Cẩm Y Chi Hạ

Chương 93

Ở bên ngoài cổng thành, chỗ quan tài đặt ở đó có dấu vết máu tươi, khá là dễ thấy. Dân chúng bởi vì họ kiêng kị nên chỉ đi vòng quanh chỗ đó. Ở chỗ vết máu, Kim Hạ ngồi xổm xuống quan sát, ngón tay chấm vào vết máu bụi bặm, tinh tế xem xét, cau mày nói:"Người này chết chắc chắn là không vượt quá ba canh giờ."

Dương Nhạc đo đạc dấu vết cũng như kích thước của cỗ quan tài.

Ở cuối quan tài có nhiều vết máu nhất, mà trên đất lại có nhiều dấu vết hơn, Kim Hạ xung quanh đi tới đi lui, không biết từ chỗ nào lượm được một khối móng ngựa sắt, tập trung quan sát xung quanh mặt đất, mấy lần dừng lại, nửa ngồi nửa quỳ xuống cẩn thận kiểm tra.

"Quan tài không phải là được khiêng tới đây, là một xe ngựa chở đến rồi bỏ xuống đây." Kim Hạ chỉ dấu vết ở trên đất, hướng Dương Nhạc nói:"Từ chỗ vết máu có thể thấy được, có thể chảy nhiều máu như vậy, là do vừa mới chết đã bị mang đến đây. Chỗ này cách chỗ giết người không vượt quá hai dặm, Đại Dương chúng ta đi xem thử đi."

Dương Nhạc vội vàng lôi kéo Kim Hạ:" Hay là bẩm báo cho Lục đại nhân trước đã."

"Cách đây chỉ hai dặm mà thôi, chúng ta hãy đi trước lén lút xem thử một lát, sau đó trở về bẩm báo. Ngộ nhỡ giặc Oa đã đi rồi, để bọn họ một chuyến tay không, chẳng phải trở về lại trách cứ chúng ta nhiều chuyện sao, chúng ta liền đi liếc mắt xem thử, lại không giao thủ cùng bọn chúng đâu."

Dương Nhạc không còn cách nào khác hậm hừ:"...Lại là muốn đi liếc mắt nhìn thử."

Kim Hạ lôi hắn đi, dương dương tự đắc cầm trong tay móng ngựa sắt:"Đại Dương, ngươi cũng lưu ý xem ở trên đất, là một cỗ xe có hai con ngựa, sau khi bỏ dỡ quan tài, xe ngựa hơi nghiêng về sau, lúc ngựa duỗi chân ra là thời điểm nó làm rơi móng."

Hai người bọn họ men theo đường đất vàng, đoạn đường này đứt quãng nhưng lại có manh mối, hướng theo hướng đông nam mà đuổi sát, quả nhiên vẫn chưa tới hai dặm, đã nhìn thấy một thôn xóm.

Chỉ là một thôn xóm rất bình thường, tốp ba tốp năm đầy khói bếp, gà gáy chó sủa, ở bên cạnh giếng có một gia đình nông dân đang nấu nước, còn có trẻ con đang nô đùa chạy nhảy, tất cả đều hết sức bình thường.

"Chỗ này không giống như là có giặc Oa." Dương Nhạc hướng Kim Hạ thấp giọng nói:"Ngươi có nghĩ hay không rằng chúng đã đi ngỏ khác."

Kim Hạ nhăn lông mày, tiếp theo kiểm tra vết bánh xe ngựa trên đất cùng móng ngựa:"Sẽ không sai đâu, nhất định là chiếc xe ngựa này."

Vết bánh xe cuối cùng quẹo vào một nhà của gia đình nông dân, Kim Hạ cách ba bức tường nhìn vọng vào bên trong, nhìn thấy chiếc xe ngựa cùng con ngựa màu đỏ thẫm yên tĩnh ăn cỏ ở trong chuồng, ở chân sau của nó quả nhiên là không có móng ngựa.

Một người nông phụ (phụ nữ nhà nông) tự trong nhà bước ra, nhìn thấy Kim Hạ cùng Dương Nhạc đang dòm ngó xung quanh, ngạc nhiên nói:"Cô nương, ngươi có chuyện gì sao?"

Quay đầu nhìn thấy người nông phụ này, Dương Nhạc càng khẳng định là nhìn nhầm, lôi kéo Kim Hạ rời đi, hướng nông phụ cười nói:"Không có chuyện gì, không có chuyện gì."

"Đại tẩu, ta lượm được một khối móng ngựa bằng sắt, không biết có phải là của nhà ngươi."

Kim Hạ không chịu đi, hướng nông phụ cười nói.

Nông phụ sững sờ:"Móng ngựa sắt sao?"

"Đúng vậy, ngươi nhìn xem có phải con ngựa nhà ngươi rơi mất một móng ngựa sắt không." Kim Hạ đi tới hàng rào ngoài cửa, đưa móng ngựa cho nông phụ xem

Nông phụ không đến xem, khoát tay một cái nói:"Không phải là của nhà ta, ngươi đi đi."

"Đi thôi, đi thôi...." Dương Nhạc cũng lôi kéo Kim Hạ

Kim Hạ cũng không kiên trì nữa, thuận theo Dương Nhạc, cho đến khi đi được hơn mười bước, mới âm thầm thở dài nói nhỏ:"Đại Dương, ngươi cũng phát hiện là không bình thường phải không?"

Dương Nhạc lúc nói chuyện liền môi cũng không động:"Lúc ngươi tra hỏi, xung quanh mấy gian phòng đều có người ló đầu ra xem, nơi này chính là một ổ cướp, chúng ta đi nhanh đi."

"Thôn này người già, trẻ nhỏ tất cả đều có, làm sao ẩn thân giặc Oa nhiều như vậy." Kim Hạ cũng không hiểu

"Đừng suy nghĩ nữa, ngươi không nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau sao?"

"Hình như là có đến bảy, tám tên?" Kim Hạ bước chân tuy rằng không nhanh không chậm, nhưng cảm thấy sống lưng phả ra hơi lạnh đằng đằng sát khí, trước mắt Kim Hạ, mấy nông phụ đang nhanh chóng ôm hài tử của mình đi vào trong nhà, "Đây là bọn chúng đã sẵn sàng tư thế diệt khẩu, chúng ta đánh hay là chạy?"

"Phải trở về báo tin mới được." Dương Nhạc nói

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lòng có hiểu ngầm, đồng thời đột nhiên chạy thật nhanh

Mới chạy được không tới mấy trượng, có mấy đao ám khí bay tới trước mặt, hai người đều bị ép bức dừng bước, mà mấy người sau lưng cũng đã đuổi theo.

Kim Hạ cùng Dương Nhạc đứng lưng tựa lưng, trước mặt có ba tên am hiểu ám khí, sau có bảy người đứng cầm đao.

"Còn muốn chạy!" Một người trong đó hung ác nói,"Giết bọn họ!"

"Chờ đã!" Một tên dáng dấp như kẻ đứng đầu ngăn lại, hướng Kim Hạ quát lên:"Các ngươi là làm sao tìm được tới đây? Có phải là quan binh cũng đã tới đây?"

"Đại ca, mặc kệ bọn chúng có hay không đem quan binh tới đây, đều phải giết chúng."

Tên thủ lĩnh tay nhấc lên:"Không vội, dù sao bọn chúng cũng không trốn thoát, hỏi cho rõ ràng đã."

Kim Hạ ngầm đoán ý của hắn, không biết được là sau khi hỏi rõ ràng dự định thả bọn họ, hay là sau khi tra vấn lại giết bọn họ?

"Hiểu lầm, hiểu lầm chỉ là hiểu lầm!" Kim Hạ cười nói

"Thế nào, cần phải ra tay với bọn ngươi thì mới chịu nói thật sao?" Tên thủ lĩnh lướt ánh mắt, tên ám khí bên tay áo đã chuẩn bị sẵn sàng, từ tay áo bắn nhanh ra ba viên ám khí nhắm vào Kim Hạ, Dương Nhạc nhanh nhẹn dùng đao cản hết ba đường, hai người từng người toàn thân né tránh.

Lúc đó, bên hông Dương Nhạc lộ ra chế bài của Lục Phiến Môn, bị tên thủ lĩnh thu vào ánh mắt, lập tức hung hăng nói:"Thì ra các ngươi chính là người của quan phủ! Vậy thì không cần cùng các ngươi khách khí, giết!"

"Chờ một chút!" Kim Hạ nhanh nhẹn lên tiếng:"Các ngươi vì muốn báo thù cho Uông Trực, ra tay hành hạ giết chết con của kẻ thù, lẽ nào các ngươi cho rằng Hồ đô đốc sẽ bỏ qua cho các ngươi sao! Rất nhiều quan binh ngay tức khắc sẽ đến." Kim Hạ muốn cho bọn chúng đều sợ hãi nhanh chóng rời khỏi thì Kim Hạ mới cùng Dương Nhạc thoát thân được.

Tên thủ lĩnh cười lạnh nói:"Hồ đô đốc ngày đó đem hắn tới giao nộp cho bọn ta, đã nghĩ đến ngày này. Lão chủ thuyền đã bị giết, chẳng lẽ còn muốn con trai hắn còn sống trở về sao!"

"Là do Hồ Tông Hiến đưa đến chỗ giặc Oa sao?" Kim Hạ sửng sốt

"Tiến lên! Giết bọn chúng, không để cho trở lại báo tin." Tên thủ lĩnh vung tay đáp

Người người vung đao chém tiến lên, Kim Hạ nghiêng người né tránh, nắm được đòn của đối phương, nỗ lực đánh trả lại. Bọn chúng cũng không phải là cao thủ võ lâm, ra chiêu cũng không có kết cấu, nhưng ra tay cũng rất được, khí lực cũng lớn, có thể là do quanh năm ở trên biển. Kim Hạ ngược lại càng khó khăn hơn khi đánh bọn chúng.

Dương Nhạc cũng cố gắng đoạt lấy chuôi đao, mà phi thân đá ngã lăn hai người.

Kim Hạ cùng Dương Nhạc thật nhanh trao đổi ánh mắt, đồng loạt hướng tên thủ lĩnh mà tấn công. Bắt giặc thì phải bắt vua trước, tóm được tên thủ lĩnh, bọn chúng mới kiêng nể, vậy thì mới có thể toàn thân quay trở về. Mà nếu như đọ sức cùng bọn chúng, ám khí bay ra cũng dễ dàng bị thương, nên bọn họ không dám động đến chúng.

Hai thanh đao miễn cưỡng bổ về phía tên thủ lĩnh, bỗng nhiên từ bên cạnh duỗi ra một thanh đao Đông Dương, vững vàng mà chặn đao của hai người. Sức mạnh to lớn, chấn động mạnh đến mức Kim Hạ mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Đông Doanh lãng nhân!

Tên thủ lĩnh hướng người Đông Dương này nói một tràng tiếng Đông Dương, Kim Hạ cùng Dương Nhạc nghe như thế nào cũng không hiểu được, đã nhìn thấy tên thủ lĩnh phất phất tay, bọn giặc Oa ở phía sau cầm đao lui ra một chút, chỉ một mình tên kia cất bước tiến đến bọn họ.

"Hắn đây là muốn một mình đấu với hai chúng ta, lá gan của hắn cũng không nhỏ rồi." Kim Hạ cảm thấy tên Đông Doanh lãng nhân này có thể là một trong số những tên luyện tập kiếm đạo, hắn thường hay hoành hành ở vùng duyên hải, chắc chắn là vô cùng hung hăng càn quấy.

Dương Nhạc nghiến răng nói với Kim Hạ:"Không cần thiết phải cùng hắn liều mạng, thoát thân quan trọng."

"Ừ..."

Hai người giả bộ làm dáng, sẵn sàng cùng Đông Doanh lãng nhân ứng chiến.

Hắn ta cầm đao chậm rãi bước, nhìn chằm chằm hai người bọn họ hết sức khinh thường.

Sau một khắc, Kim Hạ không có phản ứng báo trước mà dùng móng ngựa sắt đang cầm ném đi, đánh thẳng vào mặt của tên Đông Dương, thừa dịp hắn không phản ứng lại, Kim Hạ cùng Dương Nhạc bay lượn ra ngoài

Trên mặt bị ném trúng thẳng ra máu, tên Đông Dương tức giận thét lớn lên, tên thủ lĩnh cũng nổi giận.

Mấy đao ám khí bắt đầu tung ra giữa trời, hướng Kim Hạ mà bắn nhanh tới

Kim Hạ phản ứng coi như là nhanh nhẹn, thoát được một, dùng đao ngăn một, nhưng vẫn bị hai đao ám khí trúng vào chân, đau đến ngã quỵ ra trên đất, không còn sức chạy nữa.

Cứ như thế toàn là đao hướng Kim Hạ mà đánh...

*******

Trong thành Hàng Châu...

Sầm Thọ ở trong tiểu viện không biết là đi tới đi lui bao nhiêu lần. Thuần Vu Mẫn thấy hắn nôn nóng bất an như vậy, không nhịn được mở miệng nói:"Ta ở đây cũng tốt, còn có nha hoàn cùng lão ma ma ở đây chăm sóc. Ngươi nếu có chuyện, cứ việc đi đi."

"Thuần Vu cô nương nói gì vậy, ta không có sự tình gì muốn làm, đại công tử vốn là muốn ta trông chừng cô nương, không thể thất lễ được." Sầm Thọ vội cung kính nói

"Ngươi....Là đang lo lắng cho Viên bộ khoái phải không?" Thuần Vu Mẫn thăm dò hỏi

Không nhắc đến thì càng tốt hơn, nhắc đến liền khiến Sầm Thọ đùng đùng nổi giận:"Đại công tử ra lệnh cho bọn họ ở tại nhà trọ, lần này lại trốn ra ngoài, chờ lát nữa Đại công tử trở về ta làm sao giải thích?"

Thuần Vu Mẫn nghĩ ngợi nói:"Ta nhớ rằng Viên cô nương có nói chỉ là đi xem một lát rồi trở lại, nói là muốn đi cổng thành Đông, vì sao bây giờ vẫn chưa trở về."

"Nha đầu kia mở miệng ra thì có khi nào nói thật, nói là đi ra cổng thành Đông, không chừng lại đi dạo Tây Hồ cũng nên." Sầm Thọ tức giận nói

Đang nói Sầm Phúc cùng Lục Dịch vào trong tiểu viện

"Ai đi dạo Tây Hồ rồi hả?" Sầm Phúc cười hỏi

"Viên...." Sầm Thọ ấp úng nói, "Viên cô nương cùng Dương huynh đệ đi ra ngoài."

"Bọn họ đi dạo Tây Hồ sao?" Lục Dịch hỏi, hắn vốn là muốn cùng nàng nhân dịp đi đến Hàng Châu, đi dạo chơi Tây Hồ, không nghĩ tới Kim Hạ lại trốn đi ra ngoài chơi.

"Không phải, bọn họ nói là muốn đi ra ngoài cổng thành xem một lát, cũng không biết sao, bây giờ vẫn chưa về."

Lục Dịch nhíu mày:"Đi khi nào? Ngươi sao lại không ngăn cản bọn họ?"

"Bọn họ thừa dịp thấy ta ra ngoài chăn ngựa liền lén trốn đi." Sầm Thọ oan ức nói:"....Đại công tử vừa đi khỏi, bọn họ liền chạy theo sau."

Sầm Phúc nhìn thấy Lục Dịch nhăn mày, ôn nhu khuyên nói:"Bọn họ là lần đầu đến Hàng Châu, tuổi vẫn còn trẻ, yêu thích náo nhiệt, đi dạo phố quên canh giờ cũng là chuyện bình thường, ty chức bây giờ liền đi dọc đường tìm thử xem, đại công tử ngài không cần quá lo lắng."

Lục Dịch đối với Kim Hạ cực kỳ hiểu rõ tính tính của nàng, nhớ khi ở rừng hoa đào suýt chút nữa là mất mạng, vậy mà sau đó nàng lại quay trở lại đó điều tra, bây giờ ở ngoài thành nếu như phát hiện ra manh mối gì, nhất định sẽ điều tra ra tận nguồn. Điều duy nhất an ủi chính là Dương Nhạc cùng đi với Kim Hạ, ngộ nhỡ gặp nguy hiểm, có thể cùng nhau phối hợp.

"Sầm Phúc, đi cùng ta ra cổng thành phía Đông."

Lục Dịch nhàn nhạt phân phó nói, không để ý những lời Thuần Vu Mẫn nói, liền mau chóng đi ra ngoài.

Sầm Phúc cứ nhìn chằm chằm trách cứ Sầm Thọ rồi vội vàng đuổi theo.