Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Triệu Nhất Phong mắt cún nhìn Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn thiếu gia người lớn rộng lượng hãy tha cho ta một lần này đi! Ta... Ta biết sai...
Triệu Nhất Phong quỳ quy phạm hơn Thái Quang Lâm nhiều, mặt ngoài rất chân thành, dường như thật lòng thật dạ nhận sai.
Cảnh Ngôn ngoắc tay:
- Nhẫn!
Triệu Nhất Phong nghe vậy mừng rỡ nhanh chóng tháo tu di giới chỉ khỏi ngón tay đưa đến trước mặt Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn chán ghét khẽ quát:
- Cút đi!
Triệu Nhất Phong xoay người thúc giục nguyên khí cũng lao nhanh như gió giống Thái Quang Lâm.
Mấy hộ vệ Triệu gia theo sát phía sau.
Cảnh Ngôn nhìn Triệu Nhất Phong rời đi, nhếch mép cười lạnh.
Thật ra Cảnh Ngôn rất muốn trực tiếp giết Triệu Nhất Phong, Thái Quang Lâm. Triệu gia, Thái gia đối địch với Cảnh gia, giết võ giả cảnh giới Tiên Thiên của hai gia tộc này sẽ suy yếu thực lực gia tộc nhiều. Đặc biệt là Thái gia, bọn họ không chịu nổi mất mác võ giả Tiên Thiên nào.
Nhưng Cảnh Ngôn có áp lực, Triệu Nhất Phong và Thái Quang Lâm không đứng trên lôi đài, nếu hắn diệt hai người này thì Triệu gia, Thái gia có lý do kiếm chuyện với Cảnh gia. Trong tình hình hiện tại bị Triệu gia, Thái gia cùng sinh sự thì Cảnh gia khó ứng đối.
Hơn nữa hôm nay Cảnh Ngôn nhục nhã hai người này đã đả kích lớn đến tâm cảnh của họ, về sau Triệu Nhất Phong, Thái Quang Lâm không có mặt mũi đứng trước người khác, ít nhất trong thời gian ngắn không dám xuất hiện nữa.
Hai người là nhân vật nổi tiếng lừng lẫy trong hai gia tộc, hôm nay nhận nhục nhã thế này đả kích lớn đến mặt mũi hai gia tộc, mục đích của Cảnh Ngôn đã hoàn thành.
Cảnh Ngôn đứng trên lôi đài biểu tình dửng dưng.
Các võ giả thì cảm xúc dâng trào.
Triệu Nhất Phong, Thái Quang Lâm đều là là võ giả ba mươi mấy tuổi, miễn cưỡng tính cao hơn Cảnh Ngôn một bối phận. Nhưng hai người như chó nhà có tang vẫy đuôi mừng chủ trước Cảnh Ngôn, hỏi sao không khiến người chấn động?
Tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh cũng thật lâu không thể bình tĩnh.
Cảnh Thiên Anh không thấy cảnh Cảnh Ngôn một kiếm chém chết Tác Văn, không hiểu tại sao Triệu Nhất Phong, Thái Quang Lâm sợ hắn đến thế. Cảnh Thiên Anh cho rằng Cảnh Ngôn giết Tác Văn cũng không dễ dàng gì.
Lâm Hữu Thân Lâm gia đứng một bên, người bứt rứt:
- Cảnh Ngôn...
Cảnh Ngôn nhìn sang Lâm Hữu Thân, ngắt lời gã:
- Lâm Hữu Thân, ta biết ngươi xuất hiện tại nơi này vì nghĩ cho Lâm gia, muốn nịnh bợ Tác Văn. Nhưng Cảnh gia ta và Lâm gia ngươi là quan hệ minh hữu, Cảnh gia gặp đả kích lớn bị tổn hại thì Lâm gia cũng không được lợi chi. Ta cho rằng làm võ giả phải có chút cốt khí.
Mặt Lâm Hữu Thân đỏ rực, không thể cãi lại.
Trước khi thấy thực lực của Cảnh Ngôn, nếu bị chỉ trích như vậy Lâm Hữu Thân sẽ cực kỳ tức giận, bất mãn. Còn bây giờ Lâm Hữu Thân tuy xấu hổ nhưng không tức giận.
Thế giới này thực lực làm vua.
Cảnh Ngôn phất tay:
- Ngươi đi đi!
Lâm Hữu Thân chắp tay xoay người đi:
- Cáo từ!
Cảnh Ngôn cùng Cảnh Thiên Anh, đám người Cảnh Sơn Cừ trở về trạch viện Cảnh gia.
Đông Lâm thành lại sôi trào.
Tác Văn đệ tử của chấp sự ngoại viện Thần Phong học viện Thương Long dựng lôi đài ngoài trạch viện Cảnh gia, khiêu chiến tử đệ Cảnh gia, cuối cùng bị Cảnh Ngôn giết. Tin tức như lốc xoáy khuếch tán trong Đông Lâm thành.
Mọi người đều biết Cảnh Ngôn trở về Tiên Thiên, biết hắn có thực lực giết võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ.
Danh vọng của Cảnh gia bỗng chốc nước lên thì thuyền lên, một số võ giả cho rằng Cảnh gia sắp vượt qua Lâm gia trở thành gia tộc thứ hai trong Đông Lâm thành, chỉ đứng sau gia tộc Triệu gia.
Trong Cảnh gia cũng hân hoan sôi sục.
Lúc trước đám người dựng lôi đài, nhiều tử đệ Cảnh gia cực kỳ tức giận, nhiều người muốn ra ngoài đánh với đối phương, lòng nghẹn cục tức.
Cảnh Ngôn vừa trở về liền như gió thu thổi lá rụng giết tên khốn Tác Văn, khiến võ giả Tiên Thiên Triệu gia, Thái gia quỳ xin lỗi, làm người sung sướng biết bao, hãnh diện cỡ nào.
Danh vọng của Cảnh Ngôn trong Cảnh gia gần bằng các lão trong gia tộc.
Tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh kêu Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, đi viện tộc trưởng.
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- À, được.
Cảnh Ngôn theo Cảnh Thiên Anh đi vào viện tộc trưởng.
Dọc đường đi nhiều tử đệ Cảnh gia chào hỏi Cảnh Ngôn rất nhiệt tình, đa số tử đệ có cảm giác trung thành với gia tộc rất mãnh liệt, Cảnh Ngôn giành vinh dự cho Cảnh gia thì hắn là anh hùng của gia tộc.
Trong viện tộc trưởng.
Tộc trưởng Cảnh Thành Dã, đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ, các vị trưởng lão tụ tập lại. Hiển nhiên họ đã biết chuyện Cảnh Ngôn giết Tác Văn ngoài trạch viện.
Cảnh Thiên Anh, Cảnh Ngôn đi vào phòng.
Cảnh Ngôn khom người chào nhóm Cảnh Thành Dã:
- Kính chào tộc trưởng, chào các vị trưởng lão.
Cảnh Ngôn cảm giác không khí trong phòng hơi nặng nề.
Cảnh Thành Dã gật đầu khen Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, ngồi đi, thăng cấp Tiên Thiên, khá lắm.
Cảnh Thiên Anh, Cảnh Ngôn ngồi xuống ghế bên cạnh.
Cảnh Ngôn mới ngồi xuống đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ bỗng nhiên làm khó dễ, đầu mâu chỉ thẳng vào vụ hắn giết Tác Văn:
- Cảnh Ngôn, ngươi thật to gan, dám giết Tác Văn? Nói xem ngươi muốn làm gì? Có phải ngươi chờ nhìn Cảnh gia bị diệt vong mới thấy vui?
Cảnh Ngôn ngước lên nhìn Cảnh Xuân Vũ ánh mắt âm trầm, biểu tình tức giận, hắn nhếch mép cười lạnh.
Cảnh Ngôn khịt mũi hỏi ngược lại Cảnh Xuân Vũ:
- Dám hỏi đại trưởng lão không lẽ ta đã làm sai? Cảnh gia chúng ta nhìn cửa nhà mình bị đám người Tác Văn dùng lôi đài chặn lại, mỗi ngày nghe người ta la lối truốc cửa nói người Cảnh gia đều là phế vật, yếu đuối sao?
Cảnh Xuân Vũ đứng bật dậy, lửa giận bùng cháy, mắt hung hăng trừng Cảnh Ngôn, quát to:
- Ngươi...! Đồ khốn nạn! Ngươi làm sai chuyện còn không biết hối cải! Ngươi có biết đã gây rắc rối lớn thế nào không? Tuy nhóm Tác Văn đáng giận nhưng không lâu sau bọn họ sẽ rời khỏi Đông Lâm thành, nhịn một chút có sao?
Cảnh Thiên Anh cau mày nhìn Cảnh Xuân Vũ:
- Ta cảm thấy cách nghĩ của đại trưởng lão có vấn đề. Cảnh Ngôn đấu tranh, giành mặt mũi cho Cảnh gia, thế mà đại trưởng lão vừa thấy mặt đã chỉ trích Cảnh Ngôn, khiến người quá thất vọng.
Tam trưởng lão thở dài lên tiếng:
- Tứ trưởng lão nói có lý, dù thế nào thì Cảnh Ngôn đã giành lại mặt mũi cho Cảnh gia chúng ta. Mấy ngày nay nhìn nhóm Tác Văn ở bên ngoài la lối trong lòng ta cũng rất khó chịu.
Ngũ trưởng lão Cảnh Dụ Tường lạnh lùng liếc Cảnh Ngôn, hừ mạnh nói:
- Hừ! Ta chỉ muốn biết chuyện này nên kết thúc thế nào? Các vị nên rõ ràng khó khăn hiện giờ của Cảnh gia chúng ta!