Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1530: Tiêu Bối

Đúng lúc này từ bên trong đi ra một người, người này không ai khác chính là Diệp Yến.

Nàng vừa đi ra ngoài, nghe được bên này ồn ào thì trầm giọng hỏi:

“ Có chuyện gì xảy ra?”

Nhưng lúc nàng nhìn qua bên này, khi thấy đám người Khúc Hồn, Tịnh Vân, Thương Lâm cùng với Xuân Đức và Nhiễm Quân thì sửng sốt một hồi nhưng ngay sau đó trên mặt nàng lộ ra thần sắc vui vẻ.

“ Mọi người hôm nay sao lại tới đây? Khúc Hồn đại ca tìm tới nơi đây là muốn gặp ta sao?”

Nàng vừa nói thì vừa ném cho Khúc Hồn một cái ánh mắt quyến rũ. Khúc Hồn thấy vậy thì khẽ ho nhẹ nói:

“ Khụ khụ, là chúng ta nghe được Tiểu Yến ngươi cùng với Ngưng Sát cô nương đã khỏe nên muốn đến đây nhìn xem một chút, dù sao chúng ta cũng đều là bạn học.”

Diệp Yến nghe vậy mấy lời nói như vậy, lại nhìn Khúc Hồn cái bộ dạng ngại ngùng kia thì trong lòng nàng không khỏi ngọt ngào thầm nghĩ “ hóa ra Khúc Hồn đại ca là muốn đến thăm ta”.

Tiếp đó Diệp Yến liền quấn lấy Khúc Hồn, một tay kéo hắn đi vào bên trong biệt viện, về phần những người khác thì giống như là nàng quên luôn rồi.

Xuân Đức nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cảm khái:

“ Cái này gọi là tình yêu sao, ài, tình yêu đúng là thứ độc dược làm cho con người ta lu mờ ý chí mà, dính vào cái này không chết sớm cũng chết muộn.”

Tịnh Vân ở bên cạnh nghe vậy thì cười nói:

“ Lão Tà ngươi vừa nhìn liền biết người cơ đơn, làm sao có thể hiểu được tình yêu là thế nào cảm giác. Nói cho Lão Tà ngươi biết, tình yêu là một loại cảm giác rất mỹ diệu.”

Xuân Đức nghe thế thì nhếch môi xem thường nói:

“ Tình yêu sao, ta cảm thấy nó thật nhạt nhẽo, ở thế giới chúng ta làm gì có tình yêu chân chính,lão nhìn hai người Khúc Hồn cùng Diệp Yến lúc này có phải hay không rất ư hạnh phúc nhưng bọn hắn có khả năng đến với nhau sao? Diệp Yến kia vừa sinh ra chính là con cờ chính trị rồi, đừng nhìn nàng lúc này tự do tự tại, hơn người một bậc nhưng số mệnh của nàng từ lâu đã không nắm trong tay nàng. Về phần Khúc Hồn sao, lấy thân phận của hắn hiện tại thì Diệp gia còn không có để ý tới hắn đâu. Hai ngươi muốn tới với nhau, khó càng thêm khó. Dù sao thế lực lớn luôn chú ý đến lợi ích, gã ra ngoài Diệp Yến nhất định phải mang lại lợi ích lớn nhất cho bọn họ.”

Xuân Đức vừa nói chính là nhất châm kiến huyết, chỉ qua dăm ba câu ngắn ngủi liền vén lên toàn bộ bức màn hư ảo do tình yêu tạo nên để lộ ra sự thật tàn khốc phía sau.

Hắn vừa nói ra mấy lời này, vốn đang tươi cười mọi người đều trầm mặc, không ai nói thêm câu gì.

Xuân Đức thu hết biểu cảm của mọi người vào trong mắt, thấy mọi người như vậy trầm mặc thì hắn cười nói:

“ Mọi thứ đều có chuyển cơ mà, biết đâu Diệp gia lại nhìn chúng tư chất kinh người của Khúc Hồn tên kia thì sao, đến lúc đó có khi Diệp gia lại gã Diệp Yến cho hắn. Mà thôi, việc này không bàn tới nữa, chúng ta đi vào bên trong thôi.”

Mọi người nghe vậy thì gật đầu, tiếp đó một nhóm người bắt đầu đi vào bên trong,vừa đi vào trong bọn họ vừa suy nghĩ mấy lời Xuân Đức vừa nói. Bọn họ đột nhiên cảm thấy tình yêu cũng không phải cứ đôi bên nguyện ý là được, mà bên trong còn ẩn chứa rất nhiều khúc mắc nữa.

……

Không qua bao lâu thì bọn họ đi tới một chỗ biệt viện, đây là một tòa vô cùng rộng lớn biệt viện, ở cửa chính là một khu vườn hoa, bên trong đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, chim hót ríu rít, sương khói lượn lờ, tựa như Tiên cảnh bình thường, trong không khí đều tràn ngập từng trận hương hoa. Hoàn cảnh nơi đây khác xa với ngoại giới bên ngoài. Ở bên ngoài không khí âm trầm, lạnh lẽo bấy nhiêu thì bên trong hoàn toàn ngược lại, khi tức thanh xuân, tươi mát khắp nơi.

Thoáng nhìn một cái, mấy người bọn họ liền thấy ba người Ngưng Sát, Khúc Hồn cùng Diệp Yến, lúc này đây ba người đang cùng với mấy người khác nói chuyện. Những người kia bên trong cũng có không ít người quen, phần nhiều là bạn học cùng lớp. 

Xuân Đức vừa nhìn thấy đông người như vậy, hơn nữa lại còn nhìn thấy mấy tên không vừa mắt như Dương Bát Lang ở bên trong đám người thì liền cảm thấy đần độn vô vị, hắn cũng không thuộc mấy cái vòng tròn bên trong Diệu Linh Thánh Tông nên cũng không muốn tham gia nói chuyện với mấy kẻ mà bản thân không ưa.

Nhìn qua mấy người Tịnh Vân, Thương Lâm, Nhiễm Quân, hắn cười nói:

“ Cảnh quan nơi đây rất đẹp, ta muốn đi nhìn xem một chút, mọi người ở lại nói chuyện vui vẻ. Tí nữa đi lên nhờ giúp ta gửi lời chào hỏi mọi người.”

Hắn nói xong thì cũng liền quay đầu rời đi, cũng không có nhìn xem chủ nhân nơi đây là Ngưng Sát có đồng ý hay không. Hành động của Xuân Đức tất cả mọi người đều nhìn trong mắt, trong lòng không ít người lúc này đều nổi lên phẫn nộ cảm giác, Xuân Đức làm như thế không khác gì coi khinh bọn họ cả.

Dương Bát Lang nhìn thấy Xuân Đức rời đi thì không khỏi nói:

“ Người này một chút lịch sự tối thiểu cũng không có, vậy mà cứ như vậy rời đi, hắn chẳng lẽ cảm thấy ở gần chúng ta rất khó chịu hay sao? Vậy mà không thể tiến lên chào hỏi mọi người một tiếng liền đã quay đầu bỏ đi. Hừ.”

Nghe hắn nói thì một người khác cũng là phụ họa:

“ Hừ. Không biết người này là ai? Cái giá cũng thật quá lớn à, vậy mà không để Ngưng Sát tiểu thư vào trong mắt. Hắn làm như vậy không khác gì xem thường Ngưng Sát tiểu thư, xem thường Tiêu gia.”

Nói dăm ba câu thì tên này liền đã chụp mũ cho Xuân Đức rằng xem thường Ngưng Sát, xem thường Tiêu gia, kém chút gắn cho hắn tội danh phản loạn Diệu Linh Thánh Tông.

Vốn mấy người khác ở bên cạnh cũng bất bình, đang muốn thêm mấy câu nhưng mà Ngưng Sát nói ra một câu khiến cho mọi người ở đây đang muốn nói gì đều phải nuốt vào trong.

“ Hắn là bạn tốt nhất của ta, việc của hắn không phải là mấy người các ngươi có thể đàm luận, ta ở gần các ngươi cũng cảm thấy rất khó chịu, nếu các ngươi còn nói thêm lời nào nữa ta liền ném toàn bộ các ngươi ra ngoài.”

Ngưng Sát ngữ khí cường ngạnh ác liệt vô cùng, bên trong lời nói của nàng mang theo một loại ma tính khiến cho không ai dám nghi ngờ lời nói của nàng.

Thoáng cái bầu không khí nơi đây lâm vào tình trạng xấu hổ vô cùng. Nghe được những lời nàng nói thì trong lòng mỗi người đều là ngũ vị tạp trần.

……

Rời đi nơi Ngưng Sát đang ở, Xuân Đức không mục đích đi lòng vòng khắp nơi, hắn mặc dù đã cố gắng dung nhập vào bên trong thế giới này nhưng hắn làm sao vẫn cảm thấy, bản thân giống như không thuộc về thế giới này vậy, hắn cảm thấy nói chuyện hay ngồi cạnh đám kia liền khiến hắn khó chịu, một thứ đang lẽ chỉ là thức ăn của hắn vậy mà cũng có tư cách ngồi ngang hàng cùng hắn nói chuyện. Điều này khiến hắn cảm thấy khó chịu không thôi.

Ngày trước cái cảm giác này không quá mãnh liệt nhưng từ khi tấn thăng lên Địa Ngục Ma Long thì cảm giác kia càng ngày càng trở nên mãnh liệt. Nếu không phải có Bóng Ảnh giúp hắn loại trừ cái cảm giác kia thì hẳn hắn không thể sống được ở nơi đây.

Sau khi đi một hồi, đi lòng vòng một lúc lâu, thì Xuân Đức đi tới một cái sân nhỏ, nơi này đang có một tên thanh niên lẳng lặng ngồi trên ghế, một đôi con mắt màu xám nhìn buồn bã vô cùng. Hắn lúc này đang nhìn về phía một bông hoa đang đã héo tàn ở bồn hoa cách đó không xa.

Vừa nhìn thấy thanh niên kia, Xuân Đức liền có cảm ứng, hắn cảm giác được trên thân thể tên này mang theo một loại độc tố nào đó mà hắn đang cần.

Ngay lập tức trong đầu hắn sinh ra một cái ý niệm “ nuốt sống người này thành tựu Thiên Địa Độc Thân” có điều cái ý niệm này vừa hiện thì liền bị hắn diệt trừ, nơi này là bên trong Thiên Ma Viện, hơn nữa tên thanh niên này ở bên trong nơi đây thì có 9 phần liên quan đến Tiêu gia rồi, vì vậy hắn không thể ở trong này động thủ được.

Có điều biện pháp còn rất nhiều nhưng trước hết phải tiến lên làm quen với người này cái đã. Nghĩ như vậy Xuân Đức liền nhanh chân đi tới bên kia.

Người thanh niên kia hình như cũng đã cảm ứng được Xuân Đức đi tới, bạch y nam tử quay ghế lại,trên mặt toát ra một tia nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt rơi vào Xuân Đức đang đi tới, hỏi:

“ Xin chào đạo hữu. Không biết đạo hữu là ai? Tới đây tìm ta sao?”

Xuân Đức đi tới gần, nghe được tên thanh niên bạch y chào thì hắn cũng không có chào lại mà lặng yên đánh giá tên thanh niên, sau vài giây ngắn ngủi thì hắn liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Xuân Đức nói:

“ Ta nghĩ cùng với đạo hữu làm một cái giao dịch, giao dịch này liên quan đến tương lai sau này của đạo hữu, không biết đạo hữu có hứng thú không?”

Thanh niên bạch y nghe vậy thì sửng sốt một lúc, sau đó lại hồ nghi đánh giá người thiếu niên trước mắt, hắn lúc này thử thăm dò tu vi của Xuân Đức nhưng mà khi hắn dùng hồn niệm thăm dò thì phát hiện hồn niệm của hắn sau khi tiến gần tới Xuân Đức liền quỷ dị biến mất, phát hiện này khiến hắn cả kinh.

Ngay lập tức trong đầu hắn hiện lên một cái ý niệm, người trước mặt là “cao thủ” hơn nữa không phải cao thủ bình thường. Ánh mắt hắn lúc này trở nên sắc bén dị thường, trong đôi con ngươi hiện lên ánh sáng khác lạ.

Hắn vẫn cười nhưng nụ cười có chút lạnh, hắn lạnh nhạt nói:

“Ta trước tiên muốn nhìn thấy thành ý của đạo hữu. Nếu như không thể làm cho ta thỏa mãn thì giao dịch gì đó cũng không cần bàn đến.”