Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 157: Kẻ đút đầu vào chịu chết

Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Người khác thèm thuồng sản nghiệp của Lưu gia cũng đành thôi, Tôn Bưu làm Lưu Đại Toàn thấy đau lòng, thất vọng.

Tôn Bưu có thể đứng vững gót chân trong Hắc Phong trấn là nhờ Lưu Đại Toàn ban đầu giúp đỡ. Lưu Đại Toàn thích quen bằng hữu rộng rãi, khá nhiệt tình, nếu không gã đã chẳng kết bạn với đoàn người Cao Triển đội mạo hiểm Liệt Diễm.

Lưu Đại Toàn có ơn với Tôn Bưu.

Đoạn thời gian trước Lưu Đại Toàn chọc vào Thiên Lang bang, gã từng cầu viện Tôn Bưu nhưng Tôn Bưu từ chối giúp đỡ, từ khi đó Lưu Đại Toàn và Tôn Bưu ít qua lại với nhau. Giờ Tôn Bưu đi đầu cướp bóc sản nghiệp Lưu gia.

Bội tín khí nghĩa, vong ân phụ nghĩa là từ hình dung cho Tôn Bưu.

Nghe hộ vệ bực tức nói, Lưu Đại Toàn thầm thở dài.

Thế giới này không thiếu kẻ ăn cháo đá bát, Lưu Đại Toàn ước gì giết Tôn Bưu, nhưng với tình trạng hiện tại của Lưu gia dù gã có muốn cũng bất lực.

Đột nhiên ngoài trạchviện ồn ào.

- A?

Trạch viện Lưu gia không lớn, ngoài đường có động tĩnh gì là trong trạch viện nghe thấy hết.

Một giọng nữ vọng vào:

- Lưu gia chủ có nhà không?

Lưu Đại Toàn thấy mấy hộ vệ Lưu gia dẫn một nữ nhân mặc váy dài màu đen bước nhanh đến.

Lưu Đại Toàn biết nữ nhân này, võ giả thường ở trong Hắc Phong trấn đều biết mặt nàng.

Nàng là Hắc Quả Phụ.

Lòng Lưu Đại Toàn máy động, thầm nghĩ:

- Hắc Quả Phụ tìm ta làm gì?

Lưu Đại Toàn cất bước tiến lên nghênh đón.

Hắc Quả Phụ là võ giả cao cấp, thực lực Võ Đạo bát trọng thiên, ở Hắc Phong trấn đã hơn mười năm, xem như có sức ảnh hưởng nhất định, quen thuộc nhiều võ giả. Bình thường Lưu Đại Toàn không chủ động làm quen nhưng khách sáo nể nang Hắc Quả Phụ nhiều.

Mặt Lưu Đại Toàn nặn nụ cười từ xa chắp tay chào:

- Mục Niệm tỷ?

Hắc Quả Phụ tên thật là Mục Niệm, Lưu Đại Toàn lớn tuổi hơn nàng một chút nhưng vẫn khách sáo kêu một tiếng tỷ.

Đa số võ giả Hắc Phong trấn chỉ biết biệt danh Hắc Quả Phụ, không biết tên thật của nàng, Lưu Đại Toàn thì biết.

Hắc Quả Phụ sốt ruột nói, rối rít xua tay ra hiệu Lưu Đại Toàn đừng khách sáo:

- Lưu gia chủ, không có thời gian! Mau chuẩn bị đi, đám Tôn Bưu, Liễu Hoảng mang người đến!

Lưu Đại Toàn ngây ra như phỗng:

- Cái gì?

Mục Niệm gấp gáp lặp lại:

- Nhanh chóng tập kết hộ vệ, đám Tôn Bưu sắp tới rồi!

Lưu Đại Toàn rùng mình, biến sắc mặt. Gã hiểu ý Hắc Quả Phụ, Tôn Bưu mang người đến đây chắc chắn không có chuyện tốt.

Lưu Đại Toàn cao giọng quát:

- Hộ vệ Lưu gia lập tức tập kết!

Lưu Đại Toàn nói với Hắc Quả Phụ:

- Đa tạ Mục Niệm tỷ.

Lưu Đại Toàn thầm cảm kích Hắc Quả Phụ, gã không qua lại nhiều với nàng thế mà nàng trước tiên chạy đến báo tin, gã nợ nàng ân tình này, nhưng không biết tương lai có cơ hội báo đáp không.

Trong trạch viện Lưu gia không có nhiều hộ vệ. Trước khi nhận sản nghiệp của Thiên Lang bang thì còn ba mươi hộ vệ, nay chỉ có mười mấy người ở lại.

Những hộ vệ này rất trung thành, có lẽ vì bình thường Lưu Đại Toàn đối xử tốt với họ, lúc Lưu gia gặp nguy nan họ chọn ở lại.

Mười mấy hộ vệ rất nhanh tập kết.

Từ bên ngoài vọng vào tiếng cười chói tai.

- Ha ha ha ha ha ha!

Bùm!

Hai hộ vệ canh giữ ngoài cửa viện Lưu gia bị đánh bay vào trong sân.

Một thân hình vạm vỡ sải bước đi tới, phía sau người này là ba võ giả mặc áo gấm bước qua cửa, cộng thêm Tôn Bưu là bốn người.

Đằng sau bốn người là một đống hộ vệ như thủy triều ùa vào trạch viện Lưu gia, tổng cộng hơn trăm người.

Tôn Bưu phất tay:

- Bao vây lại!

Ba võ giả mặc áo gấm màu khác nhau nhìn Lưu Đại Toàn chằm chằm, mở miệng nói:

- Bao vây lại!

- Bao vây hết, không cho ai ra vào!

- Đúng vậy! Trước khi chưa bàn xong việc đừng hòng ai đi ra, he he.

Ba người này là nhân vật có uy tín danh dự trong Hắc Phong trấn, thủ lĩnh một số thế lực gia tộc.

Lưu Đại Toàn sắc mặt âm trầm nhìn đám người Tôn Bưu đi tới, trầm giọng hỏi:

- Tôn Bưu, mấy người có ý gì?

Tôn Bưu âm trầm liếc xéo Lưu Đại Toàn, cười tàn nhẫn:

- Lưu Đại Toàn, chúng ta người khôn không nói tiếng lóng, ta và ba vị gia chủ đến đây là cho ngươi cơ hội cuối cùng, giao ra toàn bộ sản nghiệp của Lưu gia ngươi!

Võ giả mặc áo gấm màu lam Liễu Hoảng nheo mắt nói:

- Lưu Đại Toàn, ngươi tốt nhất biết khôn một chút, đừng ép chúng ta ra tay. Tôn gia chủ nói là toàn bộ sản nghiệp Lưu gia, bao gồm trạch viện này của ngươi.

Một người khác cười nhạo:

- Lưu gia chủ, ngươi thật ngốc, ngươi đã giết trưởng trấn đại nhân, cho rằng có thể đứng vững trong Hắc Phong trấn sao? Nếu ta là ngươi đã sớm rời khỏi Hắc Phong trấn, ngu hết thuốc chữa, ở lại Hắc Phong trấn chờ chết sao?

Bọn họ đến đây vì phân chia sản nghiệp Lưu gia, trước khi đến bốn người đã bàn bạc khu nào của mình.

Lưu Đại Toàn hít sâu, nhìn quét bốn người Tôn Bưu đứng đối diện.

Lòng Lưu Đại Toàn đầy bi thương căm hờn trầm giọng nói:

- Các ngươi muốn lấy thì ta có thể nhường lại sản nghiệp của Lưu gia, nhưng đa số sản nghiệp thuộc về Cảnh Ngôn thiếu gia. Chẳng lẽ các ngươi muốn cướp sản nghiệp của Cảnh Ngôn thiếu gia?

Tôn Bưu mở to mắt, châm chọc lạnh lùng quát:

- Cảnh Ngôn thiếu gia chó chết gì!? Lưu Đại Toàn, ngươi đừng giở trò câu giờ nữa. Cảnh Ngôn thiếu gia của ngươi giết người Ngụy gia, lại giết trưởng trấn Cao Nham đại nhân, hắn đã sớm chết rồi. Lưu Đại Toàn ngươi lấy một người chết ra hù dọa chúng ta?

Đám người Tôn Bưu chờ tới bây giờ mới xuống tay với Lưu gia là có lý do. Bọn họ lo Cảnh Ngôn không chết mà quay về, họ đã thấy thực lực của hắn. Nhưng hơn một tháng đã qua không thấy bóng dáng Cảnh Ngôn đâu, hắn không chết thì là gì?

Lúc trước bọn họ nhiều lần cướp tài nguyên của Lưu gia vì muốn thăm dò sau lưng Lưu Đại Toàn có quan hệ gì với gia tộc lớn Đông Lâm thành không. Giờ xem ra Lưu Đại Toàn không dám hó hé tiếng nào, sau lưng gã cùng lắm chỉ có Cảnh Ngôn. Mà Cảnh Ngôn đã lâu không về, hắn chết thẳng cẳng rồi, bọn họ còn lo cái đếch gì?

Hắc Quả Phụ Mục Niệm trầm giọng nói:

- Tôn Bưu, các ngươi hơi quá đáng.

Tôn Bưu nạt:

- Hắc Quả Phụ, câm mồm cho lão tử! Chỗ này không có chuyện của ngươi! Hừ, nếu ngươi muốn cùng chết với Lưu Đại Toàn thì lão tử chiều các ngươi!