Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
- Cảnh Ngôn, ngươi là đan sư?
Lúc này Cảnh Thanh Trúc còn cảm thấy như đang trong mộng. Cảnh Ngôn sao đột nhiên lại thành đan sư?
Trở thành đan sư nhưng khó hơn võ giả tấn chức Tiên Thiên nhiều. Trong thành Lam Khúc quận, võ giả Tiên Thiên nhiều như sao nhưng đan sư lại có mấy? Hai bên thật không thể so được.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Đúng vậy, lúc ta ở Đông Lâm thành đã là đan sư nhị giai nhưng mấy người tộc trưởng cũng không biết chuyện này.
Cảnh Ngôn cũng không nói thật với Cảnh Thanh Trúc. Bây giờ Cảnh Ngôn cũng có thể luyện chế đan dược tam giai.
Chỉ cần chuẩn bị nhiều tài liệu một chút, thử luyện mấy lần thì khả năng Cảnh Ngôn luyện chế được đan dược tam giai có thể rất lớn.
Tiêu Minh đi trước dẫn đường, Cảnh Ngôn và Cảnh Thanh Trúc theo sau.
Vừa rồi sau khi Tiêu Minh đưa Quy Nguyên Đan nhị đẳng của Cảnh Ngôn cho Phương Húc chủ quản xem rồi còn nói rõ Cảnh Ngôn có khả năng sẽ lấy đan dược tham gia hội bán đấu giá Lục Ngọc, Phương Húc liền đồng ý gặp Cảnh Ngôn một lần. Cho nên Tiêu Minh liền quay về dẫn Cảnh Ngôn và Cảnh Thanh Trúc tới chỗ Phương Húc đan sư.
Tiêu Minh đứng trước cửa một gian phòng cực lớn, nói với hai người Cảnh Ngôn:
- Phương Húc đan sư đang ở bên trong, các ngươi vào đi!
Gian phòng này phi thường lớn, hơn nữa trong đó cũng không phải chỉ có một người!
Cảnh Ngôn có thể cảm thấy được trong gian phòng có hơn mười đạo khí tức. Những khí tức đó có ồ ồ, có nhẹ nhàng tới mức sắp nhận không ra. Nhưng bằng độ mạnh ngũ giác của Cảnh Ngôn hiện tại dù cường giả Đạo Linh cảnh bình thường cũng khó giấu được cảm ứng của Cảnh Ngôn ở khoảng cách này.
Cảnh Ngôn liếc mắt nhìn Tiêu Minh mặt không đổi sắc nói:
- Tiêu Minh, ta còn muốn phiền ngươi một chuyện. Ngươi mời Lưu Văn đan sư tới đây một chút.
- Khụ!
Tiêu Minh nghe thế liền suýt đứt hơi.
Lưu Văn đan sư? Lưu Văn đan sư nào?
Theo Tiêu Minh được biết thì trong Hiệp Hội Đan Sư chỉ có một đan sư tên Lưu Văn. Đó chính là phó hội trưởng đại nhân của Hiệp Hội Đan Sư, đan vương đại nhân ngũ giai.
Cảnh Ngôn này vừa mới nói gì?
Tiêu Minh cảm thấy đầu óc mình hơi choáng váng.
Cảnh Ngôn dừng một chút hỏi:
- Làm sao vậy? Hay Lưu Văn đan sư hiện tại không ở đây?
Tiêu Minh gật đầu lia lịa, trợn to mắt nhìn Cảnh Ngôn nói:
- Có, có! Ngươi nói chính là phó hội trưởng đại nhân sao?
Cảnh Ngôn vỗ vỗ vai Tiêu Minh cười nói:
- Đúng! Chính là phó hội trưởng Lưu Văn. Hắn có ở thì tốt rồi. Ngươi đi mời Lưu Văn đan sư lại đây, nói là có Cảnh Ngôn Đông Lâm thành tới.
Cảnh Ngôn tính toán muốn cho tên chết tiệt Cao Triệu Hải kia đẹp mặt.
Kỳ thật trước đó dù xảy ra chút chuyện không thoải mái với Cao Triệu Hải ở phủ tổng quản nhưng Cảnh Ngôn cũng không để trong lòng. Nhưng Cao Triệu Hải này lại dùng cách ti tiện thế để cản trở Cảnh Thanh Trúc tham gia hội đấu giá Lục Ngọc khiến Cảnh Ngôn vô cùng tức giận.
Ngươi kính ta một thước ta nhường ngươi một trượng.
Cảnh Ngôn chính là người như vậy.
Nếu Cao Triệu Hải trực tiếp nhằm vào Cảnh Ngôn, Cảnh Ngôn có lẽ còn không quá tức giận. Nhưng Cao Triệu Hải này lại hơi quá đáng, cư nhiên nhằm vào phòng làm việc Cảnh gia ở Lam Khúc quận thành.
Người như thế phải cho gã một bài học.
Thật đúng là ứng với câu, sư phụ thế nào đồ đệ thế đó!
Từ đức hạnh của Thương Ngọc, đệ tử Cao Triệu Hải kia xem ra đức hạnh Cao Triệu Hải cũng ti bỉ vô sỉ y chang.
Cảnh Ngôn lại cười, vỗ vai Tiêu Minh nói:
- Đi thôi, ta quen Lưu Văn đan sư!
Tiêu Minh hiện tại cảm giác như cơ thể đều khẽ run, hơn nữa nhìn vẻ mặt Cảnh Ngôn còn giống như thật sự quen phó hội trưởng Lưu Văn.
Này, này cũng quá mức đi!
Cảnh Ngôn lại nghiêng người nói với Cảnh Thanh Trúc:
- Thanh Trúc trưởng lão, chúng ta đi vào gặp Phương Húc chủ quản.
Bước vào trong, Cảnh Ngôn phát hiện có hơn mười thân ảnh ở đó. Ánh mắt Cảnh Ngôn quét nhanh qua người những người này, một thân ảnh quen thuộc lập tức xuất hiện trong mắt hắn.
Cao Triệu Hải!
Cao Triệu Hải lúc này cư nhiên cũng ở trong đây. Mà lão giả râu trắng đứng cách Cao Triệu Hải không xa đang lật xem một quyển sách dày.
Khí tức lão già đó rất giống Cao Triệu Hải, hẳn chính là Phương Húc chủ quản, người phụ trách an bài nhân viên tham gia lần đấu giá đợt này.
Cảnh Ngôn và Cảnh Thanh Trúc vừa bước vào, từng ánh mắt trong phòng liền quét về phía hai người.
Cảnh Ngôn nhìn Cao Triệu Hải một cái sau đó nhìn về phía lão giả đang ngồi kia, ngưng giọng nói:
- Vị này nhất định chính là Phương Húc đan sư đi?
Phương Húc nhìn Cảnh Ngôn, lại chỉ hướng viên Quy Nguyên Đan đang để trước mặt nói:
- Ta là Phương Húc! Ngươi tên là Cảnh Ngôn? Viên Quy Nguyên Đan này do ngươi luyện chế?
Viên đan dược kia chính là Quy Nguyên Đan mà Tiêu Minh mới mang tới ban nãy.
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Là ta luyện chế.
Trên mặt Phương Húc không quá nhiều biểu tình, nhìn qua lão cũng không có hứng nói chuyện với Cảnh Ngôn:
- Không tồi! Tiềm lực ngươi rất lớn. Bây giờ ngươi còn chưa gia nhập Hiệp Hội Đan Sư đúng không? Ngươi có thể gia nhập vào, cũng có thể phát triển và tiền đồ tốt hơn. Ban nãy Tiêu Minh nói ngươi tính bán một ít đan dược tại hội đấu giá Lục Ngọc?
Trên thực tế cũng đúng như vậy.
Bản thân Phương Húc cũng không tính toán gặp Cảnh Ngôn. Cho dù Cảnh Ngôn là tiểu đan vương nhị giai đi nữa thì Phương Húc vẫn cho rằng mình cũng không cần phải gặp Cảnh Ngôn
Huống hồ hiện tại Phương Húc đang rất bận, không có nhiều thời gian để chậm trễ.
Lúc Tiêu Minh tới bẩm báo, ý của Phương Húc chính là không thấy. Nhưng Cao Triệu Hải vừa lúc cũng ở, sau khi Cao Triệu Hải nghe nói xong liền bảo Tiêu Minh mang Cảnh Ngôn lại đây.
Dụng ý của Cao Triệu Hải cũng không xuất phát từ ý tốt.
Cao Triệu Hải là cố ý!
Cảnh Ngôn khiến Cao Triệu Hải mất mặt trước Mộ Liên Thiên nên Cao Triệu Hải muốn trả thù, muốn cho Cảnh Ngôn biết quyền uy của mình.
Cao Triệu Hải thật không ngờ Cảnh Ngôn sẽ tới Hiệp Hội Đan Sư. Nhưng nếu Cảnh Ngôn đến đây vậy cũng hợp ý Cao Triệu Hải.
Cao Triệu Hải muốn nhục nhã Cảnh Ngôn ngay mặt, khiến tiểu tử này hiểu được một chuyện:
Không phải ai Cảnh Ngôn hắn cũng có thể đắc tội!
Nghe được lời Phương Húc nói, sắc mặt Cảnh Ngôn hơi tối xuống.
Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Bán đấu giá đan dược là thứ yếu. Ta có thể ủy thác Hiệp Hội Đan Sư bán đấu giá cũng có thể không ủy thác. Ta gặp Phương Húc đan sư là muốn hỏi một chút tại sao lại xóa tên Cảnh Thanh Trúc ra khỏi danh sách người tham gia đấu giá. Theo ta được biết, Cảnh Thanh Trúc trước đó đã có tên trong danh sách, đạt được tư cách tham gia đấu giá tại hội đấu giá Lục Ngọc.
Ánh mắt Phương Húc chuyển chuyển, dùng giọng quan nói với Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, vấn đề này kỳ thật ta có thể không trả lời ngươi. Nhưng thấy ngươi còn trẻ đã là đan sư nhị giai nên ta nể mặt quyết định trả lời ngươi vậy. Bởi vì người tham gia hội đấu giá Lục Ngọc quá nhiều cho nên ta phải xóa đi một số người không quan trọng. Nói cách khác, sân chứa của Hiệp Hội Đan Sư chúng ta không chứa được nhiều người như thế.
Trong câu trả lời của Phương Húc nói thẳng Cảnh Thanh Trúc là người chẳng quan trọng.
Cao Triệu Hải đứng bên cười lạnh nói:
- Phương Húc đan sư, không cần uyển chuyển như thế.
Cao Triệu Hải nhìn Cảnh Ngôn, lấp lóe tia độc ác. Cao Triệu Hải đắc ý nói:
- Cảnh Ngôn, nói thật cho ngươi biết. Nguyên nhân phòng làm việc Cảnh gia các ngươi không thể tham gia hội đấu giá Lục Ngọc chính là vì ngươi. Ta còn muốn nói cho ngươi biết, phòng làm việc Cảnh gia các ngươi không chỉ không thể tham gia hội đấu giá lần này mà những lần đấu giá tiếp theo cũng không thể tham gia.
- A?
Khí tức Cảnh Ngôn ngưng lại, thanh âm cũng thoáng cao:
- Nói như vậy, người đem tên Cảnh Thanh Trúc xóa khỏi danh sách tham gia hội đấu giá chính là Cao Triệu Hải ngươi?
Hơn mười nhân viên công tác trong phòng đều ngừng tay nhìn về phía Cảnh Ngôn và Cao Triệu Hải.
Bọn họ đương nhiên không biết Cảnh Ngôn. Nhưng nhìn đến cảnh trước mắt họ cũng hiểu người trẻ tuổi tên Cảnh Ngôn này dường như có mâu thuẫn với Cao Triệu Hải chủ quản. Hiện tại Cao Triệu Hải chủ quản đang cố ý làm khó Cảnh Ngôn.
Hai người rốt cục có mâu thuẫn gì khiến Cao Triệu Hải chủ quản gây chiến như thế?
Nhìn bộ dáng Cao Triệu Hải chủ quản thì có vẻ rất hận Cảnh Ngôn. Có thể gây chuyện tranh cãi với Cao Triệu Hải chủ quản, xem ra Cảnh Ngôn này cũng không đơn giản!
Ánh mắt Cảnh Thanh Trúc cũng dừng trên người Cảnh Ngôn. Nội tâm của Cảnh Thanh Trúc cũng chấn động kịch liệt.
Cảnh Thanh Trúc xem như xác định Cảnh Ngôn thật sự có mâu thuẫn với Cao Triệu Hải chủ quản!
Lúc trước khi Cảnh Ngôn nói vậy Cảnh Thanh Trúc còn hơi không tin. Hiện tại xem ra Cảnh Ngôn không những có mâu thuẫn với Cao Triệu Hải chủ quản của Hiệp Hội Đan Sư mà mâu thuẫn còn vô cùng kịch liệt.
Trên người Cảnh Ngôn, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Cảnh Ngôn không chỉ quen biết phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư còn xảy ra gút mắt với chủ quản Cao Triệu Hải này.
Đây cũng quá khoa trương đi?
Cảnh Thanh Trúc hít một hơi thật sâu.
Cảnh Thanh Trúc hoạt động tại Lam Khúc quận thành nhiều năm đều rất khó gặp được nhân vật như Cao Triệu Hải. Nói thật, thân phận như Cảnh Thanh Trúc cho dù có muốn đắc tội Cao Triệu Hải cũng hơi khó khăn.
Cao Triệu Hải cười lạnh nói:
- Đúng, chính là ta làm. Ngươi muốn sao? Đúng rồi, ngươi tính đem đan dược bán ở hội đấu giá Lục Ngọc? Vậy cũng không được! Hội đấu giá mai đã bắt đầu rồi, bây giờ mọi chuyện đã an bài xong, ngươi đã tới chậm!
Nơi này không phải phủ tổng quản nên Cao Triệu Hải mới không quan tâm đắc tội Cảnh Ngôn.
Đương nhiên, vì Mộ Liên Thiên uy hiếp nên Cao Triệu Hải quả thật cũng không dám trực tiếp ra tay với Cảnh Ngôn. Nhưng mà trong Hiệp Hội Đan Sư thì cho dù Mộ Liên Thiên có đến cũng không thể nhúng tay việc trong này được.
Cảnh Ngôn nhìn về phía Phương Húc, hỏi:
- Phương Húc đan sư, ta hơi khó hiểu. Ta biết người phụ trách an bài danh sách người tham gia hội đấu giá lần này chính là Phương Húc đan sư chứ không phải Cao Triệu Hải này. Ta muốn hỏi, tại sao hắn có thể xóa tên Cảnh Thanh Trúc đi? Cao Triệu Hải dựa vào cái gì nhúng tay vào việc an bài ngươi tham gia đấu giá?
Phương Húc không đáp lại, Cao Triệu Hải liền cười lớn ra tiếng:
- Ha ha ha… Thằng nhóc vô tri!
Cao Triệu Hải càng đắc ý hơn:
- Tiểu tử kia, ta thân là chủ quản Hiệp Hội Đan Sư, cho dù không trực tiếp phụ trách danh sách người tham gia thì muốn đưa ra một số đề nghị cũng có thể được. Phương Húc đan sư cũng rất xem trọng đề nghị của ta. Ta cho rằng Cảnh Thanh Trúc kia không thích hợp tham gia hội đấu giá, Phương Húc đan sư liền chấp nhận. Này thật bình thường!
Nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Ngôn như vậy, Cao Triệu Hải đã cảm thấy vô cùng sung sướng. Mấy ngày qua trong đầu Cao Triệu Hải đều giống như vẫn luôn bị một tảng đá đè nặng.