng, nhưng không ngờ giây phút gần như sắp chết này lại có thể nghe được giọng nói của nàng.

Tạ Tiêu gặp lại Kim Hạ cũng rất vui mừng, chỉ là nhìn thấy Lục Dịch ở bên liền tức giận giọng ồm ồm nói:"Các ngươi khởi hành so với bọn ta sớm hơn, sao đến hôm nay mới đến đây?"

"Trên đường gặp mưa to, xe ngựa lại bị lún, còn có...." Kim Hạ không tiện nói bởi vì Thuần Vu Mẫn cùng đồng hành, vì chăm sóc cho cô nương, trên đường đi chậm đi rất nhiều:"Nói chung là nói bằng một lời thì khó nói hết. Các ngươi thì sao?"

"Bọn ta vừa mới tới Gia Hưng liền gặp phải giặc Oa, đánh đuổi bọn chúng được một đoạn đường, hôm qua vừa mới ở ngoài thành nên tiện thể đi xem tên thủ lĩnh giặc Oa bộ dạng trông như thế nào." Tạ Tiêu ngạo nghễ nói:"

"Trên đường gặp rồi đánh đuổi bọn chúng sao? Nghe thấy liền ngưỡng mộ oai phong thật." Kim Hạ cười nói:"Ca ca, ngươi có nhớ hay không lần đầu gặp gỡ, ta liền đoán ngươi là đại hiệp phong độ."

Tạ Tiêu nghe được trong lòng vui vẻ.

Lục Dịch ở bên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Kim Hạ, vẫn chưa nói gì, đưa mắt nhìn tên kia bên cạnh Tạ Tiêu đầu đội nón vành im hơi lặng tiếng, bỗng nhiên lạnh nhạt nói:"Xem ra vết thương ở chân ngươi đã không còn lo lắng nữa."

Người kia nghe vậy, ngẩn người, đem nón vành bỏ xuống, giọng nói lạnh nhạt đề phòng:" Lục đại nhân, ngài có khỏe không?"

Người này là Sa Tu Trúc, lúc trước Lục Dịch một cước đá gãy xương đùi của hắn, còn việc sau đó Lục Dịch cố ý thả hắn, hắn vẫn đối với Lục Dịch vô cùng cảnh giác.

Lục Dịch đối với hẳn ngược lại có tâm ý khen ngợi:"Ngươi là đi theo bọn họ tới đây chống giặc Oa sao? Như vậy xem ra lời ngươi nói khi đó trên thuyền cướp đi quà sinh thần là vì bách tính, đúng là lời nói thật. Ta đây quả khâm phục."

Nghe hắn khen ngợi mình như thế, Sa Tu Trúc ngược lại không được tự nhiên, ngượng ngùng nói:"Lục đại nhân quá lời."

"Nếu đều là người quen cũ, vừa đúng lúc mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đi thôi." Kim Hạ nhiệt tình nói.

Thượng Quan Hi khéo léo từ chối nói:"Không được, các sư huynh trong miếu còn đang nghỉ chân ở cách đây không xa, bọn ta còn phải cùng bọn họ hội họp, lập tức phải rời Hàng Châu rồi."

"Đúng rồi ta nhớ tới lúc còn ở Dương Châu tung tích của A Nhuệ không rõ, có đi tìm hắn chưa? " Kim Hạ cố ý dò hỏi.

"Vẫn không có." Thượng Quan Hi thở dài nói:"Cha ta nói sẽ giúp ta tiếp tục tìm kiếm, các ngươi là quan gia, nếu như có tin tức của hắn, nhất định phải nói cho ta biết."

"Đó là đương nhiên, hắn nếu như biết được tỷ tỷ ở chỗ này, nói không chừng cũng sẽ đuổi theo giúp đỡ."

"Nếu hắn ở chỗ này....." Thượng Quan Hi hình như có chút ngây người, chần chừ chốc lát, mới nửa thở dài nửa thương cảm nói:"Hắn ở đây thì tốt rồi."

Bên trong xe ngựa A Nhuệ nghe được, ngón tay gắt gao nắm chặt thành xe, hai mắt đau đớn nhắm chặt.

Kim Hạ có chút hơi thất vọng:"Vậy các ngươi đi sao, vậy sau này đi đến đâu gặp các ngươi? "

"Trước mắt giặc Oa vẫn còn đang chung quanh lẩn trốn, bọn ta cũng không có chỗ ở cố định, chỉ theo các sư huynh trong miếu mà đi." Thượng Quan Hi cười nói:"Nói không chừng ngày nào đó chúng ta lại gặp nhau. Cáo từ."

Tạ Tiêu, Sa Tu Trúc cũng chắp tay cáo từ.

Kim Hạ nhìn ba người bọn họ từ từ đi xa, cảm thấy họ toát lên khí chất hùng dũng oai phong, tự nhiên cảm thấy chính mình sống không được như họ, mà phải chịu nhiều uất ức.

"Bọn họ đã đi xa, ngươi còn lưu luyến sao?" Lục Dịch nói nhỏ:"Như vậy không nỡ sao?"

Kim Hạ chí lớn kịch liệt than thở:"Ta cũng muốn đi chống giặc Oa, nhìn họ rất tự tại."

Lục Dịch gật đầu đồng ý nói:"Công phu của ngươi tuy rằng không tốt, có điều ngươi đi theo các hòa thượng cũng có ích, bọn họ sẽ không thể chê bai bữa ăn đều là củ cải."

Kim Hạ lặng im không nói gì.

Vừa đến nhà trọ, mở cửa sổ nhìn hàng cây dương liễu cùng hưởng gió nhẹ lướt qua mặt, Kim Hạ nằm nhoài bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật, vừa mới được ăn món ngon, Kim Hạ lại không thể không cảm thán với tên gọi thiên đường Hàng Châu. Sau đó quay người, ngắm người nằm trên giường nói

"Quy tắc cũ, nếu ngươi không chịu ăn, ta liền đi gọi Sầm Thọ."

Lời còn chưa dứt, A Nhuệ đông cứng run sợ nói:"Ta không ăn cháo, ta muốn ăn cơm."

"Cuối cùng thì ngươi cũng chịu mở lời." Kim Hạ cười nói:"Ngươi đã biết là ta không lừa gạt ngươi rồi phải không?"

A Nhuệ tiếp tục nói:"Cho ta xin mời đại phu, ta không muốn cứ nằm như thế này."

"Được, ta sẽ nói lại cho Lục đại nhân biết." Kim Hạ thầm hiểu

"Ngươi nói cho hắn biết, chỉ cần để thân thể trở lại như bình thường, ta sẽ đem điều ta biết được nói cho hắn biết." Ánh mắt của A Nhuệ có vẻ lạnh lùng:"Hắn để ta sống dở chết dở cho đến bây giờ, không phải là muốn biết điều gì sao?"

Kim Hạ rất tò mò hỏi:"Ngươi rốt cuộc là biết được gì đó sao? Nói cho ta nghe thử một chút."

A Nhuệ lạnh lùng trừng mắt nhìn Kim Hạ:"Ngoại trừ Lục đại nhân, ta sẽ không nói cho người khác biết."

"Ngươi vẫn là rất khách khí, không biết lần này ngươi mất tích, người trong Ô An Bang hội khắp nơi tìm ngươi." Kim Hạ không nặng không nhẹ đâm hắn một câu, lúc này mới lắc đầu đi ra cửa.

Lục Dịch vừa mới thay áo bào, Kim Hạ vào đúng lúc này liền chói mắt đỏ mặt, không biết hắn làm sao lại thay áo bào.

"Ngươi tới vừa đúng lúc, giúp ta buộc thân áo bào." Lục Dịch phong thái tự nhiên gọi nàng.

"Được... "

Kim Hạ lấy dây ở bên cạnh, vòng qua bên hông hắn, cẩn thận buộc chặt.

Vừa mới buộc chặt, Lục Dịch xoay người lại, hai tay vòng lên hông của nàng, ôm lấy thật chặt, cau mày nói:"Rõ ràng trên đường này đều cho ngươi ăn thức ăn ngon, đều không bỏ sót món nào, sao ngươi lại không chút nào thay đổi lớn lên chút nào?"

Kim Hạ tách vòng tay hắn ra, cung kính nói lại tình hình:"Ty chức vì là ra sức phục vụ đại nhân, mỗi này lo lắng hết lòng, cũng rất mệt mỏi lắm chứ."

"Vì lẽ đó..." Lục Dịch đang chờ câu sau của Kim Hạ

"Đại nhân không ngại thử xem mỗi ngày lại thêm bữa ăn khuya được không." Kim Hạ thành khẩn đề nghị

Lục Dịch không nhịn được cười, đang muốn đáp lại, liền nghe bên ngoài cửa Sầm Phúc cung kính nói:"Đại công tử, Hồ Tổng đốc phái kiệu tới đón ngài, ty chức đã để cho bọn họ ngồi hầu ở bên ngoài rồi."

"Ta biết rồi."

Kim Hạ kinh ngạc nói:"Hồ Tông Hiến? Hắn biết được ngài đã đến Hàng Châu rồi sao?"

"Chúng ta đã đi dùng cơm, lại dừng chân, hắn làm sao không biết, là Tổng đốc của cả tỉnh Chiết Giang cơ mà." Lục Dịch sửa soạn lại ống tay áo.

"Đúng rồi, A Nhuệ bên kia..." Kim Hạ vội mang chuyện của A Nhuệ nói cho Lục Dịch biết.

"Trên người của hắn chứng bệnh rất cổ quái, có lẽ đối với độc của người Đông Dương có quan hệ. Ta đã cho Sầm Thọ đi hỏi thăm nơi đây có đại phu nơi nào am hiểu giải độc hay không?" Lục Dịch tựa như đã sớm ngờ tới.

Kim Hạ cũng thở dài:"Chỉ có Thẩm phu nhân mới là cao thủ giải độc, tiếc là bây giờ không biết phu nhân đang ở nơi nào."

"Không vội, ta đã cho người điều tra Thẩm phu nhân thân phận, bà ấy không phải đang về lại quê nhà sao, chờ điều tra được thân phận, dĩ nhiên sẽ biết được bà ấy đang ở nơi nào." Lục Dịch không yên tâm căn dặn Kim Hạ nói:"Buổi chiều ta e rằng sẽ về trễ, nơi đây giặc Oa hung hăng ngang ngược, không sánh được khi ở Dương Châu, ngươi chớ có chạy lung tung."

"Ta rất có chừng có mực."

Nhớ tới mấy ngày đầu gặp nhau, Kim Hạ còn lừa gạt Dương Trình Vạn lặn dưới dòng sông tìm kiếm quà sinh thần, Lục Dịch liền cảm thấy nàng đúng mực là khiến người khác không thể tin được, nói:"Chớ trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi nếu như lại đi ra ngoài, gặp phải chuyện gì, chắc chắn lại kiếm bạc."

Nhìn biểu hiện của Kim Hạ, Lục Dịch cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

********

"Bên ngoài núi Thanh Sơn, có lâu quán, có ca múa hát bên Tây Hồ, khi nào...." Thuần Vu MẪn dựa bên cửa sổ, nhìn cảnh đẹp Tây Hồ, thuận miệng thì thầm.

Nha hoàn hướng trên người nàng khoác thêm áo choàng:"Cô nương, người cẩn thận gió lớn bị cảm lạnh."

Lão ma ma thì đem chăn đem đặt bên cạnh, thay đổi nhà trọ họ cũng phải tự chuẩn bị chăn mền cho cô nương, lại phải sắp xếp đồ đạc cho thỏa đáng, hướng Thuần Vu Mẫn nói:"Đi trên xe ngựa mấy ngày liền, cuối cùng cũng đến được Hàng Châu, có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút. Cô nương có muốn hay không tắm rửa thay y phục? Ta có thể đi chuẩn bị nước nóng."

"Không vội, các ngươi cũng đều mệt mỏi cả rồi, xuống nghỉ ngơi chút đi." Thuần Vu Mẫn ôn nhu nói:"Ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút."

"Được, cô nương nghỉ ngơi trước, có việc thì gọi cho ta."

Nhìn thấy nha hoàn cùng lão ma ma đều lùi ra, Thuần Vu Mẫn mới khe khẽ thở dài. Bọn họ đều là người làm trong nhà, tuy nói vậy nhưng họ cũng là người phúc hậu, ở trước mặt nàng cũng rất quan tâm chăm sóc, cũng không dám sai khiến bọn họ quá nhiều. Huống hồ lần này đi xa nhà, nghĩ đến trong lòng họ cũng không cam tâm tình nguyện.

Nàng ngồi bên cạnh bàn, thuận tiện lấy ra một quyển sách, lật được vài trang, nhưng là một chữ đều không xem nổi nữa. Trên đoạn hành trình này, nàng cùng Lục Dịch và bọn người dưới trướng kia đi cùng nhau, đặc biệt là nữ bộ khoái kia. Mặc dù có lúc cảm thấy như nữ tử nhưng lại múa đao đánh nhau không ra thể thống gì, có thể đã làm cho Thuần Vu Mẫn cảm thấy hiếu kì.

Vốn tưởng rằng nữ bộ khoái kia khác với mọi nữ tử, nhưng hôm nay chỉ cách màn xe lại nhìn thấy vị Thượng Quan tỷ tỷ kia, như vậy tứ thế oai hùng, thực tại khiến người ta hâm mộ.

Đưa tay muốn rót một ly trà nóng, để ý thấy bên trong ấm nước đã không còn, nàng định gọi nha hoàn, lại không gọi, thầm nghĩ bất quá lại gọi nha hoàn đi lấy nước, chút chuyện nhỏ này, chính mình cũng không phải không làm được. Nghĩ như vậy, nàng cẩn thận sửa soạn lại tóc cùng xiêm y, liền nhẹ nhàng mở cửa bước đi ra ngoài.

Bởi vì không muốn khiến người ta phát hiện ra A Nhuệ, Lục Dịch lệnh cho Sầm Phúc thuê cả một tiểu viện trong quán trọ, đỡ phải bị người khác quấy rầy. Thuần Vu Mẫn chỉ biết đi theo không để ý đến hành động của họ, bây giờ bước ra cửa, liền ngẩn người, do dự đi chậm về phía trước, nghĩ là có thể gặp được nhiều người hay tiểu nhị trong quán.

Đi được vài bước, ngó nhìn xung quanh góc tường, cũng không gặp ai cả, nàng chần chừ trong chốc lát, không biết mình có nên tiếp tục đi về phía trước. Đúng lúc này, nàng nghe thấy gian phòng bên cạnh truyền đến một tiếng rên thống khổ...

Là giọng nam?

Chẳng lẽ có người bị bệnh? Là ai? Nàng thấp thỏm bất an, tay cầm chắc thành cửa sổ, thò đầu thử thăm dò

Không nhìn rõ bất cứ thứ gì, mà người kia vẫn còn đang rên rỉ, nghe như hắn là đang vật lộn với cơn đau.

Ở tại nơi này bên trong tiểu viện đều chỉ có một mình mình, nếu như bỏ mặc thì không được, Thuần Vu Mẫn lấy dũng khí đi tới cửa, gõ cửa, nhẹ giọng nói:"Ta đến đây." Lúc này mới đẩy cửa đi vào.

Lúc nàng đẩy cửa vào trong, ở trên giường có người đang đau đớn quằn quại, A Nhuệ kêu lên một tiếng rồi nặng nề té xuống đất

Thuần Vu Mẫn sợ giật bắn người, ngây người chốc lát, mới nghĩ đến chính mình nên tiến đến đỡ hắn dậy.

"Ngươi...không sao chứ?" Nàng thử thăm dò tiến lên trước, bởi vì A Nhuệ đang đưa lưng về phía cô nương, nàng chỉ có thể suy đoán lung tung:"Ngươi không phải là Sầm Phúc, Sầm Thọ, như vậy người là Dương bộ khoái sao?"

A Nhuệ khó khăn ngồi dậy, đưa tay mình nắm lấy thành giường, trên mu bàn tay hiện ra rõ ràng vài vết thương do bị đao chém. Thuần Vu Mẫn vốn định đưa tay dìu hắn, nhìn thấy tay hắn, sợ đến mức vội vã thu tay về, giương mắt nhìn mặt A Nhuệ, nhất thời hoảng sợ kêu lên, không tự chủ được lui lại mấy bước, thân thể lại đụng phải bàn, ngã nhào ra đất

Kim Hạ ở trong bếp đang sắc thuốc, nghe thấy động tĩnh, liền cầm đũa khuấy liền chạy tới.

Cùng thời điểm đó, Sầm Thọ, Dương Nhạc cũng nghe thấy động tĩnh, tìm đến phòng của A Nhuệ.