Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Thương Long vung tay áo cao giọng quát:
- Điều này không hợp quy định!
Thương Long trừng Hoắc Xuân Dương:
- Bất cứ võ giả muốn tham gia ba học viện lớn khảo hạch phải qua giai đoạn tuyển chọn. Thành chủ Hoắc Xuân Dương đang phá hỏng quy tắc!
Thần Phong học viện phái lão đến Đông Lâm thành vì cùng phủ thành chủ tuyển chọn học viên. Giờ thành chủ Hoắc Xuân Dương trực tiếp cho một võ giả qua giai đoạn tuyển chọn, đi thẳng đến Lam Khúc quận thành tham gia ba học viện lớn khảo hạch. Võ giả này còn là người giết Tác Văn đệ tử của lão, tất nhiên Thương Long không đồng ý.
Lùi một bước nói Hoắc Xuân Dương không thông báo trước cho nhân viên ba học viện lớn bọn họ ở trong Đông Lâm thành, tự quyết định cho Cảnh Ngôn tư cách khảo hạch, đây là sự khinh thường họ.
Nghe Thương Long la lối, Hoắc Xuân Dương bật cười.
Thương Long xem mình quá cao, lão không nhìn coi nơi này là đâu? Đây là phủ thành chủ Đông Lâm thành!
Nguyên Đông Lâm thành nằm trong tay Hoắc Xuân Dương. Nhân viên ba học viện lớn đến Đông Lâm thành cùng phủ thành chủ tuyển chọn, sự thật thì quy trình này không bắt buộc. Mỗi thành phố có truyền thống như vậy bản chất là muốn làm thân với ba học viện lớn, cho mặt mũi, để càng nhiều võ giả bản thành vào ba học viện lớn.
Xét cho cùng chủ nhân Lam Khúc quận không phải ba học viện lớn mà là Quận Vương, Quận Vương phủ.
Phủ thành chủ mỗi thành phố trực thuộc Quận Vương phủ quản lý, ai là người mình, ai là người ngoài còn cần nói nhiều sao?
Đông Lâm thành có mười danh ngạch khảo hạch, tức là có mười võ giả đi Lam Khúc quận thành tham gia khảo hạch. Nói câu khó nghe, dù thành chủ Hoắc Xuân Dương độc tài trực tiếp chọn mười người đi Lam Khúc quận thành cũng không sao cả.
Ba học viện lớn có thể quyết định ai vào học viện của họ, nhưng không thể quyết định ai tham gia khảo hạch.
Giờ Hoắc Xuân Dương chỉ kêu một mình Cảnh Ngôn mà Thương Long đã huơ tay múa chân, lên mặt mình cầm quyền.
Hoắc Xuân Dương vừa lòng được sao? Cái thứ không rõ ràng thân phận của mình đúng là vô tri.
Hoắc Xuân Dương cười nhạt nhìn Thương Long:
- Thương Long, xem ra ngươi muốn làm chủ thay phủ thành chủ ta?
Ta nể mặt thì ngươi là khách quý, khi ta không nể nang thì ngươi không là cái đinh gì. Chấp sự ngoại viện ba học viện lớn thì ghê gớm lắm sao?
Thấy thái độ Hoắc Xuân Dương cứng rắn, Thương Long mềm giọng xuống:
- Ta đương nhiên không phải muốn quyết định thay phủ thành chủ, nhưng điều này không phù hợp truyền thống.
Nói sao thì trước mặt lão là cường giả Đạo Linh cảnh, chọc giận đối phương trực tiếp giết người thì lão có hối hận cũng muộn. Tuy Thương Long không tin Hoắc Xuân Dương dám xuống tay với mình, nhưng trên đời luôn có chuyện ngoài ý muốn.
Giống như Thương Long muốn giết Cảnh Ngôn, lão đinh ninh thành chủ sẽ không ngăn cản. Cố tình thành chủ làm hành động ngoài dự đoán, thái độ cực kỳ cứng rắn ngăn cản, bộ dáng ai đụng vào Cảnh Ngôn là kẻ địch của gã.
Chuyện đời khó đoán là thế.
Hoắc Xuân Dương nhìn Thương Long chằm chằm, nói:
- Quyết định vậy đi, Cảnh Ngôn chiếm một danh ngạch khảo hạch, còn chín danh ngạch thì thông qua tuyển chọn tuyển ra chín võ giả thực lực mạnh nhất.
Hoắc Xuân Dương càng xem Thương Long càng gai mắt, có chút bối cảnh đã hĩnh mũi nhìn đời, loại người này khiến người ta ghét nhất.
Thương Long hung tợn lườm Cảnh Ngôn:
- Nếu thành chủ đã khư khư cố chấp thì ta không cách nào phản đối. Nhưng ta nói thẳng tại đây, dù Cảnh Ngôn thông qua khảo hạch thì Thần Phong học viện ta sẽ không nhận hắn!
Hoắc Xuân Dương hơi giận:
- A? Thương Long chấp sự quyền lực lớn thật, Thần Phong học viện tuyển nhận võ giả do Thương Long chấp sự hoàn toàn quyết định?
Hoắc Xuân Dương thầm nghĩ có nên chờ Thương Long rời khỏi Đông Lâm thành quay về Lam Khúc quận thành sẽ xử lão già này ngay giữa đường không? Làm bí ẩn chút Thần Phong học viện sẽ không thể tìm tới gã, nhưng hơi mạo hiểm, lỡ lộ tin tức thì rắc rối.
Cảnh Ngôn lên tiếng:
- Thành chủ đại nhân!
Cảnh Ngôn cười khẩy nói:
- Thần Phong học viện có muốn ta vào ta cũng sẽ không vào, Thương Long chấp sự không cần lo.
Bị Thần Phong học viện đuổi ra một lần Cảnh Ngôn vốn không định vào đó nữa, trong Lam Khúc quận không chỉ có một học viện là Thần Phong học viện. Cảnh Ngôn có thể vào Hồng Liên học viện hoặc Đạo Nhất học viện.
Khánh Mặc chấp sự Đạo Nhất học viện mời ngay:
- Cảnh Ngôn, Đạo Nhất học viện ta hoan nghênh ngươi vào.
Khánh Mặc cho rằng với thực lực của Cảnh Ngôn dư sức qua khảo hạch ba học viện lớn. Đạo Nhất học viện rất hoan nghênh kỳ tài ngút trời như Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn chắp tay cảm ơn Khánh Mặc:
- Đa tạ Khánh Mặc tiên sinh.
Khánh Mặc cười gật đầu với Cảnh Ngôn.
Hoắc Xuân Dương phất tay nói với mọi người:
- Được rồi, các vị giải tán đi!
Triệu Đương Nguyên là người đầu tiên lạnh lùng nói:
- Cáo từ!
Hôm nay Triệu Đương Nguyên cực kỳ không vừa lòng cách làm của thành chủ, lười khách sáo.
Triệu Đương Nguyên xoay người đầu tiên, quát to:
- Chúng ta đi!
Con ngươi Cảnh Ngôn co rút nhìn Triệu Chân Nghiêm chằm chằm, hét lên:
- Triệu Chân Nghiêm, đứng lại!
Triệu Chân Nghiêm ngừng bước, xoay người nhìn Cảnh Ngôn:
- Hưm?
Trước khi thành chủ Hoắc Xuân Dương trở về Triệu Chân Nghiêm suýt phế bỏ Cảnh Ngôn, gã đang rất bực bội, nhưng ở trước mặt thành chủ không đến lượt gã nói chuyện, phụ thân của gã còn phải cúi đầu nhẫn nhịn.
Giờ Cảnh Ngôn kêu gã.
Mắt Triệu Chân Nghiêm đăm đăm âm trầm hỏi:
- Tiểu tử, ngươi muốn làm cái gì?
Khí thế Cảnh Ngôn dao động, nguyên khí vận chuyển, nguyên khí hóa sương mờ bao quanh hắn:
- Triệu Chân Nghiêm, ngươi dám chiến với ta không?
Cảnh Ngôn thúc giục ra nguyên khí, các cường giả cảm ứng được hắn đúng là tu vi Tiên Thiên sơ kỳ.
Cảnh Ngôn cố ý làm như vậy, hắn muốn cho những người này biết cảnh giới của hắn là Tiên Thiên sơ kỳ.
Triệu Chân Nghiêm đã bước vào Tiên Thiên hậu kỳ, gã có thể cảm ứng chính xác tu vi của Cảnh Ngôn.
Nghe Cảnh Ngôn nói thế Triệu Chân Nghiêm xì cười:
- Tiểu tử, ngươi muốn chiến với ta?
Triệu Chân Nghiêm không ngờ Cảnh Ngôn có lá gan như thế, chủ động đối chiến với gã.
Tiểu tử này chán sống rồi sao? Có thành chủ che chở mà hắn không ngoan ngoãn co rút lại, dám đứng ra tự tìm đường chết, bị khùng à?
Mặt Cảnh Ngôn không biểu tình nhìn Triệu Chân Nghiêm không chớp mắt:
- Triệu Chân Nghiêm, mới rồi ngươi nói Cảnh Ngôn ta là phế vật trước mặt ngươi đúng không? Ngươi rất tự tin thực lực của mình, vậy ngươi dám chiến một trận với ta không? Trận chiến sống chết! Cuộc chiến sống chết!
Sống chết do số, chết rồi chỉ trách thực lực của mình không tốt, không liên quan ai.
Cảnh Ngôn hận Triệu gia thấu xương, hắn định giết Triệu Chân Nghiêm có tiềm lực lớn nhất Triệu gia.
Mới trước đó Triệu gia tìm sát thủ Ám Dạ ám sát Cảnh Ngôn. Gia gia của hắn, Cảnh Thiên chết rất có thể liên quan đến Triệu gia. Mới rồi tộc trưởng Triệu gia Triệu Đương Nguyên còn đánh bị thương tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh.
Thù mới hận cũ làm lửa giận trong lòng Cảnh Ngôn luôn đốt cháy.
Cảnh Ngôn tạm thời không làm gì được tộc trưởng Triệu gia Triệu Đương Nguyên cường giả Đạo Linh cảnh, nhưng hắn có nắm chắc giết Triệu Chân Nghiêm.
Dù sao Triệu gia đã hận Cảnh Ngôn thấu xương từ lâu, luôn muốn giết hắn. Cảnh Ngôn không cần băn khoăn sau khi giết Triệu Chân Nghiêm có làm Triệu gia càng hận mình sâu thêm không.
Còn về Cảnh gia, có thái độ của thành chủ thì Cảnh Ngôn tin Triệu gia giận đến đâu cũng không dám xuống tay với Cảnh gia. Không qua được cửa phủ thành chủ thì Triệu gia không có lá gan trực tiếp tấn công Cảnh gia, cùng lắm lén giở trò.
Dù Cảnh Ngôn không giết Triệu Chân Nghiêm thì Triệu gia vẫn sẽ lén làm nhiều thứ.
Triệu Chân Nghiêm giận dữ bật cười:
- Ha ha ha! Tốt tốt, tiểu súc sinh đã muốn chết thì ta chiều ý!
Triệu Chân Nghiêm vốn muốn đánh chết Cảnh Ngôn, giờ hắn tự đưa lên cửa sao gã chịu bỏ qua? Hơn nữa Cảnh Ngôn khiêu chiến gã trước mặt nhiều người, không lẽ Triệu Chân Nghiêm từ chối? Mặt mũi của gã đút đi đâu?
Thành chủ Hoắc Xuân Dương cau mày.
Cảnh Ngôn thúc giục nguyên khí là thành chủ Hoắc Xuân Dương biết ngay cảnh giới của hắn là Tiên Thiên sơ kỳ, điều này đúng trăm phần trăm.
Cảnh Ngôn muốn khiêu chiến Triệu Chân Nghiêm, còn là cuộc chiến sống chết, hắn đang nghĩ cái gì?
Khuôn mặt Hoắc Xuân Dương nghiêm túc nói:
- Cảnh Ngôn, đừng lỗ mãng!
Người ta đòi giết Cảnh Ngôn thì Hoắc Xuân Dương có thể nhúng tay ngăn trở. Nhưng nếu Cảnh Ngôn khiêu chiến người khác, Hoắc Xuân Dương không có lý do gì xen vào. Hoắc Xuân Dương cảm thấy Cảnh Ngôn lỗ mãng, quá tuổi trẻ bồng bột.
Cảnh Thành Dã, Cảnh Thiên Anh sốt ruột khuyên nhủ Cảnh Ngôn.
Cảnh Xuân Vũ nhếch mép cười nhạt, ước gì Cảnh Ngôn chết cho rồi. Hôm nay Cảnh Xuân Vũ hoàn toàn mất hết mặt mũi, lúc trước lão muốn rời khỏi Cảnh gia, bị thành chủ mắng một trận, lão cắn răng nhịn. Cảnh Xuân Vũ không dám trách thành chủ, chỉ có thể đổ hết nhục nhã đã chịu lên đầu Cảnh Ngôn. Cảnh Xuân Vũ cho rằng nếu không phải tại Cảnh Ngôn gây sự thì lão không xấu mặt trước mắt bao người.
Cảnh Ngôn khó nói rõ hắn từng giết võ giả cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, vì nếu nói ra Triệu Chân Nghiêm sẽ rút lui ngay, tộc trưởng Triệu gia Triệu Đương Nguyên cũng sẽ không đồng ý cho Triệu Chân Nghiêm đối chiến với hắn.
Cảnh Ngôn đành mập mờ nói:
- Thành chủ đại nhân, thực lực của ta không yếu như thế, Triệu Chân Nghiêm không giết được ta.
Hoắc Xuân Dương hơi tức giận gặn hỏi:
- Cảnh Ngôn, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?
Tuy Hoắc Xuân Dương nhận thành chủ Bạch Tuyết ủy thác chăm sóc Cảnh Ngôn, nhưng gã đường đường là thành chủ Đông Lâm thành, không phải bảo mẫu của hắn. Cảnh Ngôn không thèm nghe gã khuyên can nhất quyết đòi đấu với Triệu Chân Nghiêm, Hoắc Xuân Dương còn nói gì được?