Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Thiên Thủy, từng là cường giả số một Thiên Nguyên đại lục, chưa bao giờ nếm trải bị một con linh thú bát giai rượt đuổi.
Hổ xuống đồng bằng bị chó ăn hiếp.
Lửa giận này phải được trút ra, nếu không phải vì Thiên Thủy chết chỉ còn lại một lũ tàn hồn, một bàn tay của lão đập xuống đừng nói linh thú bát giai, dù là linh thú cửu giai cũng chết một đám.
Những súc sinh lông tạp này dám rượt đuổi lão phu? Đáng chết!
Nên Thiên Thủy sốt ruột còn hơn Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn nhìn quanh, sương trắng bao phủ, không biết khi nào sẽ xuất hiện một con linh thú.
Cảnh Ngôn cau mày nhìn Thiên Thủy:
- Nhưng chỗ này là Tội Ác Hiệp Cốc, rất nguy hiểm.
Thiên Thủy lại vung tay:
- Đào hang!
Thiên Thủy đã quyết tâm muốn cho Cảnh Ngôn thăng cấp Tiên Thiên cảnh ngay trong Tội Ác Hiệp Cốc, sau đó quay lại báo thù súc sinh Hỏa Vân Thú.
Đào hang!
Cảnh Ngôn chọn vị trí trên vách đá rồi đào hang.
Lưu Quang kiếm quá dài, không tiện đào lỗ. Cảnh Ngôn cầm ra đoản kiếm vũ khí cực phẩm lấy từ chỗ sát thủ Ám Dạ, đoản kiếm này khá thích hợp đào hang.
Người bình thường khó mà tưởng tượng cảnh dùng vũ khí cực phẩm đào hang.
Trong Tội Ác Hiệp Cốc có một số hang động thiên nhiên, nhưng nơi này đầy sương mù, khó thấy rõ cảnh tượng ngoài trăm thước, sao có thể dễ dàng tìm ra hang động thích hợp cho mình? So với hao phí thời gian tìm hang động chẳng bằng tự đào ra một cái gọn lẹ hơn.
Thực lực của Cảnh Ngôn mạnh mẽ, nguyên khí tràn đầy, lại có vũ khí cực phẩm phụ trợ, khi đào hang rất mau lẹ. Nham thạch cứng rắn như đậu hủ đối với Cảnh Ngôn, hắn chỉ dùng hai canh giờ đã đào ra cái hang nhỏ. Cảnh Ngôn chui vào, lấy tảng đá đã chuẩn bị từ trước chặn cửa hang.
Sau khi che giấu cái hang hơi ẩn khuất, nếu có võ giả nhân loại ở gần không nhìn kỹ khó phát hiện nơi này ẩn giấu cái hang.
Linh thú trí tuệ thấp muốn phát hiện trong hang khác lạ phải dựa vào khứu giác. Nhưng linh thú có khứu giác nhạy đến đâu cũng phải đến gần mới ngửi được mùi. Cho dù linh thú khứu giác nhạy phát hiện khác lạ cũng không nghĩ ra phía sau đá to giấu hang động.
Trong hang, Cảnh Ngôn thay trường bào màu xanh sạch sẽ, lấy ra các loại linh thảo cần thiết để phối chế dược tề.
Trừ Tử Huân Hoa ra những linh thảo khác Cảnh Ngôn đã mua đầy đủ từ lúc ở Đông Lâm thành. Giờ gom đủ luôn Tử Huân Hoa, có thể bắt đầu phối chế dược tề rồi.
Lần này Thiên Thủy luôn ở bên Cảnh Ngôn, lúc hắn đào hang lão cũng không vào Càn Khôn Giới, hiển nhiên rất sốt ruột.
Biểu tình Thiên Thủy nghiêm túc nói với Cảnh Ngôn:
- Nghe kỹ đây, ngươi phải nhớ rõ mỗi bước ta nói, phải làm theo lời ta nói.
Thật ra công tác phối chế dược tề này trừ phức tạp, cần có nguyên khí nhất định ra không quá khó khăn gì.
Luyện chế đan dược mới khó như lên trời, phối chế dược tề chỉ xem như trò chơi con nít.
Với năng lực trí nhớ của Cảnh Ngôn chỉ cần Thiên Thủy nói một lần là hắn nhớ hết mỗi bước phối chế dược tề.
Mặc dù phối chế dược tề khá đơn giản nhưng không thể có sai lầm gì. Nếu xuất hiện sai lầm, dù là rất nhỏ cũng có thể dẫn đến toàn bộ quy trình phối chế hoàn toàn thất bại.
Cảnh Ngôn chỉ có một lần cơ hội, nếu thất bại sẽ lãng phí gốc Tử Huân Hoa mà hắn liều chết mới lấy được. Cảnh Ngôn không cho rằng sẽ lại có một cơ hội hái Tử Huân Hoa.
Cảnh Ngôn không tự tin cướp đi một gốc Tử Huân Hoa dưới miệng rộng của Hỏa Vân Thú, trừ phi hắn bước vào Tiên Thiên cảnh. Nhưng chờ khi vào Tiên Thiên cảnh thì Tử Huân Hoa không có giá trị quá lớn với hắn.
Cảnh Ngôn nhớ kỹ từng bước đi Thiên Thủy nói, sau đó bắt đầu phối chế dược tề.
Các loại linh thảo trải qua nguyên khí rèn luyện và rút ra dung hợp trong một dụng cụ chứa.
Động tác của Cảnh Ngôn rất chậm, chậm một chút không có gì, miễn không phạm lỗi là được.
Một canh giờ trôi qua.
Hai canh giờ đã qua.
***
Qua bảy canh giờ.
Cảnh Ngôn nhìn dung dịch màu lục trong dụng cụ chứa, thở phào nhẹ nhõm:
- Phù, rốt cuộc hoàn thành gần xong, tiếp theo là chiết xuất ra.
Lần đầu tiên phối chế dược tề rất mệt mỏi, thể lực không thành vấn đề, mệt là về tinh thần.
Chiết xuất chắt lọc là bước cuối cùng và đơn giản nhất, không ngừng vận chuyển nguyên khí làm chất lỏng trong dụng cụ chứa bốc hơi đến mức độ nhất định, lọc cặn bã là xong công việc.
Lại qua nửa canh giờ.
Thiên Thủy tự mình kiểm tra dược tề mà Cảnh Ngôn phối chế, vừa lòng gật đầu nói:
- Được, dược tề này có thể!
Thiên Thủy híp mắt nói với Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn tiểu tử, có dược tề này phụ trợ nếu ngươi vẫn không thể thăng cấp Tiên Thiên thì ngươi là con heo.
Cảnh Ngôn đen mặt.
Thăng cấp Tiên Thiên?
Tiên Thiên cảnh đâu dễ vậy. Lão không nhìn xem nguyên Đông Lâm thành có bao nhiêu võ giả cảnh giới Tiên Thiên? Nếu thăng cấp Tiên Thiên dễ thì trong Cảnh gia đã không chỉ có chừng mười người.
Cảnh Ngôn từng thăng cấp Tiên Thiên, nên hắn mới biết khó khăn nhiều thế nào.
Bao nhiêu võ giả Võ Đạo cửu trọng thiên cả đời không thể vượt qua một bước này.
Nên biết khi bước vào Tiên Thiên thì tuổi thọ của võ giả sẽ tăng mảng lớn. Bình thường võ giả Võ Đạo cửu trọng thiên sống hơn một trăm tuổi, võ giả cảnh giới Tiên Thiên miễn không chết vào ngoài ý muốn sẽ sống đến hai trăm tuổi.
Cảnh gia có mấy vị trưởng lão đều hơn một trăm tuổi, nhìn bề ngoài chừng sáu, bảy chục tuổi.
Thiên Thủy không đợi Cảnh Ngôn càu nhàu, lão bỏ lại một câu rồi biến mất:
- Tiểu tử, ta không quấy rầy ngươi, hãy chuẩn bị rồi thăng cấp đi.
Cảnh Ngôn nhìn dược tề màu lục được phối chế ra, hắn nhắm mắt lại vận chuyển Thương Khung Đệ Nhất Thần Công, điều chỉnh trạng thái.
Thăng cấp Tiên Thiên không cần gấp gáp, phải điều chỉnh trạng thái thân thể đến tốt nhất. Mài dao không làm lỡ đốn củi.
Thời gian bất giác trôi qua.
Khoảng hơn một ngày sau Cảnh Ngôn mở mắt ra, hắn biết đã đến lúc thăng cấp Tiên Thiên.
Cảnh Ngôn lấy hết linh thạch cực phẩm trong tu di giới chỉ ra, có tổng cộng hai mươi hai khối linh thạch cực phẩm.