Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Hắc Phong trấn, Lưu gia.
Cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp!
Hàng trăm võ giả mặc giáp màu đen như cơn gió vụt qua đường cái.
Phía sau trăm võ giả mặc giáp là một lão nhân râu đen, mắt sáng bước nhanh đến, hét to một tiếng:
- Bao vây lại cho lão tử!
Võ giả mặc giáp ở đằng trước bao vây kín kẽ trạch viện Lưu gia, ai nấy cầm vũ khí đằng đằng sát khí.
Nguyên Hắc Phong trấn bị kinh động.
Đám võ giả ở phía xa căng thẳng nhìn, không dám đến gần.
- Là trưởng trấn!
- Trưởng trấn đại nhân đến Lưu gia làm cái gì?
- Còn phải hỏi? Chắc chắn không là chuyện tốt, nếu không cần gì mang nhiều vệ đội như thế? Lại còn bao vây Lưu gia.
- ...
Tiếng xì xầm thật nhỏ.
Lão nhân hô quát vệ đội giáp đen bao vây Lưu gia là Cao Nham, trưởng trấn của Hắc Phong trấn, cũng là người chấp pháp của Hắc Phong trấn, thuộc quyền phủ thành chủ Đoan Dương thành.
Cao Nham là một võ giả Võ Đạo cửu trọng thiên, trong vệ đội dưới tay lão có tám võ giả cửu trọng thiên, gần trăm võ giả thất trọng thiên, bát trọng thiên.
Trước khi Thiên Lang bang bị hủy diệt trưởng trấn Cao Nham đã nắm giữ lực lượng mạnh nhất Hắc Phong trấn.
Vệ đội mặc giáp bao vây Lưu gia, Cao Nham nghênh ngang đi vào trạch viện, mắt lóe tia sáng hung ác.
Hộ vệ Lưu gia hét to:
- Nguy, nguy rồi!
- Lão gia, xảy ra chuyện lớn!
Lưu Đại Toàn bước nhanh ra, trước khi hộ vệ la lớn thì gã đã nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Mặt Lưu Đại Toàn trắng bệch thỉnh thoảng nhìn cửa viện.
Hộ vệ kinh hoàng nhìn Lưu Đại Toàn, nói:
- Lão gia, trưởng trấn đại nhân đến, mang theo nhiều vệ đội mặc giáp!
Hộ vệ chưa nói xong Lưu Đại Toàn đã thấy trưởng trấn Cao Nham đi vào. Tim Lưu Đại Toàn rớt cái bịch, gã biết Cao Nham không phải đến nói chuyện với mình, nếu không đã chẳng mang theo nhiều vệ đội mặc giáp.
Lưu Đại Toàn và Cao Nham không quá thân thiết nhưng cũng xem như người quen. Nếu không Lưu Đại Toàn đã chẳng thể kinh doanh nhiều sản nghiệp trong Hắc Phong trấn.
Nhìn Cao Nham hùng hổ đi tới, Lưu Đại Toàn biết đối phương kiếm chuyện.
Đầu óc nghĩ lung tung, Lưu Đại Toàn nhanh chóng treo nụ cười tiến lên nghênh đón:
- Sao hôm nay trưởng trấn đại nhân có rảnh ghé nhà ta chơi?
Lưu Đại Toàn là người khôn khéo, biết rõ đối phương tới gây sự nhưng vẫn biểu hiện khách sáo.
Đoạn thời gian này Lưu Đại Toàn đã tiếp nhận sản nghiệp của Thiên Lang bang từ tay Cảnh Ngôn, dàn xếp vào quỹ đạo, năng lực của gã khá mạnh.
Cao Nham chỉ vào trán Lưu Đại Toàn liên tục, nói:
- Lưu Đại Toàn, ngươi thật to gan, dám cấu kết với người khác giết hại chủ quản Ngụy gia. Ngươi chán sống!
Trong lòng Cao Nham đang sướng lên mây.
Tại sao sướng?
Vì Lưu gia gặp rắc rối, Lưu gia tiêu đời thì sản nghiệp trong tay Lưu gia sẽ bị Cao Nham thuận thế tiếp nhận. Đây là miếng mỡ to, Cao Nham không động lòng sao được?
Lúc Cảnh Ngôn tiêu diệt Thiên Lang bang thì Cao Nham đã mơ ước các loại sản nghiệp của Thiên Lang bang, lão không hề muốn báo thù cho Thiên Lang bang, chỉ muốn thu mớ sản nghiệp khiến người đỏ mắt vào túi. Nhưng Cao Nham có tìm hiểu Thiên Lang bang hầu như bị võ giả tên Cảnh Ngôn một mình tiêu diệt. Loại người này quá mạnh, dù Cao Nham là trưởng trấn của Hắc Phong trấn cũng không thể dễ dàng đắc tội. Nên Cao Nham luôn nhẫn nhịn chờ cơ hội.
Bây giờ cơ hội đã đến, Ngụy gia Đoan Dương thành truyền tin cho lão, kêu lão tìm ra hung thủ giết hại chủ quản Ngụy gia rồi áp giải đến Ngụy gia Đoan Dương thành.
Cao Nham không dám đắc tội Cảnh Ngôn nhưng bây giờ có Ngụy gia ở sau lưng thì lão sợ gì?
Vừa nhận được thư Cao Nham liền dẫn theo đám người giết tới Lưu gia. Cao Nham cho rằng Lưu gia hay võ giả tên Cảnh Ngôn đều gặp tai họa đến nơi.
Đây là việc tốt với Cao Nham.
Cao Nham biết lai lịch của Cảnh Ngôn, hắn là người của Cảnh gia gia tộc lớn Đông Lâm thành. Nhưng gia tộc bên Đông Lâm thành liên quan quái gì đến trưởng trấn Đoan Dương thành? Dù Cảnh gia muốn kiếm chuyện cũng nên tìm Ngụy gia Đoan Dương thành, tuyệt đối sẽ không tính trên đầu lão.
Mắt Cao Nham nóng bỏng nhìn Lưu Đại Toàn.
Lưu Đại Toàn rối rít phân bua:
- Trưởng trấn đại nhân, đây là hiểu lầm!
Lưu Đại Toàn thầm khủng hoảng, gã sớm đoán được Ngụy gia chắc chắn điều tra ra chủ quản bị giết, nhưng không ngờ bị phát hiện mau vậy. Giờ Ngụy gia đã hành động, gã phải làm sao đây?
Cao Nham vung tay lên, hung tợn nói:
- Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Lưu Đại Toàn, ngươi mau giao tiểu tử tên Cảnh Ngôn ra, nếu không ta sẽ san bằng Lưu gia của ngươi!
Lúc trước Cao Nham và Lưu Đại Toàn xem như người quen cũ, nhưng bây giờ trở mặt không chút ngại ngùng.
Lưu Đại Toàn cố ý nêu ra thân phận của Cảnh Ngôn:
- Trưởng trấn đại nhân bớt giận, Cảnh Ngôn thiếu gia thật sự không ở chỗ này, Cảnh Ngôn thiếu gia đã rời đi. Trưởng trấn đại nhân, Cảnh Ngôn thiếu gia là tử đệ gia tộc lớn Đông Lâm thành, sản nghiệp của Thiên Lang bang bây giờ đều thuộc về Cảnh Ngôn thiếu gia, cũng xem như sản nghiệp của Cảnh gia.
Lưu Đại Toàn nhìn ra được trưởng trấn đại nhân này muốn cái gì, đơn giản là ham hố mớ sản nghiệp.
Cao Nham nghe Lưu Đại Toàn nói như thế thì cười gằn, ánh mắt độc ác.
Cao Nham sớm biết những gì Lưu Đại Toàn nói, nếu không vì điều này làm sao lão nhịn hai mươi ngày mới ra tay? Lưu Đại Toàn có thể nuốt trôi sản nghiệp của Thiên Lang bang được sao?
Cao Nham cười khẩy nói:
- Lưu Đại Toàn, đừng nói nhảm nữa. Ngươi nói Cảnh Ngôn không ở đây thì ta tin, nhưng bây giờ ngươi lập tức thông báo tiểu tử tên Cảnh Ngôn đến đây, về việc xử lý Lưu gia của ngươi thế nào tạm thời không bàn tới, sau này tính.
Cao Nham quát:
- Người đâu!
Rầm rập rầm rập!
Một đám vệ đội giáp trụ nhanh chóng đi tới.
Cao Nham vung tay lên:
- Bắt Lưu Hiểu Nguyệt nữ nhi của Lưu Đại Toàn đưa đến Ngụy gia Đoan Dương thành!
Lưu Đại Toàn nghe Cao Nham đòi bắt nữ nhi của mình đi Ngụy gia thì căng thẳng muốn ngăn cản:
- Trưởng trấn đại nhân...
Cao Nham giơ chân đá Lưu Đại Toàn:
- Biến sang một bên!
Cao Nham là võ giả cửu trọng thiên, Lưu Đại Toàn sao đỡ nổi.
Lưu Đại Toàn bị đá bay ra ngoài.
Vệ đội mặc giáp lập tức hành động.
Lưu gia có một số hộ vệ muốn ngăn cản nhưng vệ đội mặc giáp quá đông, thực lực thì mạnh, chỉ trong thời gian ngắn hộ vệ Lưu gia bị đánh thương, bao gồm hai võ giả cửu trọng thiên.