Căn Hộ Có Quỷ

Chương 48: 48 Ánh Mắt Của Cậu Và Những Âm Thanh Kia

Dịch: Amelie.Vo

“Em là quỷ”

Tử Dạ cố gắng hồi tưởng lại quá khứ:

“Lúc còn nhỏ, em bị mắc một chứng bệnh lạ nhưng chưa đến giai đoạn nghiêm trọng nhất.

Năm lớp mười, em bỏ nhà ra đi.

Sau đó, em nhận được tin dữ từ gia đình.

Lúc về nhà, em bị nhốt lại rồi bị người ta giết chết trong tầng hầm.

Con dao đó đâm từ phía sau lưng em.

Em mất cả thảy năm giác quan, rồi quanh quẩn trong căn biệt thự đó với những ký ức gián đoạn, chẳng hạn như là có người tưới máu cho em, hay là rất nhiều hòa thượng và thầy cúng nhìn không rõ mặt đánh trống khua chiêng, lớn tiếng gào khóc cái gì đó.”

Rất dễ thấy, những ký ức về quá khứ này đã mang lại cho Tử Dạ một áp lực quá lớn.

Gương mặt cậu trắng bệch và đôi môi khẽ run.

“Được rồi.

Chị tin em mà.

Em không cần phải nhớ lại nữa đâu.” Tôi an ủi cậu.

Song, trên thực tế, kể từ khi đó, chúng tôi vẫn luôn không liên lạc được với bác Vinh.

Nhưng thôi chuyện này hẵng tính sau vậy.

Bà cụ hàng xóm hình như càng ngày càng kỳ quái rồi, đêm hôm khuya khoắt cứ lịch bà lịch bịch đi tới đi lui.

Mỗi lần bà mở cửa, tôi đều có thể ngửi thấy một mùi huân hương nồng nặc.

Có mấy lần tôi còn nghe được tiếng bà lảm nhảm đọc thuộc bài đồng dao “Rằm tháng bảy” ngoài hành lang.

Tôi còn đặc biệt lên mạng tìm thử phân đoạn bà ấy hát:

“Rằm tháng bảy

Mở quỷ môn

Dao đánh lửa

Nhóm lửa cháy

Mua dưa ngọt

Dưa ngọt đắng

Mua đậu phụ

Đậu phụ nát

Đánh trứng gà

Sót vỏ trứng

Trong nhà có một anh trai

Anh trai ra ngoài đón quỷ

Trong nhà có một cụ bà

Cụ bà ra ngoài khấn vái

Trong nhà có một cô gái

Cô gái ra ngoài đi chơi

Rớt đầu không về nhà nữa”

Cũng chẳng biết bà cụ hàng xóm đã bị kích động bởi điều gì.

Từ giờ cho tới tháng bảy vẫn còn tận mấy tháng lận cơ mà.Khi dần dà buông xuống được chuyện về Châu Minh Minh, tôi nhận ra sự hiện diện của Tử Dạ ngày một rõ rệt.

Tôi có cảm giác cậu đã thay đổi, và điều đó được thể hiện cụ thể qua đôi mắt của cậu.

Trước khi có sự kiện “ba ngày cai nghiện”, có một khoảng thời gian khá khó xử giữa cả hai chúng tôi.

Khi ấy, Tử Dạ rất hay lảng tránh tôi, ánh mắt cậu tràn ngập nỗi phân vân cùng quyến luyến.

Mà hiện tại, sự lưỡng lự trẻ con ấy đã hoàn toàn rút hết sạch.

Thay vào đó, là sự nóng bỏng, thẳng thắn cùng với cảm giác tồn tại mạnh mẽ.

Tôi luôn bắt gặp ánh mắt ấy lúc mới ngủ dậy vào buổi sáng, lúc tôi tiến lại gần cậu, lúc tôi vừa tắm rửa đi ra, hay thậm chí ngay cả lúc chạm vào ngón tay cậu.

Vết thương của cậu đã khỏi hẳn rồi, nhưng cái gương mặt ưa nhìn này lại tác động quá lớn đến thị giác của tôi.

Đôi con ngươi đen láy khi cậu nhìn lom lom tôi, hai hàng mày khẽ nhếch lên khi cậu cười với tôi, hoặc ánh mắt thất thần khi cậu nhìn tôi nói chuyện nhưng thật ra lại đang ngắm nhìn đôi môi tôi, tất cả những thứ ấy đều có thể khiến tôi nhất thời quên mất mình đang nói cái gì, đến cả phải hít thở như thế nào tôi cũng chẳng còn nhớ nổi…

Vì tôi bị chấn động bởi những xúc cảm chực trào trong đôi mắt của cậu.

Nó chừng như là dục vọng chiếm hữu, là dục vọng tàn phá, hay nói cách khác, chính là tình dục.

Ánh nhìn của cậu giờ đây không còn là trạng thái nữa, mà đã hóa thành hành động.

Ánh mắt ấy trói chặt tay chân tôi, lột bỏ quần áo trên người tôi, ve vuốt da thịt tôi, khiến mỗi khi tôi va vào nó, tay chân tôi sẽ tự động mềm nhũn.

Tôi không nhịn được mà tự hỏi, liệu cậu có nhớ những lần “tấn công” tôi vào ban đêm hay không? Liệu cậu có nhớ “ba ngày cai nghiện” đó đã xảy ra những gì hay không?

Giây trước tôi còn đang vui cười và kể cho cậu nghe tình tiết một bộ phim nào đó, cậu cũng ngoan ngoãn giữ khoảng cách nhất định với tôi.

Song, giây tiếp theo, cậu đột nhiên chồm người tới ngửi mùi hương trên người tôi, sống mũi cậu trượt từ cằm tôi xuống dưới và lướt đến eo tôi.

Cậu hỏi:

“Chị ơi, có phải giữa chúng ta đã nảy sinh chuyện gì rồi không? Sao em cứ cảm thấy mình đã từng chạm qua những nơi này vậy?”

Thôi được rồi, cậu chàng không nhớ gì về những “cuộc tấn công vào ban đêm” đó hết.

Tôi thở hắt ra, có chút nhẹ nhõm xen lẫn cáu kỉnh đầy mâu thuẫn.

Tôi cười he he:

“Em nằm mơ đấy à?”

Chẳng phải những cuộc tấn công ban đêm đó được thực hiện lúc cậu mộng du sao?

Cậu nhăn nhó, tỏ vẻ đáng thương:

“Chị ơi, trong ba ngày cai nghiện, chị làm cách nào để em uống hết đống máu kia vậy? Em vẫn luôn bị nhốt ở thế giới nhỏ bên trong, không biết được gì cả.”

Quả nhiên, Tử Dạ đã quên toàn bộ những chuyện diễn ra trong ba ngày cai nghiện.

Tôi có cần phải nói cho cậu biết, chỉ để mớm 200ml máu mà tôi đã phải mất hẳn ba tiếng đồng hồ hay không? Sau ba ngày đó, cái miệng của tôi đơ toàn tập luôn đấy! Cơ mà tôi chẳng thèm cáo trạng đâu! Mất mặt chết đi được.

Tôi: “Nhìn thấy cái phễu trong bếp kia không? Chị bắt em nằm ngửa ra, đút cái phễu vào mồm, rồi dùng muỗng xúc máu đổ vô như này này.”

Tử Dạ không chịu: “Chị-ơi-chị-gạt-em.”

“Chính xác như thế nào thì em tự đi mà nhớ!” Tôi mới không thèm chấp nhặt trẻ con.

Tử Dạ lại bắt đầu chăm chú nhìn tôi.

Ánh mắt cậu tập trung ở vị trí tai tôi rồi “bò” ra sau gáy.

Thật ngứa ngáy!

Tôi trừng mắt với cậu:

“Đừng có nhìn chị nữa!”

Cậu làm gì mà chịu nghe tôi nói, nhanh như chớp áp sát tôi.

Tôi chỉ đành đẩy cậu ra rồi né sang một bên.

Bàn tay cậu bao lấy bàn tay tôi, những ngón tay thon dài luồn qua kẽ tay tôi rồi nắm lại.

Tay cậu vừa nóng lại vừa to, sức lực quá lớn nên tôi không thể thoát ra ngay được.

Tôi cứ thế ngơ ngác ra nhìn gương mặt cậu từ từ phóng to trước mắt mình.

Hành động của cậu cực nhanh, vài cọng tóc dài loe hoe phớt qua gò má khiến trái tim tôi ngứa râm ran như có mấy con kiến bò qua bò lại.

Sống mũi cao thẳng của cậu cọ vào má tôi:

“Không sai được.

Là khoảng cách như thế này.

Em từng đếm thử lông mi của chị, rất nhiều lần.”

Tôi lắp ba lắp bắp:

“Em… Em… Em nhớ hả?”

Tử Dạ: “Em không nhớ.”

Tôi thở phào một hơi, dùng hết sức lực đẩy cậu ra:

“Em cố tình chọc điên chị đấy à?”

Cậu lắc đầu như thể vô tội:

“Em đâu có.

Chị giận rồi hả? Em sai rồi! Đừng giận em có được không? Nhưng mà rốt cuộc có chuyện gì phát sinh vậy? Chị nói cho em biết đi mà~”

Tử Dạ lại bắt đầu làm nũng.

Tuy nhiên tôi nghĩ bên ngoài cậu mới vậy thôi chứ trong bụng chứa toàn chuyện xấu xa đấy.

Tôi thấy tức ghê, cứ có cảm giác như vị trí của hai chúng tôi bị đảo nghịch.

Lúc trước cậu còn dễ thương lắm, mặc dù thỉnh thoảng cũng có vài hành động thái quá nhưng nhìn chung là rất biết nghe lời.

Còn bây giờ hình như cậu muốn ức hiếp và áp chế tôi.

Vậy nên, tôi phải chọc cậu một chút để làm giảm uy phong của cậu!

Tôi ngoắc tay gọi Tử Dạ:

“Lại đây, chị cho em xem cái này.”

Tôi đưa điện thoại qua cho cậu rồi bật video lên.

“Aaaaw ~ aaaaw~”

Trong video là một cậu nhóc mặc áo kẻ sọc dành cho bệnh nhân với quả đầu bù xù như ổ quạ.

Cậu ngẩng đầu, cau mày, liên tục chu môi kêu “aaaaw”, đồng thời túm lấy chiếc vòng trên cổ lắc tới lắc lui ra chiều bất mãn, trông hệt như một chú sói con đang ăn vạ.

Có một khoảnh khắc, tôi tưởng chừng đang trông thấy biểu cảm sụp đổ trên gương mặt Tử Dạ.

Nhưng chỉ đúng mỗi khoảnh khắc ấy thôi, vì giây tiếp theo, cậu đã tìm được ngay cách hồi phục trạng thái như ban đầu:

Cậu làm bộ nghi ngờ:

“Là ai vậy? Em không quen.”

Tôi vuốt ve chiếc vòng trên cổ cậu:

“Ừm.

Chị chỉ biết nó là cái tên nhóc quỷ chướng khí nào đó tên là Ân Tử Dạ.

Mà chị cũng có quen đâu nè.”

Cậu định giựt chiếc vòng cổ xuống.

Tôi bật cười thật to:

“Haha, em bé sói nhỏ.

Không sao đâu mà.”

Cậu làm thinh ấn vào nút “Xóa”.

Tôi uy hiếp:

“Em dám xóa bảo vật của chị thử xem? Một tuần cấm đụng tới chị!”

Quả nhiên, cái chiêu này vẫn hữu dụng nhất.

Ngón tay cậu run lên, cậu ngoan ngoãn lại gần dụi dụi vào tôi, biểu thị ý thỏa hiệp.

Tôi khoái chí nghịch điện thoại di động của cậu:

“Cái tiếng tru dễ cưng ghê, cài làm chuông báo tin nhắn là quá hợp lý luôn.

Mai mốt, ngày nào chị cũng có thể nghe tiếng aaaw aaaw này rồi.

Hehe~”

Câu tiu nghỉu nhắc nhở tôi:

“Nhưng mà đâu có ai nhắn tin cho em đâu.”

Tôi mỉm cười dịu dàng:

“Ò, vậy ngày nào chị cũng sẽ gửi tin nhắn.”

Tôi đắc ý bỏ đi xem tivi.

Mà hơn cả tiếng đồng hồ sau, Tử Dạ vẫn ngồi xem điện thoại.

Tôi cười: “Đừng bảo em vẫn còn xem cái video chị quay đấy nhé?”

“Vâng, nó dài hơn một tiếng lận mà.”

Giọng nói trầm thấp của cậu hơi khàn khàn.

Tôi liền liếc nhìn cậu thử.

Tử Dạ không phải là đang xem video, mà là đang nghe video bằng tai nghe.

Vành tai của cậu đỏ nhừ như quả gấc chín.

Chậc chậc, nghe cái gì mà kích thích ghê vậy?

Ủa khoan, cái video đó chỉ có năm phút thôi mà.

Mấy cái video khác tôi quay dài nhất cũng chỉ cỡ mười phút, lấy đâu ra video một tiếng mấy?

“Em đang nghe gì vậy? Đừng nói với chị là nghe cái gì không phù hợp với trẻ em đấy nhé?” Tôi cười nhếch mép.

Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu, tháo một bên tai nghe ra và đeo lên tai mình.

Sau đó, một loạt tiếng động ập vào tai tôi:

Tiếng nuốt xuống liên tục.

Tiếng bành bạch ướt dính.

Tiếng thở dốc nặng nề.

Tiếng dây xích va chạm lanh lảnh.

Ngoài ra lâu lâu còn có tiếng giường kêu cót két.

Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng bừng:

“Em… em… Cái tên nhóc hư hỏng này, sao em dám nghe cái thể loại này trên điện thoại của chị hả?”

Như vầy có phải gọi là “trò giỏi hơn thầy” hay không? Một đứa sắc nữ như tôi còn không dám ngồi nghe mấy thứ này trước mặt người khác đó!

Tử Dạ đưa tay che miệng tôi lại, nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt sâu kín.

“Suỵt.” Cậu ra hiệu cho tôi nghe kỹ.

Phút tiếp theo, tôi nghe được một câu:

“Hết… hết máu rồi!”

Tôi đóng băng tại chỗ.

Rồi xong, chính nó.

Cái đoạn ghi âm này cũng nằm trong khoảng thời gian ba ngày cai nghiện, được ghi lại sau cái đoạn video kia.

Bởi do không có thiết bị để đặt góc quay tử tế nên tôi dứt khoát đổi sang ghi âm lại.

Vốn dĩ chỉ định ghi lại tiếng kêu đáng yêu của Tử Dạ, ngờ đâu lại ghi âm nguyên một khoảng thời gian đút ăn thật dài.

Tôi đã đặt điện thoại ở trên gối và quên tắt nó đi.

Trời đất quỷ thần ơi! Sao cái điện thoại cùi bắp của tôi lại ghi âm rõ tiếng đến vậy.

Tử Dạ sẽ không hiểu lầm đó chứ?!

Tôi lập tức lôi ra trí tuệ cùng uy nghiêm của một người chị gái:

“Chỉ là đút ăn thôi, không có gì làm gì thừa thải hết.

Em đừng có suy diễn linh tinh!”

Dứt lời, tôi định gỡ tai nghe ra và cuốn gói bỏ chạy thật xa.

Thế nhưng, Tử Dạ đã ngăn tôi lại.

Không những thế còn đeo tai nghe vào cho tôi.

Lần này, những âm thanh thân mật xộc vào màng nhĩ và xông thẳng lên não tôi.

Rõ mồn một luôn.

Tôi nghe thấy chính mình khẽ gọi tên Tử Dạ.

Thanh âm ngắt quãng và mơ màng.

Đồng thời cũng nghe thấy chính mình phát ra đủ loại tiếng rên khó tả, khiến người khác mặt đỏ tay run, không cách nào tưởng tượng nổi.

Cho nên ban nãy, Tử Dạ mới ngồi nghe thứ này liên tục suốt hơn một tiếng?

AAAA! Chết mất thôi! Làm ơn tha cho tôi đi!!

Cuối cùng, Tử Dạ tháo tai nghe của tôi xuống, áp môi mình vào vành tai tôi, rồi nhỏ giọng thầm thì:

“Chị ơi, bây giờ chị có thể nói cho em biết chưa? Chị đã đút ăn cho em như thế nào?”

“A… thì lúc em nổi điên chỉ có thể mớm cho em ăn bằng miệng, nhưng mà đây là trường hợp đặc biệt không còn biện pháp khác! Chị cũng đâu phải cố ý…”

Ngay sau đó, cánh môi tôi đã bị môi cậu chặn lại.

Cuộc tập kích bất ngờ này, cùng với mấy tiếng động chết người trong tai nghe, khiến tôi có cảm giác như mình sắp sửa nổ tung thật rồi!

Tôi đẩy cậu ra và hít thở thật sâu:

“Bây giờ đã không còn cần phải dùng cách cho ăn này nữa.”

Cậu nghiêng đầu và lấp kín môi tôi một lần nữa.

Tôi cảm thấy dường như tất cả không khí chung quanh đây đã bị cậu cướp sạch.

Cả người tôi bất bất giác mềm oặt.

Tôi ngậm chặt miệng lại, không để cậu đi vào.

Lý trí duy nhất của tôi đang cố thuyết phục tôi rằng, sở dĩ Tử Dạ làm điều đó là vì cậu đang đói.

Tôi yếu ớt giãy giụa:

“Em muốn hút máu à? Em… Em có thể cắn ở chỗ khác.

Đừng có cắn miệng chị.”

Cậu thở một cách nặng nề bên tai tôi:

“Chị yên lặng nào.

Hé miệng ra.

Em muốn hôn chị.”.