Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 137: Ta chính là cảnh ngôn

Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Kiếm quang đen quét tới đâu là không ai cản nổi.

Các tiếng rống liên tiếp vang lên:

- To gan!

- Dừng tay! Dám càn rỡ trong Ngụy gia!

Các bóng người bay nhanh xuống khỏi đài cao diễn võ trường.

Cảnh Ngôn mặc trường bào màu xanh ngạo nghễ đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn các nhân vật cao tầng Ngụy gia xông lên.

Tộc trưởng Ngụy gia Ngụy Lâu Hà ánh mắt lạnh băng trừng Cảnh Ngôn, quát hỏi:

- Ngươi là ai?

Xem võ giả trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh này thực lực không yếu, nhưng tử đệ trẻ tuổi xuất sắc trong các gia tộc lớn Đoan Dương thành dù Ngụy Lâu Hà không biết hết nhưng ít ra từng gặp mặt, nên có ấn tượng mới đúng. Võ giả này rất xa lạ, dường như chưa gặp bao giờ.

Ngụy Lâu Hà rất muốn giết ngay võ giả áo xanh này, nhưng gã biết võ giả ưu tú như thế ở trong gia tộc nào cũng có địa vị không thấp. Ngụy Lâu Hà cố dằn lòng xuống quát hỏi, phải rõ ràng thân phận của đối phương rồi tính.

Cảnh Ngôn cười nói, mắt sáng rực nhìn tộc trưởng Ngụy gia Ngụy Lâu Hà:

- Cảnh Ngôn! Ha ha, Ngụy gia các ngươi muốn tập nã ta đúng không? Hôm nay ta tự đưa lên cửa!

Lúc này Cảnh Ngôn chưa xác định tình huống của Lưu Hiểu Nguyệt, trước khi xâm nhập trạch viện Ngụy gia hắn vốn không định trực tiếp lao vào. Nhưng hộ vệ canh giữ cửa trạch viện ai nấy hung hăng dữ tợn không chịu cho Cảnh Ngôn vào, không hề có ý đi thông báo. Họ nhục nhã Cảnh Ngôn, định đánh hắn.

Cảnh Ngôn bất đắc dĩ tức giận đánh vào trong, một đường đánh tới gần diễn võ trường.

Ngụy Lâu Hà nghe Cảnh Ngôn trả lời thì sửng sốt, trong một chốc không biết Cảnh Ngôn là ai:

- Cảnh Ngôn? Hả? Ai là Cảnh Ngôn?

Các đại nhân vật Đoan Dương thành ngồi trên ghế thượng khách đài cao hoang mang nhìn Cảnh Ngôn.

Đoan Dương thành không có gia tộc lớn họ Cảnh, võ giả trẻ tuổi tên Cảnh Ngôn từ đâu chui ra?

Mọi người khó hiểu nhìn Cảnh Ngôn.

Một trưởng lão Ngụy gia chợt nhớ ra:

- Cái gì? Ngươi là Cảnh Ngôn đã giết chủ quản Ngụy gia Ngụy Trùng Dương?

Trưởng lão này rất giật mình, y biết có võ giả tên Cảnh Ngôn giết chủ quản Ngụy gia Ngụy Trùng Dương nhưng không ngờ trẻ tuổi đến thế. Y nghĩ đối phương ít nhất là võ giả trung niên ba, bốn mươi tuổi, nhưng xuất hiện trước mắt là võ giả chưa đầy hai mươi tuổi.

Nghe trưởng lão bật thốt, Ngụy Lâu Hà và mấy vị trưởng lão khác chợt hiểu ra, nhìn Cảnh Ngôn đăm đăm.

Ngụy Lâu Hà hít sâu, mắt lóe tia sáng lạnh, người ngưng tụ khí thế:

- Ngươi là tử đệ Cảnh gia của Đông Lâm thành?

Cảnh Ngôn mỉm cười gật đầu nói:

- Đúng vậy! Ta là Cảnh Ngôn Cảnh gia Đông Lâm thành, người giết Ngụy Trùng Dương đúng là ta. Ta nghe nói Ngụy gia các ngươi rầm rộ kéo người muốn tập nã ta nên ta tự tìm đến. Hộ vệ Ngụy gia các ngươi không cho ta vào, ta đành đánh vào!

Bá khí!

Các ngươi không cho ta vào thì ta đánh vào!

Một câu khiến các tử đệ Ngụy gia trừng Cảnh Ngôn, tiểu tử này không thèm để Ngụy gia vào mắt.

Một trưởng lão Ngụy gia tức giận quát mắng:

- Thì ra là ngươi! Tiểu tặc, ngươi to gan chó giết chủ quản Ngụy gia còn dám đến trạch viện Ngụy gia ta!

Cảnh Ngôn không yếu thế đáp trả:

- Hừ! Ngụy gia không phải đầm rồng hang hổ gì, tại sao ta không dám đến hả lão thất phu?

Trưởng lão Ngụy gia đó bị Cảnh Ngôn mắng là lão thất phu, mặt già đỏ rần, nguyên khí dao động, trên cánh tay nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu muốn đánh chết Cảnh Ngôn.

Đường đường là trưởng lão mà bị mắng là lão thất phu? Lão là trưởng lão Ngụy gia, thân phận tôn quý, khi nào thì bị người nhục mạ như vậy? Có lẽ nhiều người mắng lén sau lưng lão, nhưng bị chửi ngay trước mặt nhiều người khiến mặt già của lão biết đút đi đâu?

Mặt Ngụy Lâu Hà đen thui hỏi:

- Cảnh Ngôn, có phải ngươi nghĩ mình là tử đệ Cảnh gia Đông Lâm thành thì Ngụy gia ta không dám giết ngươi? Có phải ngươi cho rằng có Cảnh gia chống lưng thì ngươi có thể hoành hành không sợ ai?

Hôm nay Cảnh Ngôn đột nhiên xuất hiện khiến toàn Ngụy gia mất hết mặt mũi, tộc trưởng như gã cũng bị mất mặt.

Ngụy Lâu Hà biết Cảnh gia Đông Lâm thành, Đoan Dương thành và Đông Lâm thành là thành phố liền nhau, mấy gia tộc hạng nhất Đông Lâm thành không có lực ảnh hưởng đến Đoan Dương thành nhưng tiếng tăm vẫn truyền đến.

Cảnh gia là gia tộc hạng ba trong Đông Lâm thành.

Cảnh Ngôn còn trẻ đã có thực lực như vậy chắc chắn là thành viên cực kỳ được xem trọng trong Cảnh gia. Nhiều người trông thấy Cảnh Ngôn, biết thân phận của hắn, nếu giết hắn sẽ chọc giận Cảnh gia.

Tuy Cảnh gia Đông Lâm thành không thể tạo thành uy hiếp trực tiếp cho Ngụy gia Đoan Dương thành, nhưng Cảnh gia tức giận dư sức gây chút rắc rối cho Ngụy gia.

Cảnh Ngôn cười nói:

- Ha ha ha! Ta đến Ngụy gia là vì chuyện của mình, không liên quan đến gia tộc của ta.

Nếu muốn gia tộc ra mặt thì Cảnh Ngôn đã không một mình đến Ngụy gia.

Trưởng lão Ngụy gia người run run:

- Nhãi ranh, ngươi đã muốn chết thì ta sẽ chiều ý ngươi! Hừ, ngươi giết chủ quản Ngụy gia ta, dù Ngụy gia giết ngươi thì Cảnh gia của ngươi cũng không có lời nào để nói!

Trưởng lão liếc hướng tộc trưởng Ngụy Lâu Hà, chực chờ tộc trưởng cho phép liền đánh chết Cảnh Ngôn ngay.

Trên đài cao vọng xuống tiếng cười:

- Ha ha ha! Ngụy Chấn Chí trưởng lão có quyết đoán ghê, đối diện võ giả mười mấy tuổi, còn chưa nói rõ ràng đã đòi chém giết, ha ha ha ha ha ha!

Nói chuyện là nữ trưởng lão của Niên gia, vị trưởng lão này trong lòng ấp ủ cảm xúc ghen tỵ, giờ nàng không thể trơ mắt nhìn Cảnh Ngôn đột nhiên chui ra bị giết đơn giản vậy được.

Nghe trưởng lão Niên gia nói, đám người Ngụy Lâu Hà nhíu chặt mày.

Đặc biệt là trưởng lão Ngụy gia Ngụy Chấn Chí, trong bụng chửi thầm trưởng lão Niên gia, nhưng khó nói nên lời phản bác. Ngụy Chấn Chí là trưởng lão Ngụy gia, đứng phía đối diện là võ giả trẻ mười mấy tuổi. Tuy đối phương xâm nhập Ngụy gia, đánh bị thương nhiều hộ vệ, nhưng trực tiếp giết hắn nếu đồn ra ngoài hơi khó nghe.

Ngụy Chấn Chí nhìn trưởng lão Niên gia Niên Lan nhảy xuống từ đài cao, khí thế nghiêm túc nói:

- Hừ! Niên Lan trưởng lão, tên này giết chủ quản Ngụy gia ta, không lẽ ta ra tay giết hắn có sai sao?