Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Khi nhi tử Ngụy Lãnh tắt thở trong vòng tay mình, Ngụy Minh chậm rãi đứng lên, sắc mặt vô cùng âm trầm, nhìn hướng Cảnh Ngôn:
- Tiểu súc sinh, ngươi dám hố chết nhi tử của ta, ngươi to gan! Ngươi vô pháp vô thiên!
Cảnh Ngôn đối diện Ngụy Minh, cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Râu tóc Ngụy Minh dựng đứng, tức điên hỏi:
- Tiểu súc sinh, ngươi cười cái gì?
Cảnh Ngôn nhẹ lắc đầu nói:
- Ta cười ngươi ngu, ta to gan? Ta vô pháp vô thiên? Ngươi tự nói xem lời này nghe buồn cười không? Chẳng lẽ ta không giết nhi tử của ngươi thì Ngụy gia ngươi sẽ tha cho Cảnh Ngôn này một con đường sống? Không thể đi? Cho nên ngươi nói nhảm nhí! Thân phận của ngươi là chủ quản Ngụy gia? Ta lo thay cho chỉ số thông minh của ngươi, Ngụy gia có chủ quản như ngươi thì bị hủy diệt cũng là ý trời.
Mặt Ngụy Minh đen như đáy nồi, gã nghẹn lời. Lúc trước Ngụy Minh giận quá mới nói vậy, không suy nghĩ bằng lý trí, bị Cảnh Ngôn châm biếm gã không thể phản bác.
Đúng vậy, dù Cảnh Ngôn không giết nhi tử của gã thì Ngụy gia vẫn sẽ không tha cho hắn.
Ngụy Minh lặng im giây lát rồi tức giận quát:
- Tiểu súc sinh, ngươi thật là ti tiện vô sỉ. Ngươi rõ ràng là Tiên Thiên cảnh nhưng giả bộ tu vi hậu thiên lừa gạt nhi tử của ta đối chiến với ngươi. Hôm nay ta phải bầm thây ngươi ra!
- Cái gì?
- Tiên Thiên cảnh?
- Cảnh Ngôn đó là cường giả tu vi Tiên Thiên?
Đám tử đệ Ngụy gia xung quanh cùng biến sắc mặt. Mới nãy bọn họ chìm đắm trong giật mình tử đệ ưu tú nhất Ngụy gia Ngụy Lãnh bị một kiếm đánh chết, giờ nghe chủ quản Ngụy Minh nói khiến họ càng kinh hơn.
Tuổi của Cảnh Ngôn bằng Ngụy Lãnh đi? Thậm chí hắn không lớn bằng Ngụy Lãnh, nhỏ tuổi như vậy là Tiên Thiên cảnh? Sao có thể?
Mấy chục năm gần đây Đoan Dương thành không xuất hiện cường giả Tiên Thiên trẻ tuổi như vậy. Với tuổi như Ngụy Lãnh trở thành Nửa Bước Tiên Thiên đã là một trong những võ giả trẻ tuổi xuất sắc nhất Đoan Dương thành. Còn Cảnh Ngôn đã bước vào Tiên Thiên?
Có người Ngụy gia nhỏ giọng nói:
- Thì ra là cảnh giới Tiên Thiên, hèn gì Ngụy Lãnh không đánh lại. Tiểu tử này giấu sâu thật, tộc trưởng cũng bị lừa.
Gã không nói sai, những người có mặt trừ Cảnh Ngôn ra không có người thứ hai biết hắn là võ giả cảnh giới Tiên Thiên. Nếu đám người tộc trưởng Ngụy gia biết thì không thể nào để Ngụy Lãnh đánh với Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn khịt mũi cười khẩy nói:
- Nói ngươi ngu đúng là không oan. Buồn cười không chịu nổi, ta hỏi ngươi, ta khi nào nói mình không phải Tiên Thiên cảnh? Ta lừa nhi tử tạp chủng của ngươi đánh với ta? Hình như là tạp chủng đó tự nhảy ra đòi giết ta đi? Ha ha, một phế vật mà có lá gan muốn giết ta. Nhi tử của ngươi không xứng làm ta hố chết!
Mặt Cảnh Ngôn sầm xuống, mắt lóe tia sáng nói:
- Nếu bây giờ lặp lại lần nữa ta vẫn sẽ giết nhi tử của ngươi!
Ngụy Minh không nhịn được nữa lao lên, nguyên khí hóa sương tràn ra, trầm giọng quát:
- Ngươi muốn chết! Bây giờ ta báo thù cho nhi tử của ta, ai có thể ngăn cản?
Ngụy Minh huơ trường đao màu lam.
Ngụy Minh báo thù cho nhi tử đúng là người khác không có tư cách chế nhạo. Nhi tử bị giết, lão tử báo thù là chuyện thiên kinh địa nghĩa, dù đối phương có phải là võ giả trẻ mới mười mấy tuổi hay không.
Cảnh Ngôn nhẹ nhàng giơ Lưu Quang kiếm chĩa phía trước:
- Đừng nói nhảm nữa, đến đây! Hôm nay ngươi là người Ngụy gia thứ hai chết!
Một lão nhân áo đen đứng cạnh Niên Lan nhỏ giọng cảm khái:
- Thật không ngờ Cảnh Ngôn này đã là tu vi Tiên Thiên.
Đây là trưởng lão Lưu gia Đoan Dương thành, Lưu gia là thế lực gia tộc hạng nhất của Đoan Dương thành, rất mạnh. Nhưng trong Lưu gia không có võ giả thiên tài như Cảnh Ngôn, nên lão nhân áo đen rất cảm khái.
Niên Lan gật đầu nói:
- Đúng vậy! Ta không ngờ tiểu tử này có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, không nhìn ra. Tiếc thật, thiên tài như vậy sắp chết trong Ngụy gia. Ài, Ngụy Minh đó là chủ quản đệ nhất Ngụy gia, cường giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, hắn ra tay e rằng Cảnh Ngôn không cản nổi.
Niên Lan nhìn Ngụy Minh mắt long lên sòng sọc đang trong cơn giận điên.
Ngụy gia có sáu vị cường giả Tiên Thiên, Ngụy Minh thực lực cỡ trung bình trong sáu người, nên quyền lực của gã lớn hơn vài vị trưởng lão trong gia tộc.
Cường giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ ra tay, thoạt trông Cảnh Ngôn không có hy vọng gì.
Dù Cảnh Ngôn là cảnh giới Tiên Thiên thì cùng lắm chỉ là Tiên Thiên sơ kỳ, không thể đánh lại Ngụy Minh.
Niên Lan nói ra câu đó, mấy vị cường giả Tiên Thiên đứng gần nàng gật gù đồng ý.
Trưởng lão Lưu gia mở miệng nói:
- Võ giả trẻ xuất sắc như vậy chết tại đây e rằng Cảnh gia sẽ không bỏ qua.
Niên Lan lắc đầu nói:
- Không bỏ qua thì sao? Tuy Cảnh gia mạnh hơn xa Ngụy gia nhưng nơi này dù sao là Đoan Dương thành. Phủ thành chủ sẽ để người Cảnh gia tìm Ngụy gia trả thù sao? Cảnh gia cùng lắm chỉ có thể gây chút rắc rối cho Ngụy gia.
Bùm!
Trong khi Niên Lan và trưởng lão Lưu gia nói chuyện thì Cảnh Ngôn cùng Ngụy Minh đã đánh nhau. Hai người đều tỏa ra nguyên khí hóa sương, kiếm quang và đao quang cực kỳ ngưng tụ dù đang giữa ban ngày. Tia sáng gần kiếm quang, đao quang gần như vặn vẹo.
Nhiều thành viên Ngụy gia nhìn chằm chằm hai người đánh nhau:
- Chủ quản Ngụy Minh tự mình ra tay thì Cảnh Ngôn chết chắc rồi!
- Đúng thế, dù hắn có tu vi Tiên Thiên cũng không thể nào đánh lại chủ quản Ngụy Minh. Chủ quản Ngụy Minh là Tiên Thiên trung kỳ, xếp hạng bốn trong cường giả Tiên Thiên Ngụy gia.
- Chết đi! Cảnh Ngôn chết đi!
Ngụy Minh khẽ quát, muốn một đao chém chết Cảnh Ngôn:
- Tuyệt Bá Cửu Đao! Tiểu súc sinh chết cho ta!
Bóng đao che rợp trời, võ giả đứng xa xem cảm nhận dao động năng lượng đáng sợ từ đao quang.
Cảnh Ngôn không chút ngập ngừng, huơ kiếm:
- Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng! Dùng võ học hạ phẩm giết nhi tử của ngươi, vậy dùng võ học trung phẩm giết ngươi!
Kiếm quang của Cảnh Ngôn ngưng tụ thành ba lớp màn kiếm như cơn sóng ập hướng đối diện.
Bùm!
Hai người va chạm phát ra tiếng nổ lớn trong không gian.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Kiếm quang, đao quang triệt tiêu nhau, tán loạn. Một vầng sáng màu lam, một vầng sáng màu đen luân phiên thoáng hiện.
Đột nhiên đám võ giả xung quanh con ngươi co rút biến sắc mặt, vì bọn họ thấy đao quang lam của chủ quản Ngụy Minh bị tán loạn với tốc độ đáng sợ.