Căn Hộ Có Quỷ

Chương 20: 20 “em Cũng Muốn Tắm Cho Chị” 1

Tử Dạ cúi đầu: “Bởi vì em làm sai…”

“Bị ai xích lại?” Tôi truy hỏi.

Cậu có vẻ hơi ngập ngừng: “Là người… người nhà của em…”

Tôi sửng sốt, lập tức lấy điện thoại di động ra: “Gì cơ?! Để chị gọi cảnh sát!”

Tử Dạ ngăn tôi lại: “Chị… Em là quỷ, báo cảnh sát cũng chẳng ích gì…”

“……”

“Người nhà của em cũng ác quá.

Rốt cuộc là ai làm, nói cho chị biết đi, chị giúp em báo thù!”

Tử Dạ nhìn dáng vẻ nổi đóa của tôi, chợt nở nụ cười:

“Chị à, nhìn chị tức giận giống như một chú sóc nhỏ đang phồng má vậy, dễ thương ghê ~”

“Sao chị lại yếu ớt thế cơ chứ!” Tôi bất mãn: “Vừa nãy là ai đã cứu em?!”

“Chị là người lợi hại nhất.” Cái miệng dẻo quẹo cậu như được rót đầy mật ngọt.

Tôi hài lòng nựng má của Tử Dạ: “Hôi quá.

Đi nào, để chị tắm cho em.”

Cậu vui vẻ gật đầu.Phòng tắm của tôi vốn dĩ vừa bé vừa tồi tàn.

Chiếc bồn nhỏ sứt mẻ, ánh sáng lờ mờ, không gian chật hẹp, vách tường loang lổ trắng đen, lại còn không có cửa sổ thông gió.

Với dáng người to lớn, Tử Dạ đứng trong phòng tắm, đã chiếm hơn phân nửa không gian…

Tuy nhiên, chỉ cần cậu ở đây, tự dưng tôi sẽ cảm thấy phòng tắm nhà mình trông đáng yêu hơn bao giờ hết.

Nhất là khi cậu ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo bẩn, ngồi trong bồn tắm và mải miết nhìn tôi.

Ây ~ tôi cảm giác như mình đang nhận nuôi một chú cún lớn.

Căn hộ đơn quạnh quẽ bỗng chốc trở nên ấm cúng đến lạ.

Tất nhiên, tôi không phải là một người vị tha gì cho cam.

Vừa bật nước nóng lên, tôi vừa làu bàu:

“Chị còn chưa tính sổ với em ấy nhỉ? Cái tên nhóc xấu tính này, sao lần trước lại hù chị?”

Tử Dạ nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi, giọng điệu hết sức tội nghiệp:

“Em xin lỗi mà… Trạng thái của em không mấy ổn định, thỉnh thoảng em sẽ đột nhiên… mất ý thức, cũng đánh mất luôn nhân tính rồi biến thành lệ quỷ… Chuyện xảy ra ngày hôm đó là như vậy.

Sau khi tỉnh lại, em mới phát hiện chị bị sợ hãi tới ngất xỉu, lại còn bị thương nữa.

Chị không biết em đã hối hận và chán ghét chính mình đến nhường nào… Nhưng mà chị ơi, chị đừng lo, em đã học được cách khống chế bản thân, học được cách duy trì thời gian kéo dài lý trí.

Em sẽ không làm chị bị thương nữa đâu… Chị đừng ghét em nhé!”

Tôi vân vê gương mặt Tử Dạ, thở dài một hơi:

“Em khổ sở đến thế, lại cố gắng nhiều như thế, ai mà lại nỡ ghét em?”

Tôi xoay người cầm lấy chai sữa tắm:

“Vả lại, chị chỉ có mỗi mình em bên cạnh, em mà dám bỏ chị… là biết tay chị đấy!”

Rõ ràng là tôi dữ dằn hết sức, thế mà cậu lại cứ nhìn tôi và mỉm cười.

Nụ cười ấy mới trong veo làm sao, đôi mắt cậu cong cong rực rỡ, miệng cười toe toét tới tận mang tai, tựa như một đứa trẻ hồn nhiên chưa trải sự đời.

Khi cậu cười, vết sẹo dữ tợn trên mặt liền mờ đi, cả người cơ hồ bừng sáng lên trong phút chốc.

Nhìn cậu, tôi có chút lúng túng: “Cười gì mà cười, vết chân chim lộ ra hết rồi kìa!”

“Chị! Em còn trẻ, đã có nếp nhăn đâu.” Cậu kháng nghị.

“Hừ! Vậy ý em là chị có nếp nhăn à?”

“Không có, chị còn trẻ đẹp lắm, làm sao có nếp nhăn được!” Tử Dạ nói một cách nghiêm túc.

“Nhắm mắt lại đi, chị rửa mặt cho em.” Tôi bảo.

“Vâng.”

Trước hết, tôi lấy sữa rửa mặt ra tạo bọt rồi thoa lên mặt Tử Dạ.

Đường nét khuôn mặt cậu nhìn thật sự rất đẹp, ngay cả đường chân tóc cũng rất ưu tú, viền theo chiếc trán mỹ nhân tiêm [1].

Chân mày dù chưa tỉa tót nhưng vẫn chẳng khác nào chân mày xăm vậy.

Có ít ria mép lún phún trên miệng cậu, tôi bèn lấy lưỡi lam cẩn thận cạo sạch đi.

“Chị tốt với em quá.”

“Đương nhiên rồi.

Ê, đừng nói chuyện, coi chừng bọt xà phòng dính vào miệng.”

Nửa gương mặt trái của Tử Dạ có sẹo nên tôi phải rửa sạch một chút các vết bẩn viền quanh vết thương.

Về phần nửa gương mặt còn lại thì chỉ cần dùng nước rửa sơ là đã hoàn hảo rồi.

Tôi dùng bông tắm kỳ lưng cho Tử Dạ, liên tục kỳ cọ một lúc, chẳng mấy chốc làn da trắng nõn và nhẵn bóng đã lộ ra.

Chú cún con bẩn thỉu ban nãy đã mau chóng thơm tho trở lại.

“Em là con lợn ở bẩn đúng không? Lần nào gặp nhau chị cũng phải giúp em tắm rửa.” Tôi vừa gội đầu cho Tử Dạ vừa càu nhàu.

“Em thích được chị tắm cho.” Cậu hơi ngẩng đầu, rên khẽ một tiếng đầy thoải mái.

“Ừ nhìn em hưởng thụ ghê.” Tôi cười tủm tỉm, tay gãi nhẹ chiếc cằm của cậu.

“Em cũng muốn tắm cho chị.” Tử Dạ dịu dàng nói.

“Ha ha, muốn báo đáp chị à? Chị muốn một suất mát-xa toàn thân đấy.” Tôi trêu cậu.

“Mát-xa nghĩa là gì vậy chị?” Cậu thắc mắc: “Chị, em cũng muốn chăm sóc cho chị.”

“Ha ha, chị tự tắm được.”

“Chị, quần áo của chị cũng bẩn rồi.

Chị mau cởi đồ ra tắm chung với em đi!” Cậu thật thà nói.

“Ờ, thôi không cần đâu, tắm cho em xong, lát nữa chị tự tắm sau…”

Chưa kịp nói hết câu, bọt nước đã văng tứ phía.

Tử Dạ đột ngột đứng dậy, dòng nước ấm từ trên người cậu chảy xuống.

Là một đứa háo sắc từ trong trứng, tôi không thể không nhìn phía dưới…

Theo phản xạ, tôi tự động đưa hai tay lên che mắt lại.

Thế nhưng Tử Dạ đã vòng tay qua người và nhấc bổng tôi lên một cách dễ dàng!

Ấy ấy ấy làm cái khỉ gì đấy???

Ầm ập… cậu nhẹ nhàng đặt tôi vào bồn tắm.

Làn nước nóng ấm bao bọc lấy cơ thể có chút lạnh của tôi, quả là thoải mái cực kỳ…

Song, cả người tôi bất giác cứng đờ!

Bởi vì tôi vẫn còn chưa cởi quần áo!

Í, cái này không phải vấn đề chính!

Cái bồn tắm này quá nhỏ…

… Còn Tử Dạ lại chiếm khá nhiều diện tích.

Đôi chân cậu quá dài!

Bởi vì cái tư thế này… hệt như tôi đang bị kẹp giữa hai chân và ngồi ở trong lòng Tử Dạ vậy!Chú thích:

[1] Trán mỹ nhân tiêm: thoạt nhìn hơi giống trán chữ M, nhưng thực tế chỉ có phần giữa chân tóc hơi dài xuống một chút và đối xứng hai bên..