Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 71: Bị mù mắt

Dịch: Phong Nguyệt Lâu

Vì dù trong Triệu gia gần mấy chục năm qua chưa từng xuất hiện một võ giả nào có thể trong vòng hai tháng từ thất trọng thiên tăng lên đến bát trọng thiên.

Cảnh Ngôn đứng trước thủy tinh trắc nghiệm, bàn tay dán lên thủy tinh.

Nguyên khí chậm rãi chui ra khỏi thân thể rót vào thủy tinh trắc nghiệm.

Ánh sáng đỏ vọt nhanh lên.

- Nhất trọng thiên!

- Nhị trọng thiên!

- Tam trọng thiên!

- ...

- Lục trọng thiên! Lục trọng thiên!

- Oa, thất trọng thiên, võ giả cao cấp!

- Ha ha ha! Cảnh giới của Cảnh Ngôn ca không rơi, ta đã nói rồi, Cảnh Ngôn ca sẽ không rớt cảnh giới nữa.

Khi thủy tinh trắc nghiệm tỏa ánh sáng đỏ vượt qua vạch thất trọng thiên, đám võ giả vây xem nhiều người ngoác mồm cười.

Đa số người Cảnh gia Cảnh Thành Dã ở trên đài cao thở phào nhẹ nhõm.

Không rớt xuống là tốt rồi, tốt rồi.

Ong ong ong ong ong!

Ánh sáng đỏ trong thủy tinh trắc nghiệm không ngừng lại, chỉ chớp mắt đã vượt qua vạch bát trọng thiên.

- Hưm?

- Cái gì? Cảnh giới bát trọng thiên?

- Sao có thể như vậy? Trong thời gian ngắn ngủi...

Vô số tử đệ Cảnh gia lộ biểu tình giật mình. Bọn họ giật nảy mình, khó thể kiềm nén cảm xúc.

Vì ba tháng trước Cảnh Ngôn trắc nghiệm cảnh giới của mình, nhiều người chính mắt thấy cảnh giới của hắn chỉ là Võ Đạo lục trọng thiên.

Khi ấy Cảnh Ngôn đã luận bàn với Cảnh Lục Thành, tu vi lục trọng thiên đánh bại Cảnh Lục Thành cảnh giới thất trọng thiên.

Hai tháng trước Cảnh Ngôn trắc nghiệm trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến, được hiệp hội phán định là tu vi Võ Đạo thất trọng thiên.

Tức là lúc ấy trong một tháng Cảnh Ngôn từ Võ Đạo lục trọng thiên thăng cấp đến Võ Đạo thất trọng thiên, lấy cảnh giới Võ Đạo thất trọng thiên đánh bại Lý Thiên Phúc mạnh mẽ.

Lúc tin tức truyền đến nhiều người Cảnh gia không tin được, nhưng sau đó Cảnh Ngôn bế quan không ra khỏi cửa, một số người muốn tìm tòi nghiên cứu đều bị hộ vệ ngăn trước cửa tiểu viện chỗ hắn ở.

Hai tháng trôi qua, lại trắc nghiệm trong gia tộc đại tái, Cảnh Ngôn tu vi bát trọng thiên.

Mọi người không giật mình mới lạ.

Đám người Cảnh Thành Dã lòng thầm mong chờ nhưng chỉ ôm hy vọng, họ không cho rằng cảnh giới của Cảnh Ngôn có khả năng đến bát trọng thiên.

Bây giờ sự thật bày ngay trước mắt.

Mặt Cảnh Thành Dã đỏ hồng hưng phấn kêu lên:

- Giỏi, giỏi lắm! Cảnh Ngôn không uổng là một trong tử đệ ưu tú nhất của Cảnh gia ta!

Cảnh Thành Dã rất phấn khởi, sau đó liếc sang tứ trưởng lão Triệu gia Triệu Chấn Sơn.

Triệu Chấn Sơn sắc mặt âm trầm. Trước khi Cảnh Ngôn trắc nghiệm Triệu Chấn Sơn chuẩn bị một bụng lời châm chọc, chực chờ có kết quả trắc nghiệm là ném hết ra. Dù Cảnh Ngôn vẫn giữ tu vi Võ Đạo thất trọng thiên thì Triệu Chấn Sơn sẽ chẳng chút kiêng dè mỉa mai, nhưng bây giờ hắn đã là Võ Đạo bát trọng thiên. Nếu Triệu Chấn Sơn nói ra những lời đó thì chính lão cũng thấy trái lương tâm, những người khác sẽ khinh thường lão, cho rằng lão ghen tỵ.

Triệu gia cũng không có tử đệ ưu tú như vậy.

Nên Triệu Chấn Sơn buộc phải câm mồm.

Lồng ngực Triệu Chấn Sơn uất nghẹn, lòng thầm rít gào:

- Chết tiệt! Khốn kiếp!

Xoẹt!

Trong khi đám người Cảnh gia hưng phấn, người ngoài ngạc nhiên, ánh sáng đỏ trong thủy tinh trắc nghiệm lại nhảy vọt lên vượt qua vạch cửu trọng thiên.

Xôn xao!

Đám người nổ chảo dầu.

- Không! Ta bị mù mắt, chắc chắn mù mắt rồi!

- Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Ta không tin, sao có thể là Võ Đạo cửu trọng thiên?

- Trời ạ, chết tiệt, Cảnh Ngôn tu luyện đột phá dễ như ăn cơm uống nước sao?

- ...

Những tử đệ Cảnh gia thuộc mạch đại trưởng lão Cảnh gia Cảnh Xuân Vũ, có quan hệ xấu với Cảnh Ngôn đều nhảy loi choi la làng.

Tử đệ Cảnh gia thân với Cảnh Ngôn thì nghẹn họng, thở hổn hển nhìn thủy tinh trắc nghiệm trân trối.

Cảnh Ngôn chậm rãi rút tay về, nhe hàm răng trắng với Cảnh Thời Vũ trợn mắt há hốc mồm đứng một bên.

Đằng trước thủy tinh trắc nghiệm trừ Cảnh Ngôn và Cảnh Thời Vũ ra không có ai khác, nên nàng thấy rõ ánh sáng đỏ trong thủy tinh. Lòng Cảnh Thời Vũ vô cùng rung động, thẫn thờ một lúc.

Cảnh Thời Vũ cũng là tu vi Võ Đạo cửu trọng thiên, một đường tu luyện vững tin biết bao. Cảnh Thời Vũ là thành viên cực kỳ xuất sắc của Cảnh gia, tương lai có hy vọng bước vào Tiên Thiên cảnh. Nhưng khi so với Cảnh Ngôn thì hình như nàng là phế vật.

Cảnh Thời Vũ suy nghĩ lung tung, liên tưởng lúc Cảnh Ngôn ở cảnh giới thất trọng thiên đã đánh bại Lý Thiên Phúc, vậy bây giờ sức chiến đấu của hắn mạnh cỡ nào?

Chắc Cảnh Ngôn có thể càn quét võ giả dưới Tiên Thiên. Dù bảy, tám võ giả cửu trọng thiên liên hợp lại cũng khó đánh thắng Cảnh Ngôn.

Cảnh Thời Vũ ngây người hai, ba giây sau mới lớn tiếng tuyên bố:

- Cảnh Ngôn, võ giả cửu trọng thiên!

Mặt Cảnh Thời Vũ đỏ ửng, mắt lấp lánh ánh sáng.

Trên đài cao.

Đám người Cảnh Thành Dã biểu lộ khoa trương.

- Ha ha ha ha ha ha!

Cảnh Thiên Anh lạc giọng:

- Ta đã nói mà, Cảnh Ngôn rất nhanh sẽ quay về Tiên Thiên cảnh!

Trong thanh âm chất chứa rõ vui sướng.

Hầu như trắc nghiệm cao tầng Cảnh gia mắt sáng rỡ, siêu hưng phấn. Hỏi ai sắc mặt âm trầm thì chỉ có đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ, vì lão luôn gai mắt Cảnh Ngôn, thầm hận hắn.

Cảnh Xuân Vũ thầm rít gào:

- Thằng nhãi khốn nạn này tu luyện cái kiểu gì!?

Ánh mắt Cảnh Thành Dã nghiêm túc quét ghế thượng khách tìm kiếm Triệu Chấn Sơn, cười nói:

- Triệu trưởng lão giờ đã biết sự ưu tú của Cảnh Ngôn rồi đi?

Mới rồi Triệu Chấn Sơn vũ nhục Cảnh gia nay bị tát mặt.

Nhìn biểu tình như táo bón của Triệu Chấn Sơn khiến Cảnh Thành Dã thầm sướng, gã rất hy vọng người đứng chỗ đó không phải Triệu Chấn Sơn mà là tộc trưởng Triệu gia Triệu Đương Nguyên.

Những người ngồi ghế thượng khách lục tục lên tiếng chúc mừng:

- Chúc mừng, chúc mừng!

- Cảnh tộc trưởng, đại tái Cảnh gia lần này xuất hiện mười võ giả cửu trọng thiên dưới hai mươi lăm tuổi, Cảnh gia ghê gớm.

- Đặc biệt là Cảnh Ngôn, thật khiến người bất ngờ. Cảnh gia sẽ càng lúc càng cường thịnh.

Trên quảng trường, Cảnh Ngôn trở về bên Cảnh Tử Kỳ.

Cảnh Tử Kỳ nhìn Cảnh Ngôn từ trên xuống dưới, tặc lưỡi tán thán, có chút cảm khái:

- Cảnh Ngôn, ngươi tu luyện kiểu gì vậy? Lúc trước ngươi mười bốn tuổi bước vào Tiên Thiên đã khiến vô số người Đông Lâm thành ngước nhìn. Bây giờ mới có mấy tháng đã từ tam trọng thiên lên cửu trọng thiên.