Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Triệu Đương Nguyên mỉm cười nói:
- Nếu Thương Long tiên sinh đã đồng ý thì Chân Nghiêm ra tay đi. Nhớ kỹ, không thể làm tiểu tử đó chết, Thương Long tiên sinh muốn hắn sống.
Triệu Chân Nghiêm cười âm hiểm:
- Tộc trưởng yên tâm, ta sẽ cẩn thận.
Triệu Đương Nguyên là phụ thân của Triệu Chân Nghiêm, nhưng trước mặt người ngoài gã sẽ kêu là tộc trưởng, riêng tư mới gọi phụ thân.
Triệu Chân Nghiêm nhìn hướng Cảnh Ngôn, khóe môi cong lên chậm rãi đến gần, mở miệng nói:
- Ha ha ha! Gần đây Cảnh Ngôn nhà ngươi rất nổi tiếng trong Đông Lâm thành. Nhiều người nói ngươi là thiên tài mạnh nhất Đông Lâm thành gần trăm năm qua, bọn họ đã sai, sai mười mươi. Ngươi chỉ là phế vật trước mặt ta, vốn ta lười quan tâm tên hề thích gây chú ý như ngươi, nhưng ngươi dám bị thương Triệu Đăng Thiên đệ đệ của ta, ta không thể tha cho ngươi!
Thật ra báo thù cho đệ đệ chỉ là cái cớ, Triệu Chân Nghiêm không ngốc, ngoài miệng gã làm bộ không thèm chấp Cảnh Ngôn, trong lòng thì biết để mặc hắn trưởng thành sẽ rất khủng bố. Triệu Chân Nghiêm tự tin nhưng không mù quáng đến mức trong mắt không người. Triệu Chân Nghiêm nghe Triệu Nhất Phong nói Cảnh Ngôn đã quay về cảnh giới Tiên Thiên, tuy chỉ là Tiên Thiên sơ kỳ nhưng có thể giết Tác Văn cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ.
Quái vật như vậy nếu để hắn sống thì sau này làm sao được?
Cảnh Ngôn chưa đầy hai mươi tuổi, Triệu Chân Nghiêm thì đã gần bốn mươi. Tuy Triệu Chân Nghiêm mới vào cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng theo tốc độ tu luyện của Cảnh Ngôn chờ hắn bốn mươi tuổi sẽ là tu vi thế nào?
Có thể nói Cảnh Ngôn sống thì bên ngoài đồn Cảnh Ngôn là thiên tài mạnh nhất Đông Lâm thành trăm năm qua sẽ dần trở thành sự thật. Triệu Chân Nghiêm không thể trơ mắt nhìn Cảnh Ngôn vượt qua chính mình.
Danh hiệu thiên tài mạnh nhất Đông Lâm thành phải là của gã, Triệu Chân Nghiêm!
Tự tay bóp chết thiên tài trăm năm mới gặp một lần của Đông Lâm thành là chuyện khiến người sung sướng.
Cảnh Ngôn nhìn Triệu Chân Nghiêm chằm chằm:
- Triệu Chân Nghiêm, ngươi nói nhảm hơi nhiều, muốn đánh cứ đánh, gà mẹ quang quác như đàn bà!
Khí thế Triệu Chân Nghiêm trầm xuống, nguyên khí dâng trào tuôn ra:
- A? Đang xin chết? Tốt, ta chiều ý phế vật nhà ngươi!
Bỗng một thanh âm vang lên:
- Thành chủ Trần Binh.
Mọi người nhìn hướng người nói chuyện.
Đám người đang chờ xem Triệu Chân Nghiêm phế bỏ tu vi của Cảnh Ngôn, người này lên tiếng tức là đánh gãy việc Triệu Chân Nghiêm xuống tay.
Trần Binh nhìn người nói chuyện, Khánh Mặc chấp sự của Đạo Nhất học viện:
- Khánh Mặc tiên sinh?
Khánh Mặc nhíu mày nói:
- Thành chủ Trần Binh, việc của Đông Lâm thành lẽ ra ta không nên lắm miệng. Nhưng ta không nhịn được muốn nói nhiều một câu. Ta không thấy tận mắt Cảnh Ngôn giết Tác Văn, nhưng nghe các vị nói chuyện ta hiểu sơ sơ. Ta nghĩ Cảnh Ngôn không có sai lầm, nhiều người ở đây hình như muốn lấy thế đè người, có phải là hơi quá đáng?
Khánh Mặc là người có cảm giác chính nghĩa khá mạnh.
Nếu là người bình thường tuyệt đối sẽ không lắm chuyện, tính tình Khánh Mặc khá ngay thẳng. Nếu Cảnh Ngôn sai, Khánh Mặc sẽ không xen vào, nhưng hắn không sai, vì vậy y không nhịn được nói thay. Hơn nữa Cảnh Ngôn là võ giả thiên tài hiếm gặp, cứ bị bóp chết từ trong nôi thật đáng tiếc.
Nghe Khánh Mặc nói, nhiều người mặt đen thui, bao gồm thành chủ Trần Binh.
Cảnh Ngôn cảm kích nhìn Khánh Mặc.
Trước đó Cảnh Ngôn chưa từng gặp Khánh Mặc, giờ y nói giúp hắn một câu, không cần biết mấy lời này có hiệu quả hay không, có thể thay đổi kết quả cuối cùng không, nhưng Cảnh Ngôn thật lòng cảm kích.
Trong tình huống này Khánh Mặc nói đỡ cho Cảnh Ngôn thì phải chịu áp lực lớn, y là chấp sự ngoại viện Đạo Nhất học viện, không phải người Đông Lâm thành. Nhiều lực lượng Đông Lâm thành đều muốn Cảnh Ngôn chết, Khánh Mặc nói thay cho Cảnh Ngôn vô tình đắc tội các phương thế lực Đông Lâm thành.
Chấp sự Lãnh Trúc Hồng Liên học viện ở gần Khánh Mặc cười nhạo:
- Ha ha ha! Khánh Mặc chấp sự đứng xem là được rồi, nhiều chuyện không tốt.
Lãnh Trúc không có xung đột ích lợi gì với Cảnh Ngôn, nhưng không có ấn tượng tốt về hắn.
Từ khi Lãnh Trúc đến Đông Lâm thành nhiều lần nghe tin tức liên quan Cảnh Ngôn, biết hắn đánh bại Cảnh Thiên Long. Cảnh Thiên Long tuy là tử đệ Cảnh gia nhưng cũng là đệ tử của Hồng Liên học viện, Cảnh Ngôn thì không phải. Cảnh Ngôn đánh bại Cảnh Thiên Long chẳng phải là gián tiếp nói lên đệ tử Hồng Liên học viện không giỏi? Nên Lãnh Trúc không có ấn tượng tốt với Cảnh Ngôn, đương nhiên gã sẽ không vì chút chuyện nhỏ này trả thù hắn, nhưng tuyệt đối không bênh vực hắn.
Khánh Mặc cau mày liếc Lãnh Trúc:
- Ta chỉ nói điều ta nên nói.
Thương Long Thần Phong học viện cười khẩy nói:
- Khánh Mặc, ngươi câm mồm đi, nếu muốn bênh Cảnh gia thì đơn giản thôi, lại đây, chúng ta đánh trước một trận!
Khánh Mặc mắt lóe tia tức giận nhưng ráng nhịn. Khánh Mặc, Lãnh Trúc, Thương Long đến Đông Lâm thành phụ trách chọn võ giả trẻ đi Lam Khúc quận tham gia ba học viện lớn khảo hạch, nếu y đánh nhau với Thương Long tại đây thì ra cái gì?
Thương Long biết Khánh Mặc sẽ không đánh với mình, lão chỉ lợi dụng cách này bắt y im miệng.
***
Ngoài phủ thành chủ, một chiếc thiên yến mã xa chậm rãi chạy đến.
Hộ vệ mặc giáp đứng trước cửa hành lễ với Hoắc Xuân Dương, Lữ Cầm:
- Thành chủ đại nhân!
Hoắc Xuân Dương phất tay, mỉm cười đi vào cửa chính phủ thành chủ.
Hoắc Xuân Dương đang vui vẻ, vì nhờ Cảnh Ngôn Cảnh gia Đông Lâm thành khiến gã thành lập quan hệ tốt đẹp với thành chủ Bạch Tuyết. Có quan hệ với thành chủ Bạch Tuyết tương đương với dính dáng Quận Vương đại nhân, biết đâu sau này gã được vào Lam Khúc quận thành ở?
Hoắc Xuân Dương rất vui, gã định bụng chờ chút nữa kêu Cảnh Ngôn Cảnh gia đến trò chuyện một bữa, hỏi xem hắn và thành chủ Bạch Tuyết có quan hệ gì.
Hoắc Xuân Dương đi vào phủ thành chủ bỗng cau mày:
- A?
Vì Hoắc Xuân Dương thấy vệ đội mặc giáp tập kết đông đúc.
Có chuyện gì?
Không lẽ Đông Lâm thành xảy ra biến cố lớn gì?
Bình thường nếu không xảy ra chuyện lớn thì vệ đội mặc giáp sẽ không tập kết quy mô lớn.