Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 101: Đàm Phán Tan Vỡ

Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Ba vị đương gia Thiên Lang bang cũng khách sáo với Ngụy Trùng Dương, gã đâu thèm để mắt võ giả trẻ tuổi như Cảnh Ngôn. Tạm không nói tới Cảnh Ngôn không thể nào là tử đệ quan trọng của Cảnh gia Đông Lâm thành, cho dù hắn có địa vị cực kỳ quan trọng trong gia tộc cũng chẳng là cái đinh gì.

Hừ, Ngụy gia của gã cũng là gia tộc lớn có tiếng trong Đoan Dương thành!

Nếu Cảnh gia là một trong mấy gia tộc lớn Đoan Dương thành thì Ngụy Trùng Dương còn nể mặt Cảnh Ngôn chút, nhưng Cảnh gia là gia tộc ở Đông Lâm thành, tử đệ Cảnh gia chết tại đây thì Cảnh gia cũng chẳng làm gì được.

Không lẽ Cảnh gia sẽ phái người rầm rộ kéo đến Đoan Dương thành sao?

Ha ha, nếu thật sự làm vậy không cần Ngụy gia ra tay, mấy nhân vật như thành chủ Đoan Dương thành sẽ ra mặt cho Cảnh gia nếm mùi đau khổ.

Tam đương gia Đan Hùng hung hăng quát nạt Lưu Đại Toàn:

- Lưu Đại Toàn, đừng lãng phí thời gian của lão tử! Ngươi cứ nói thẳng đi, ngươi rốt cuộc có trả lại mạch khoáng cho Thiên Lang bang ta không?

Đan Hùng nghe đại ca Miêu Việt nói người của Cảnh gia không phải đại nhân vật gì, đã vậy không cần nể nang chi, giải quyết vấn đề nhanh chóng là hơn hết.

Phát hiện linh thạch khoáng mới dưới mạch khoáng này, sản xuất hàng ngày lúc nhiều có mấy trăm linh thạch, một tháng ít nhất sản xuất sáu, bảy ngàn linh thạch, một năm là tám, chín vạn linh thạch. Một mạch khoáng bình thường có thể khai thác liên tục hai, ba năm.

Đây là món thu nhập lớn!

Lưu Đại Toàn không ngừng liếc hướng Cảnh Ngôn, rụt cổ cười gượng:

- Cái này...

Cảnh Ngôn lên tiếng, quét mắt qua tam đương gia ngừng lại trên người đại đương gia Miêu Việt:

- Theo ta được biết mạch khoáng mà tam đương gia nói là đoạn thời gian trước Lưu gia chủ mua từ Thiên Lang bang.

Miêu Việt cứng rắn nói:

- Đúng là Thiên Lang bang ta bán mạch khoáng đó cho Lưu gia chủ, nhưng bây giờ Thiên Lang bang muốn lấy về mạch khoáng. Chúng ta không muốn bán.

Đan Hùng trợn trừng mắt, bùng nổ khí thế:

- Đại ca đừng nói nhiều với họ làm gì! Nếu họ không trả lại mạch khoáng thì chúng ta trực tiếp diệt Lưu gia!

Uy thế Võ Đạo cửu trọng thiên rất kinh khủng. Người Đan Hùng quanh quẩn sát khí, hùng hổ, phỏng chừng tay gã dính đầy máu.

Miêu Việt lắc đầu, mỉm cười nói:

- Tam đệ đừng gấp, chuyện này không đơn giản là Lưu gia chủ trả lại mạch khoáng liền xong.

Miêu Việt nhìn Lưu Đại Toàn:

- Lưu gia chủ, hiện tại ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là hai tay dâng trả mạch khoáng và bồi thường tổn thất trong khoảng thời gian này cho Thiên Lang bang. Dù sao chúng ta lãng phí rất nhiều thời gian, vì nể mặt người quen cũ nên Lưu gia chủ đền hai vạn khối linh thạch cho chúng ta là được.

Miêu Việt nói nhẹ nhàng nhưng mắt lạnh lẽo bắn thẳng vào Lưu Đại Toàn:

- Đương nhiên Lưu gia chủ có thể chọn con đường thứ hai, chính đó là Lưu gia từ nay hoàn toàn biến mất. Nhưng Lưu gia chủ là người thông minh, nên biết lựa chọn như thế nào. Lưu gia chủ nên biết ta cũng không muốn xuống tay với Lưu gia, nhưng nếu Lưu gia chủ không biết điều thì không thể trách ta tâm ngoan thủ lạt.

Lưu Đại Toàn biết nếu từ chối điều kiện Miêu Việt nêu ra thì Lưu gia của gã không cần chờ ngày thứ hai, trong hôm nay Lưu gia sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Hắc Phong trấn.

Lưu Đại Toàn muốn nói chuyện nhưng bị Cảnh Ngôn ngăn lại.

Cảnh Ngôn lạnh lùng nhìn Miêu Việt, hắn cười tủm tỉm nói:

- Ha ha, đại đương gia, Lưu gia chủ đã ủy thác chuyện này cho ta giải quyết. Bây giờ Thiên Lang bang cần bàn với ta! Nếu đại đương gia cho Lưu gia chủ hai đường đi vậy ta cũng cho đại đương gia hai con đường. Một là các ngươi không nhắc lại chuyện mạch khoáng nữa, nó vẫn thuộc về Lưu gia chủ. Sau đó vì Thiên Lang bang khiến ta chạy tới đây một chuyến, lãng phí nhiều thời gian. Thời gian của ta rất quý giá, đại đương gia phải bồi thường bốn vạn khối linh thạch. Đương nhiên đại đương gia có thể chọn con đường thứ hai là ta tiêu diệt sạch Thiên Lang bang, từ nay trong phạm vi Hắc Phong trấn không có Thiên Lang bang nữa!

Cảnh Ngôn nói nhẹ tênh nhưng nội dung làm người sợ.

Cảnh Ngôn vốn không muốn đòi Thiên Lang bang bồi thường linh thạch, nhưng thái độ của Thiên Lang bang quá ngông cuồng, khiến hắn bùng cháy lửa giận.

Cảnh Ngôn dứt lời, Lưu Đại Toàn hóa đá ngơ ngác nhìn hắn.

Đại thiếu gia của ta ơi, ngươi làm sao dám nêu điều kiện đó với Thiên Lang bang?

Lưu Đại Toàn ngây người, ba đương gia Thiên Lang bang cũng tưởng mình nghe nhầm.

Người trẻ tuổi mặc áo xanh thoạt trông là võ giả bình thường dám nói lời như thế trước mặt họ? Còn đòi tiêu diệt Thiên Lang bang? Tiểu tử này bị nhũn não, không xem rõ tình thế sao?

Trong khoảng thời gian ngắn cả đám không phản ứng lại.

Lát sau Miêu Việt cười phá lên:

- Ha ha ha ha ha ha!

Miêu Việt giận đến bật cười, gã tung hoành trong địa vực Hắc Phong trấn nhiều năm chưa từng gặp võ giả ngông cuồng như vậy. Đừng nói võ giả nho nhỏ, Ngụy Trùng Dương chủ quản Ngụy gia đang ngồi đây cũng sẽ không nói chuyện kiểu đó với gã.

Tam đương gia Đan Hùng đứng bật dậy, trông như muốn xông lên bóp chết Cảnh Ngôn:

- Tiểu tử, ngươi chán sống?

Sát ý khiếp người ập hướng Cảnh Ngôn.

Ngụy Trùng Dương luôn không lên tiếng lúc này dựng đứng lông mày nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, mỉa mai:

- Đồ nít ranh không biết trời cao đất rộng!

Ngụy Trùng Dương nhẹ búng ngón tay phủi phẳng nếp nhăn trên trường bào màu vàng, nhìn sang Miêu Việt cười nói:

- Miêu Việt, ngươi đưa thù lao cho ta hơi thấp. Nhãi ranh này từ Đông Lâm thành đến đây một chuyến đòi bốn vạn linh thạch, ngươi mới đưa ta một vạn linh thạch, vậy không đẹp. Ta nghĩ thôi thế này, trừ một vạn linh thạch ngươi đưa ta kèm thêm nữ nhi của Lưu Đại Toàn. Ta nghe nói nữ nhi của hắn bề ngoài rất ngon cơm, mang đến Đoan Dương thành có lẽ sẽ bán được giá không kém.

Miêu Việt cười hùa theo:

- Ngụy chủ quản, chuyện này dễ, ta sẽ tự tay đưa nữ nhi của Lưu gia chủ vào tay Ngụy chủ quản!

Miêu Việt chửi thầm đồ già dê, mới đến có một tháng mà đây đã là lần thứ ba đòi mang đi nữ nhi của Lưu Đại Toàn anh sắc không tệ.

Lưu Đại Toàn nghe đối thoại từ phía đối diện, mặt gã không chút máu. Lưu Đại Toàn hy vọng nữ nhi sẽ vào gia tộc lớn, nhưng rõ ràng đồ khốn tên Ngụy Trùng Dương muốn chơi qua đường nữ nhi của gã rồi bán đi.

Lưu Đại Toàn siết chặt hai nắm đấm, không biết gã lấy đâu ra can đảm đứng bật dậy, cứng cổ sắc mặt đỏ rực cắn răng quát:

- Ai đụng vào nữ nhi của ta là ta liều mạng với kẻ đó!