Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Đám thành viên băng cướp có bị giết hết cũng đáng tội, nhưng vì lời trước khi chết của Nhiễm Hậu, Cảnh Ngôn quyết định cho bọn chúng một cơ hội sống.
Cảnh Ngôn trầm giọng quát:
- Biến!
Băng cướp võ giả có người không cam lòng, có người nghiến răng muốn báo thù cho thủ lĩnh nhưng cuối cùng bọn họ nhanh chóng rời đi.
Trên thế giới này có người không quan tâm mạng sống của mình, nhưng không nhiều.
Dù đám cướp này muốn liều mạng với Cảnh Ngôn cũng biết bây giờ lao ra là tự tìm chết. Đầu óc không bị hỏng sẽ không hy sinh uổng phí.
Đám người Cao Triển Liệt Diễm đứng ngây tại chỗ ngơ ngác nhìn Cảnh Ngôn.
Mới rồi cả nhóm xông hướng băng cướp Nhiễm Hậu, nhưng Cảnh Ngôn trong mấy giây giết mấy chục võ giả, bất giác đội mạo hiểm Liệt Diễm ngừng lại.
Không có ngôn ngữ nào hình dung được sự giật mình của họ.
Cảnh Ngôn thiếu gia trước mặt là người mà họ cho rằng cần họ hộ tống đi Tội Ác Hiệp Cốc?
Là ai hộ tống ai?
Đặc biệt là Phương Đức, gã cúi gằm mặt không dám nhìn hướng Cảnh Ngôn. Phương Đức không biết nhiều về Cảnh Ngôn, gã không rõ những lời mình từng nói có đắc tội Cảnh Ngôn thiếu gia thực lực siêu đáng sợ không. Lỡ bị Cảnh Ngôn ghi hận thì gã phải làm sao?
Nhớ đến Nhiễm Hậu bị một kiếm tiêu diệt, Phương Đức cảm thấy cổ mình lạnh lẽo, có khi nào cái đầu này cũng sẽ bị tước xuống?
Gã dám nói một câu cười nhạo với cường giả cảnh giới Tiên Thiên?
Phương Đức rất muốn tát mặt mình hai cái, thầm quyết tâm sau này có thấy võ giả nhỏ tuổi đến đâu cũng tuyệt đối không được coi khinh.
Cảnh Ngôn nghiêng người nhìn đám người Liệt Diễm, khóe môi dần nhếch cao.
Cảnh Ngôn bình tĩnh hỏi:
- Cao Triển đội trưởng, chúng ta có nên tiếp tục xuất phát? Ta đang gấp.
Đám người Cao Triển ngó nhau:
- ...
Thiếu gia này có vẻ tốt tính ghê, trẻ tuổi đã là Tiên Thiên cảnh mà dễ nói chuyện, không chảnh. Lúc trước Phương Đức bất kính ra mặt nhưng Cảnh Ngôn thiếu gia không hề tức giận.
Cao Triển giật mình tỉnh lại, lớn tiếng giục thành viên Liệt Diễm sau lưng mình:
- Được được, xuất phát! Mau dọn dẹp, lên đường!
Người Liệt Diễm lục tìm tài nguyên trên xác thành viên băng cướp, sau đó chôn xác tại chỗ.
Người đã chết, nếu để phơi thây hoang dã thì không ổn.
Đám võ giả vây xem ở phía xa thì đổ mồ hôi ròng ròng, cảm giác thấy ảo giác.
Bọn họ cho rằng sẽ có nhiều người chết trong cuộc chiến này, có thể len lén nhặt mót tài nguyên. Giờ đúng là nhiều người chết nhưng không giống trong tưởng tượng của bọn họ.
Võ giả trẻ tuổi mặc áo xanh dễ dàng đánh tan tác băng cướp, thủ lĩnh Nhiễm Hậu chết vào trường kiếm của võ giả trẻ này.
Quá đáng sợ!
- Mau đi!
- Đi đi đi!
Đám võ giả lùi lại, bọn họ không dám đi trước nhóm Cảnh Ngôn, Liệt Diễm. Đoàn người từng bước đạp thiên thê dưới Đoạn Hồn Nhai đi vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm.
Cao Triển đưa ra tài nguyên sưu tầm trên người xác chết đến trước mặt Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn thiếu gia, đây là tài nguyên của thành viên bọn cướp, toàn bộ ở đây hết.
Đám cướp không mang theo nhiều tài nguyên, bao gồm thủ lĩnh Nhiễm Hậu, vũ khí búa to xem như giá trị không nhỏ.
Cảnh Ngôn tùy ý chọn một ít trong đống tài nguyên, sau đó phất tay:
- Số còn lại các huynh đệ chia đi.
Mớ tài nguyên còn dư đổi thành tiền cỡ hai, ba ngàn khối linh thạch, không ít. Nhưng chút tài nguyên này không là gì với Cảnh Ngôn, cho người Liệt Diễm chia nhau xem như đưa thù lao.
Cao Triển reo lên, không chút khách sáo:
- Đa tạ Cảnh Ngôn thiếu gia!
Mạo hiểm giả như bọn họ kiếm tài nguyên không dễ, Cao Triển biết mớ tài nguyên này có lẽ không đáng gì với Cảnh Ngôn nhưng là một món tiền lớn với Liệt Diễm.
Các thành viên Liệt Diễm rất mừng.
Cảnh Ngôn thiếu gia này chẳng những dễ nói chuyện không kênh kiệu còn rất phóng khoáng, tài nguyên hai, ban ngàn linh thạch mà tùy tiện tặng cho họ. Nếu Cảnh Ngôn không tặng tài nguyên thì bọn họ cũng không thể nói gì. Người băng cướp Nhiễm Hậu bị một mình Cảnh Ngôn giết, bọn họ không có tư cách chia tài nguyên.
Sau khi vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm, Cao Phượng không kiềm được hỏi:
- Cảnh Ngôn thiếu gia đã mạnh như vậy tại sao còn muốn chúng ta cùng thiếu gia vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm?
Cao Phượng muốn hỏi câu này từ lúc trên Đoạn Hồn Nhai nhưng nhịn đến bây giờ. Cao Phượng cảm thấy một mình Cảnh Ngôn đi vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm còn tiện hơn là cùng đội mạo hiểm Liệt Diễm đi. Nếu đụng phải nguy hiểm mà Cảnh Ngôn cũng không đối phó được, cộng thêm đội mạo hiểm Liệt Diễm cũng không giúp được gì.
Chẳng những Cao Phượng thắc mắc, thành viên Liệt Diễm cũng khó hiểu. Bọn họ không dám mở miệng hỏi, chỉ có Cao Phượng tùy tiện thẳng tính là dám.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Ta đi Tội Ác Hiệp Cốc nhưng không biết đi thế nào, vì tiết kiệm thời gian nên muốn tìm người dẫn đường.
Cảnh Ngôn đảo tròng mắt, lại bảo:
- Lưu gia chủ không nói rõ cho các người sao?
Cao Phượng nhìn Cảnh Ngôn:
- À, chúng ta còn tưởng Lưu gia chủ muốn chúng ta hộ tống Cảnh Ngôn thiếu gia đi Tội Ác Hiệp Cốc. Lúc trước chúng ta cảm thấy Lưu gia chủ nhỏ mọn chỉ cho thù lao một ngàn khối linh thạch, không ngờ...
Cao Phượng nhìn sang Phương Đức:
- Trước khi Phương Đức gặp Cảnh Ngôn thiếu gia cứ lẩm bẩm phê phán Lưu gia chủ keo kiệt, không vừa lòng số thù lao.
Trán Phương Đức nổi gân xanh:
- Cao Phượng muội nỡ lòng nào? Ta chỉ thuận miệng nói chút thôi, ta...
Phương Đức muốn giải thích nhưng không biết nói sao, lúc trước đúng là gã cảm thấy thù lao quá thấp, nếu không phải nợ nhân tình của Lưu gia chủ thì đội mạo hiểm Liệt Diễm sẽ không nhận nhiệm vụ này.
Cảnh Ngôn xua tay cười nói:
- Không sao.
Cao Phượng chớp mắt to hỏi:
- Còn nữa, lúc trước Phương Đức hỏi cảnh giới sao Cảnh Ngôn thiếu gia nói là Võ Đạo cửu trọng thiên? Rõ ràng Cảnh Ngôn thiếu gia là Tiên Thiên!
Cảnh Ngôn đáp:
- Ta không phải Tiên Thiên, bây giờ ta đúng là cảnh giới Võ Đạo cửu trọng thiên.
Đám người Cao Phượng ngẩn ra.
Làm sao có thể?
Cảnh giới Võ Đạo cửu trọng thiên mà một người giết băng cướp Nhiễm Hậu đến mức đó? Nhiễm Hậu cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên bị Cảnh Ngôn một chiêu chém chết!
Ngươi nói ngươi là Võ Đạo cửu trọng thiên?