Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Nói đến thì Cảnh Ngôn Cảnh gia cũng giỏi thật, nếu Thương Long nói thật, đệ tử của lão Tác Văn bị hắn giết, vậy Cảnh Ngôn có thực lực giết võ giả Tiên Thiên trung kỳ. Hắn mới bao nhiêu tuổi? Cảnh Ngôn là võ giả Đông Lâm thành, kỳ tài ngút trời vậy mà sắp chết, khiến người bóp cổ tay.
Nhưng vì làm Thương Long nguôi giận đành hy sinh Cảnh Ngôn, làm gì thì làm miễn không hy sinh Trần Binh gã là được.
Thương Long lạnh lùng nói:
- Được, thành chủ Trần Binh, vậy ta chờ giữa trưa mai.
Hôm nay trời đã tối, Thương Long biết kêu Trần Binh trực tiếp tiêu diệt Cảnh gia là không hiện thực. Huống chi Trần Binh chỉ là phó thành chủ, lúc này thành chủ Hoắc Xuân Dương không có mặt trong Đông Lâm thành, muốn điều động nhiều vệ đội mặc giáp phủ thành chủ đi đồ diệt Cảnh gia cần có thành chủ Hoắc Xuân Dương ra lệnh.
***
Bóng đêm bao trùm hoang dã, mơ hồ có chiếc thiên yến xa lướt nhanh như bay.
Thiên yến là một loại linh thú cao cấp, bề ngoài giống ngựa bình thường. So với đa số linh thú thì tính cách thiên yến ngoan ngoãn, có thể bị nhân loại thuần phục dùng để thay đi bộ.
Thiên yến thể hình to hơn ngựa bình thường gấp đôi, tốc độ siêu mau, khi chạy nhanh nhảy một cái xa mấy chục, hàng trăm thước, nhanh hơn võ giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh chạy nhanh hết sức gấp mấy chục lần.
Đương nhiên thiên yến cũng rất mắc, võ giả bình thường không dùng nổi, chiến mã đen đám hộ vệ mặc giáp phủ thành chủ cưỡi không thể sánh bằng. Những chiến mã đen chỉ có huyết thống linh thú, thiên yếu là linh thú cao cấp thật sự, trừ tốc độ siêu mau ra thiên yến có sức chiến đấu ngang ngửa võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ.
Chiếc xe này có hai con thiên yến kéo nhanh như tia chớp lướt trong đêm.
Hai bóng người ngồi trong thùng xe, một nam một nữ, nam tuấn lãng, nữ xinh đẹp.
Nam võ giả trạc bốn, năm chục tuổi, dáng vẻ nho nhã cười nói:
- Cầm nhi, chắc ngày mai chúng ta sẽ về Đông Lâm thành.
Nữ võ giả gật đầu nói:
- Ừm!
Nam võ giả nhướng mày nghi hoặc hỏi:
- Cầm nhi, dọc đường đi nàng luôn ủ rũ, có phải có tâm sự gì không?
Nữ võ giả lại ậm ừ:
- Ừm!
Nam võ giả sốt ruột hỏi:
- Có chuyện gì?
Nữ võ giả lắc đầu nói:
- Không có gì.
Nam võ giả nhíu mày hỏi:
- Chắc chắn có chuyện, Cầm nhi, là chuyện gì?
Nam võ giả là thành chủ Đông Lâm thành Hoắc Xuân Dương. Nữ võ giả là phu nhân của gã, Lữ Cầm. Hoắc Xuân Dương rất hiểu biết thê tử của mình, dọc đường đi Lữ Cầm không nói gì, rất không bình thường.
Lữ Cầm trầm ngâm giây lát, mắt đẹp nhìn Hoắc Xuân Dương hỏi:
- Xuân Dương, ta hỏi chàng lúc trong Quận Vương phủ, sau khi Quận Vương đại nhân nghị sự xong tại sao Bạch Tuyết một mình kêu chàng ở lại, còn dẫn chàng vào một căn phòng?
Nghe Lữ Cầm hỏi, Hoắc Xuân Dương sửng sốt sau đó bật cười, gã đã hiểu tại sao nàng không vui.
Cũng đúng, nữ nhân như thành chủ Bạch Tuyết Đoan Dương thành làm bất cứ nữ nhân nào cũng thấy tự ti. Hoắc Xuân Dương nhớ lại hình dáng Bạch Tuyết, thầm cảm khái trên đời thật sự có nữ nhân hoàn mỹ không khuyết điểm, xuất trần thoát tục như thế. Ngươi hầu như không tìm thấy tỳ vết nào trên người nàng.
Hoắc Xuân Dương cười nói:
- Cầm nhi, ta còn tưởng dọc đường đi nàng ủ rũ vì chuyện gì hóa ra là chuyện này. Không lẽ nàng sợ thành chủ Bạch Tuyết để mắt tới ta? Cầm nhi suy nghĩ nhiều rồi.
Lữ Cầm vẫn nhìn Hoắc Xuân Dương chằm chằm, không nói.
Hoắc Xuân Dương tiếp tục bảo:
- Thành chủ Bạch Tuyết tìm ta vì một người.
Mắt Lữ Cầm lấp lóe hỏi:
- Một người? Ai?
Thật ra Lữ Cầm không tin thành chủ Bạch Tuyết muốn cướp trượng phu của mình, nhưng nàng không kiềm lòng được, vì Bạch Tuyết quá rực rỡ.
Hoắc Xuân Dương nhìn thẳng vào mắt Lữ Cầm:
- Nàng cũng biết ngươi này, là Cảnh Ngôn! Là Cảnh Ngôn Cảnh gia của Đông Lâm thành chúng ta.
Hoắc Xuân Dương đương nhiên biết Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn mười bốn tuổi bước vào cảnh giới Tiên Thiên, mười sáu tuổi thi đậu vào Thần Phong học viện một trong ba học viện lớn. Hoắc Xuân Dương là thành chủ Đông Lâm thành sao có thể không biết?
Lữ Cầm kinh ngạc hỏi:
- Cảnh Ngôn? Chàng đang nói cái người vì rớt cảnh giới bị đuổi khỏi Thần Phong học viện? Thành chủ Bạch Tuyết một mình tìm chàng vì nhắc đến Cảnh Ngôn này?
Lữ Cầm ngạc nhiên cũng không có gì lạ, nàng biết Cảnh Ngôn, hắn rất nổi tiếng nhưng chỉ trong vùng Đông Lâm thành, tại sao thành chủ Đoan Dương thành Bạch Tuyết biết hắn?
Hoắc Xuân Dương gật đầu nói:
- Đúng vậy, là Cảnh Ngôn! Thành chủ Bạch Tuyết nhờ ta trông nom Cảnh Ngôn giùm, ba học viện lớn tuyển nhận học viên mới, nàng kêu ta trực tiếp mang Cảnh Ngôn đi Lam Khúc quận thành.
Lữ Cầm giật mình kêu lên, mắt đẹp xoe tròn:
- Cái gì?
Cảnh Ngôn và Bạch Tuyết có quan hệ gì mà nàng vì hắn đặc biệt tìm thành chủ Đông Lâm thành, kêu thành chủ Đông Lâm thành trực tiếp dẫn Cảnh Ngôn đi Lam Khúc quận thành tham gia ba học viện lớn khảo hạch? Nếu hai người không có quan hệ rất đặc biệt thì thành chủ Bạch Tuyết sẽ lên tiếng nhờ sao?
Tính cách lạnh lùng cao ngạo như thành chủ Bạch Tuyết vì võ giả trẻ mười mấy tuổi đi nhờ thành chủ Đông Lâm thành?
- Ta cũng khó hiểu, thành chủ Bạch Tuyết không nói nhiều, ta không tiện hỏi. Tóm lại chắc chắn thành chủ Bạch Tuyết rất quen thuộc Cảnh Ngôn.
Hoắc Xuân Dương xác định một điều rằng thái độ của Bạch Tuyết đối với Cảnh Ngôn không giống bình thường, khá thân thiện.
Hoắc Xuân Dương cảm khái:
- Tiểu tử Cảnh gia này sắp bay cao, không ngờ bám lấy thành chủ Bạch Tuyết, chậc chậc. Cảnh gia về sau sẽ phong cảnh vô hạn, có thành chủ Bạch Tuyết thì trong Lam Khúc quận ai dám đụng vào Cảnh Ngôn, Cảnh gia?
Lữ Cầm đảo tròng mắt hỏi:
- Xuân Dương, ta nghe một số tin đồn nói Bạch Tuyết là nữ nhi của Quận Vương có thật không?
Trước kia Lữ Cầm nghe tin đồn rồi bỏ ngoài tai, không xác định tin thật hay giả. Lữ Cầm không phải loại người nhiều chuyện, hôm nay cùng trượng phu nhắc đến thành chủ Bạch Tuyết nên nàng thuận miệng hỏi, chứ bình thường nàng sẽ không hỏi ra.
Hoắc Xuân Dương gật đầu nói:
- Tin tức này là thật. Cầm nhi nên biết việc Lư gia thế gia Lam Khúc quận thành mười năm trước đi?
Lữ Cầm nhíu mày nói:
- Ta biết, hình như Lư gia làm chuyện gì trái ý Quận Vương, Quận Vương đại nhân tức giận xóa sổ Lư gia.
Hoắc Xuân Dương hít sâu, gật đầu nói:
- Đúng vậy! Lư gia đúng là đắc tội Quận Vương, tự tìm chết. Nhưng thật ra người Lư gia đắc tội không phải Quận Vương mà là thành chủ Bạch Tuyết.