Căn Phòng Tăm Tối

Chương 1: Cô Ấy 1

Đã qua nhiều năm như vậy, cuộc gặp gỡ bất ngờ lại như nhát dao cứa lên vết sẹo trên trái tim này. Người kia vẫn ngồi đó uống rượu như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tất cả các bạn học khác trong lớp dường như trở nên nhạt nhòa nhưng chỉ có anh, ánh mắt đó đã được nhuộm lên một màu tươi sáng.

Nguyên Nhân cũng ngồi yên lặng trong góc phòng như Trần Phóng, cẩn thận quan sát tất cả mọi người. Cô không thường xuyên liên lạc với các bạn trong lớp, điều này vô tình khiến cho mối quan hệ giữa cô và các bạn học trở nên xa cách hơn, rất nhiều người đã không còn nhớ cô là ai, ngay cả bản thân cô cũng không muốn mặt dày giả bộ cười nói với mọi người làm gì nên chỉ đành ngồi trong góc phòng như một người tàng hình.

Sau khi kết thúc bữa tối, có người trong số họ phải về nhà, cũng có người muốn đi KTV, khi hỏi đến cô thì cô chỉ mím môi khẽ cười rồi gật đầu. Điều này đối với cô quả thật là không bình thường, nhưng cũng chẳng ai quan tâm. Bởi vì người kia đi nên Nguyên Nhân cũng không kìm được mà muốn đi theo. Đã lâu lắm rồi Nguyên Nhân chưa gặp lại anh, đã lâu đến vậy rồi mà cái thứ tình cảm kia chẳng tan mà lại giống như rượu cất, càng cất lâu thì lại càng thơm.

Bên trong KTV ồn ào, một người phụ trách việc hát chính, những người ngồi không thì tụ tập lại, trò mà bọn họ chơi khi nghe tên thì sẽ thấy hơi cũ, nhưng mà trò này không bao giờ lỗi thời, ‘Thật hay Thách’. Không biết có ai nhận ra hay không, dù sao thì trò chơi này, về cơ bản là chọc thủng đi lớp giấy bao bọc cảm xúc, hoặc là phơi bày tình cảm của bản thân ra cho người khác nhìn. Nếu không đồng ý trả lời thì sẽ bị phạt rượu, Nguyên Nhân không biết uống đồ có cồn, cô cũng không có đủ dũng cảm để chấp nhận thử thách, nên chỉ có thể thật lòng trả lời các câu hỏi, may mắn là lượt chỉ vào cô cũng không nhiều, những câu hỏi cũng không phải là quá đáng. Nhưng Trần Phóng thì liên tục gặp vấn đề liên quan đến rượu, Nguyên Nhân ngồi cạnh cũng để ý, cô chưa từng thấy anh uống nhiều đến vậy, điều đó khiến cô không ngừng cảm thấy lo lắng cho Trần Phóng, lo vì không biết hôm nay anh uống nhiều như thế, chẳng lẽ là vì có tâm sự à?

Cả nhóm chơi đến tận nửa đêm mới tàn tiệc, lúc đầu mọi người chọn tổ chức họp lớp vào thứ sáu là để có thể chơi đến tận khuya, vì là cuối tuần nên khi chơi xong cũng có thể thoải mái đánh một giấc vào ngày hôm sau. Vài người vẫn còn tỉnh táo nên đã đỡ những người say bí tỉ đi về, nhóm người cũng trở nên thưa thớt dần, lúc này Nguyên Nhân thấy Trần Phóng vẫn nằm lẻ loi một mình trong góc.

“Trần Phóng? Trần Phóng?” Nguyên Nhân gọi anh chừng vài tiếng, thấy đối phương không cử động thì cô bước đến vỗ lên người anh, ý muốn dùng cách này để đánh thức anh dậy. Trần Phóng mở mắt, nắm chặt lấy cổ tay của người đối diện khiến cô không rút tay ra được, cô cắn môi: “Trần Phóng, cậu say rồi à?” Vì còn hơi men trong người nên anh không trả lời câu hỏi của Nguyên Nhân nhưng vẫn nắm chặt lấy cổ tay của cô như thế. Nguyên Nhân một phần không biết phải làm sao, song trong lòng lại có chút hạnh phúc, đưa anh về nhà mình.

Một tiếng sau, Nguyên Nhân thở hồng hộc đặt Trần Phóng lên ghế sofa, rồi tự rót cho mình một ly nước uống, sau đó cô ngồi lên một chiếc ghế sofa khác tranh thủ nghỉ ngơi, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Phóng. Cô tỉ mỉ đánh giá đối phương, anh không khác mấy so với trước đây, không biết là do anh trẻ hơn tuổi, hay là vì thời gian dường như không trôi đi trên gương mặt này. Thói quen vờ ngủ đó vẫn vậy, mãi cũng không thay đổi, miệng anh cứ ngậm lại thật chặt. Nguyên Nhân nhìn người đàn ông trước mặt, ký ức theo đó mà ùa về, khi đó bọn họ còn trẻ, tuổi trẻ bình dị lại càng khiến cho phần ký ức ấy trở nên đẹp hơn dưới vầng hào quang rực rỡ. Cô nhớ, mình không phải mới gặp lần đầu đã yêu mà là học chung với nhau gần hai năm trời, vào một buổi tối tự học mưa rơi không ngớt ấy, khi cô quay đầu lại thì thấy hình bóng anh như tỏa sáng dưới ánh đèn học mờ ảo. Cậu bạn ấy chăm chú đọc sách, tiếng ngón tay lật từng trang sách rất nhanh và rõ ràng, xen lẫn trong tiếng mưa rơi, hình ảnh này của anh như thước phim in thật sâu trong tâm trí cô và cũng từ đó trong tim cô chứa hình bóng của một người mà mãi chẳng có gì có thể thay thế được. 

Không phải chuyện gì lạ khi Nguyên Nhân biết được thói quen lúc nhỏ của Trần Phóng. Thuở ấy, cứ chừng vài ba phút là cô gái tràn đầy sắc xuân lại khẽ liếc mắt sang nhìn Trần Phóng, đặc biệt là khi mọi người được giáo viên ra lệnh phải nằm xuống bàn học trong giờ nghỉ trưa, cô luôn len lén liếc sang nhìn gương mặt của anh, đôi môi mím chặt cho đến khi biểu cảm dần dịu lại, khi ấy anh đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ. Sau đó môi cô khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười xinh xắn tiến vào giấc ngủ.

Giọng nam ca sĩ tên Tương Ca trầm ấm truyền đến, người gọi là Trình Am, Nguyên Nhân cầm lấy điện thoại nhấn nút kết nối rồi ra ban công: “Am Am, có chuyện gì thế?” Giọng đối phương rõ ràng mà êm ái qua loa điện thoại bay thẳng vào tai cô, mang theo chút dè dặt: “Ban nãy họp lớp sao rồi? Tớ nghe nói cậu ở lại đến khuya, không phải là vì Trần Phóng đấy chứ, cậu vẫn còn thích cậu ấy à?”

Trình Am như vừa chọc đúng vào chỗ ngứa, cô ấy luôn nhìn thấy hết mọi tâm tư, trong lòng Nguyên Nhân nghĩ, bên ngoài thì lặng yên không nói, mãi một lúc sau mới trả lời “Ừ”, rồi lại chần chờ thêm một chút: “Tớ đưa cậu ấy về nhà”. Trình Am bật cười, cô ấy hiểu được trái tim của Nguyên Nhân nhiều năm nay, cũng từng không ít lần đau lòng thay cho cô, lúc này cô ấy chợt hy vọng rằng bạn mình sẽ nhìn rõ và hiểu được: “Cậu nghĩ xem, nói không chừng bây giờ cậu ấy cũng có cảm giác với cậu thì sao. Cái anh chàng Trần Phóng này, không giống như người có thể dễ dàng bị rượu đánh bại đâu nhỉ?” Trình Am nói đến đây thì hơi ngừng lại, trong đầu nghĩ đến một phỏng đoán mà đã khiến cho cô bạn mình buồn bã: “Có phải vì cậu không dám nghĩ rằng cậu ấy cũng có cảm tình với cậu đúng không, cậu đang sợ cái gì vậy chứ?”

“Am Am, tớ không biết.” Đã nhiều năm như vậy rồi mà tình cảm đó vẫn cứ chôn vùi tận sâu trong đáy lòng của Nguyên Nhân. Hôm nay, người kia đang ở đó, ở ngay trong nhà mình, ấy vậy mà tay chân của Nguyên Nhân không khỏi luống cuống, cô mong chờ được gặp Trần Phóng nhưng lại sợ khoảng cách của cả hai quá gần. Chỉ cần mất đi khoảng cách vốn có thì tình cảm cũng sẽ dần tan biến thôi.

Trình Am nghe đầu dây bên kia do dự mãi không lên tiếng, ánh mắt chợt dâng lên một nỗi chua xót: “Bởi vì, tớ biết và tớ cũng mong cậu có thể hạnh phúc. Cậu đừng sợ nữa, có được không?” 

“Ừm, tớ biết rồi.”

“Có phải người vẫn còn bị cậu quẳng trên ghế sofa không đấy?”

“Ừm, cậu thật là, sao cái gì cậu cũng biết hết vậy.”

“Hừ, đi đi!”

“Được.”

Nguyên Nhân cúp máy, đứng yên ngoài ban công một lúc mới dám chầm chậm vào trong nhà.

Cô đứng bên cạnh Trần Phóng, vì không muốn đánh thức anh nên chỉ đành đứng ngắm nhìn, đó là khoảng thời gian ít ỏi đến đáng thương. Nhưng anh không thể ngủ trên ghế sofa cả đêm như thế được mà cô thì lại không còn sức để kéo anh dậy.

Nguyên Nhân lặng yên một lúc, cuối cùng cô không chịu nổi nữa: “Trần Phóng, cậu mở mắt ra đi. Tớ biết cậu còn thức.”

Người nằm trên ghế sofa vẫn nhắm mắt không chút động tĩnh, tựa như là đang cho thấy Nguyên Nhân đoán bừa. Nhưng cô vẫn không chịu buông tha: “Cậu đừng giả bộ nữa, tớ biết hết rồi.”

Cuối cùng mí mắt của Trần Phóng cũng run rẩy, từ từ mở ra.

Trần Phóng, Trần Phóng, Trần Phóng. Tình cảm này của tớ phải giấu đi đâu đây? Thứ cảm xúc này cứ không ngừng dâng trào, len lỏi đến khắp mọi nơi trong cơ thể, như thể có ai đó vừa xát muối lên vết thương của tớ vậy.

Trước khi gặp cậu, cuộc sống của tớ vô cùng cô đơn, nhưng sau khi gặp cậu rồi, nó cũng chẳng hề thay đổi dù chỉ một chút. Họa chăng, trước kia chỉ là nỗi cô đơn của sự trống rỗng vô định, còn bây giờ lại là cô đơn của nỗi khát khao.