Cảnh Sát Nhân Dân Có Người Yêu Rồi

Chương 35

"Aizz! Lâm tổng, giải thưởng là gì? Làm sao chia hai đây!" Dưới đài có người nêu ý kiến.

"Cái này là một đôi nhẫn kim cương." Nam nhân đáng khinh mở thưởng ra, là một đôi nhẫn kim cương.

"Nhẫn tình nhân a?"

"Ừ, là nhẫn tình nhân. Ừm, đính hôn." Nam nhân đáng khinh gật gật đầu, đột nhiên ánh mắt sáng rực.

"Nếu không thì Diệp tổng Tiêu tổng các người mỗi người một cái không phải tốt sao, dù sao nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, cũng không có gì sai a." Đề nghị của hắn làm Tần Tiểu Mặc giận chết. Nhưng toàn bộ chỉ có mình nàng tức giận, còn lại ai cũng vui vẻ, bắt đầu ồn ào. Hai người này thực thích hợp, đều là tổng tài tập đoàn, trai tài gái sắc, còn nghe nói trong nhà có quen biết, hoàn toàn phù hợp điều kiện gia thế để kết đôi với nhau. Với cả, nhìn lại Tiêu Nhuận thật rõ ràng có ý với Diệp Tử, mặt hắn đỏ rần cả lên.

"Như vậy tốt rồi! Mỗi người một cái đi!"

"Đúng đúng, như vậy tốt lắm."

"Hôn một cái! Hôn một cái!" Thậm chí có người trực tiếp bắt đầu rống to. Tần Tiểu Mặc dưới đài thiếu chút nữa rơi nước mắt. Chị Diệp là của nàng nha ! Các nàng vừa mới có chút tiến triển a... đám người này rốt cuộc kêu gào cái gì chứ...

"Đôi nhẫn này, là mẫu mới nhất năm nay của tập đoàn Viễn Duy chúng tôi phải không? " Diệp Tử cười đi lên phía trước, đem nhẫn kim cương cầm lên nhìn nhìn, hỏi.

"A, là mẫu đặc biệt của Viễn Duy." Nam nhân đáng khinh đáp.

"Mọi người yên lặng một chút, tin tưởng mọi người cũng biết, hiện tại Viễn Duy cùng Lạc Mạn đang hợp tác, trùng hợp cũng là nhẫn đính hôn, Tiêu tổng là đối tác của chúng tôi, cũng là khách quý... Bên chúng tôi còn có hàng mẫu, vậy đôi nhẫn này cứ tặng cho Tiêu tổng đi, chúc Tiêu tổng sớm ngày tìm được người duy nhất của riêng mình, sau đó đồng hội đồng thuyền, ân ái yêu thương." Diệp Tử mỉm cười nói xong ý tứ của mình.

"Nếu Diệp tổng đã mở lời như vậy , chúng tôi đây cũng chúc Tiêu tổng sớm ngày ra mắt Tiêu phu nhân, cũng không uổng phí tâm ý của Diệp tổng, ha ha..." Nam nhân đáng khinh thấy Diệp Tử cho bọn hắn một lối thoát, vội vàng đi tới giảng hoà.

"Nếu như vậy, tôi cũng không khách khí mà tiếp nhận, đa tạ Diệp tổng và Lâm tổng." Tiêu Nhuận lập tức điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, tự nhiên hào phóng mà nhận nhẫn.

Dưới đài Tần Tiểu Mặc thở dài một hơi, vốn là tất cả mọi người cho rằng chuyện này đã xong rồi, vậy mà vẫn có người cố tình thích ồn ào, không phát sinh chuyện gì hình như bọn họ cảm thấy chịu không nổi.

"Aizz! Chớ đi chớ đi, như thế nào cũng sắp chia tay phải cảm ơn ôm nhau chứ."

"Đúng vậy, ôm nhau đi."

"Ôm nhau! Ôm nhau! Ôm nhau!" Dưới đài không chỉ có hô to, cư nhiên còn hô theo tiết tấu, Tần Tiểu Mặc tức giận đến thiếu chút nữa không thở được.

"Đừng, không được nha!" Tần Tiểu Mặc gào thét, nhưng dưới tình hình ồn ào này, thậm chí không ai nghe được có ý kiến phản đối.

Dưới đài hưởng ứng lớn như vậy, làm Diệp Tử cùng Tiêu Nhuận nhất thời cũng xấu hổ, dù sao cũng chỉ là một cái ôm, không có gì, ôm liền ôm đi, có lẽ Diệp Tử cũng sẽ không quá để ý. Tiêu Nhuận nghĩ như vậy , liền phất tay ý bảo dưới đài an tĩnh lại.

"Tốt lắm tốt lắm, chúng tôi như bạn bè sắp chia tay mà ôm nhau." Tiêu Nhuận nói.

Quả thật Tiêu Nhuận phỏng đoán đúng, đối với Diệp Tử mà nói, nhanh chóng đi xuống mới là quan trọng hơn, nàng đã sớm nhìn thấy biểu tình xanh mét của Tần Tiểu Mặc, sợ là không mau đi xuống Tần Tiểu Mặc sẽ xông lên, lại gây ra chuyện gì.

"Ôm một cái! Ôm một cái! Ôm một cái!"

"Ôm một cái!"

Tiêu Nhuận nhìn qua Diệp Tử, thấy Diệp Tử gật gật đầu, vì thế hắn đi trở lại bên người Diệp Tử, giơ hai cánh tay ôm Diệp Tử. Diệp Tử nhíu mày, Tiêu Nhuận ôm hơi lâu, cô vốn nghĩ làm bộ dáng ôm cho có lệ là tốt rồi .

Đúng lúc này, khán đài tựa hồ không chịu nổi sức nặng của hai người đứng lâu như vậy, bên phải hơi bị sụp xuống, vừa vặn là chỗ gót giày cao gót của Diệp Tử. Vấp một chút, Diệp Tử hơi loạng choạng, Tiêu Nhuận phản ứng ngược lại nhanh nhẹn, cúi người đỡ thắt lưng Diệp Tử, nhưng hắn cũng không đứng vững, cuối cùng hai người vẫn là ngã xuống, Tiêu Nhuận đè lên Diệp Tử, môi dán sát vào gò má Diệp Tử.

Mọi người yên lặng như tờ, sau ba giây đồng hồ, không khí lần thứ hai bị kích thích lên.

"Oh! Hôn rồi !"

"Hôn hôn!"

Tuy lúc nào Diệp Tử cũng mặt lạnh, nhưng đụng phải loại sự tình này, biểu tình trên mặt cũng có chút phản ứng, nhất là vừa nghĩ tới cảnh này bị Tần Tiểu Mặc nhìn thấy, Diệp Tử cũng có chút tay chân luống cuống, vội vàng muốn đẩy ra Tiêu Nhuận để đứng lên, chính là lực đẩy ngược lại làm môi Tiêu Nhuận lần thứ hai dán sát vào mặt cô.

"A!" Tần Tiểu Mặc phát cuồng , nàng thật sự là chịu không nổi, vì thế ra sức đột phá đám người phía trước, chạy lên sân khấu kéo Diệp Tử ra khỏi Tiêu Nhuận, trừng mắt liếc anh trai mình một cái, rồi kéo Diệp Tử xuống đài, đi ra cửa hội trường.

Đột nhiên có một cô gái dưới đài chạy lên, mọi người bắt đầu ồ lên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì a...

"Chậm, chậm một chút..." Diệp Tử bị Tần Tiểu Mặc kéo đi không thở nổi, thật không biết làm sao Tần Tiểu Mặc mang giày cao gót mà có thể đi nhanh như vậy.

Ra hội trường, Tần Tiểu Mặc lôi kéo Diệp Tử đi đến chỗ giữ xe, lấy chìa khoá trong tay Diệp Tử mở xe ra, rồi đẩy mạnh Diệp Tử vào trong.

"Em tức giận." Tần Tiểu Mặc cũng vào xe, nói với Diệp Tử.

Hai người dựa vào rất gần, nói chuyện nhiệt khí đều có thể chạm đến mặt đối phương, Diệp Tử không nghĩ tới dưới tình huống như vậy mà mình cư nhiên còn có thể lo lắng đỏ mặt, thật sự là rất không có năng lực phòng ngự.

"Đã nhìn ra." Diệp Tử nói, thấp mí mắt không nhìn tới Tần Tiểu Mặc, kế tiếp sẽ phát sinh cái gì chính cô cũng không có nắm chắc

"Vậy chị có biết em vì cái gì tức giận không ?" Tần Tiểu Mặc thực bình tĩnh hỏi ra lời này, không còn nổi giận như vừa nãy.

Diệp Tử im lặng, không có gật đầu cũng không có lắc đầu.

"Chị rõ ràng biết đúng hay không?" Tần Tiểu Mặc từng bước một bắt đầu hướng dẫn Diệp Tử.

Diệp Tử vẫn im lặng.

"Nói chuyện với chị, thì chị đừng tránh né em." Tần Tiểu Mặc quay đầu Diệp Tử qua, làm mặt Diệp Tử đối diện với mình.

"Em sớm sẽ nói cho chị biết, em thích chị, cái loại này thích, chị rõ ràng cũng thích em đúng hay không." Tần Tiểu Mặc rốt cuộc hỏi ra được, lời này làm cho nàng thật vất vả.

"Tôi..." Diệp Tử không biết nên trả lời Tần Tiểu Mặc thế nào, cô thích Tần Tiểu Mặc là điều không hề nghi ngờ, nhưng cô thật sự còn không có chuẩn bị tốt tâm lý muốn ở cùng nhau với Tần Tiểu Mặc, quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi, cô trao ra bản thân hết thảy, kết quả là cái gì cũng không có được, trải qua một đoạn tình cảm làm cô mất nhiều lắm tinh lực, cô không muốn lại trải qua một lần nữa.

Chính là cô cũng thật không ngờ, Tần Tiểu Mặc không phải Chung Tiểu Viên, không phải tình yêu nào cũng đều yêu cầu cô trả giá trăm phần trăm, tìm được một người nguyện ý vì cô trả giá thực không dễ dàng, nhưng nếu người nọ nguyện ý vì cô hy sinh, chỉ cần cô đáp lại một chút, như vậy cũng thật tốt lắm rồi.

"Chị cái gì? Nhanh lên đáp ứng em..." Tần Tiểu Mặc hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Tử liếc mắt một cái.

"Sẽ không!" Tính tình Diệp Tử cũng nổi lên, đặc tính ngạo kiều nữ vương thụ trên người cô hiển nhiên không thể nghi ngờ. Bộ dáng này làm Tần Tiểu Mặc ôn nhu một ít.

"Vì cái gì không? Cho em một lý do." Tần Tiểu Mặc sờ khuôn mặt trắng hồng của Diệp Tử, nhẹ nhàng nói.

Diệp Tử nhíu mày, bắt đầu liều mạng tìm lý do.

"Em là con gái."

"Ừ thì sao? Vậy thì thế nào? Chị thật sự để ý sao?" Tần Tiểu Mặc hỏi lại khiến cho Diệp Tử buông tha cái cớ này.

"Yêu xa không lâu dài."

"Chị dời tổng công ty quản lý đến đây đi, quốc gia phồn vinh hưng thịnh, kinh tế phát đạt."

"Hoặc là em trở qua đó." Tần Tiểu Mặc nói.

"Mặc kệ ?" Diệp Tử động tâm, không phải công tác còn quan trọng hơn sinh mạng của cô bé này sao, đây là giấc mộng từ nhỏ đến lớn của nàng, bây giờ lại vì lý do tùy tiện của mình mà mặc kệ tất cả sao.

"Ừ, mặc kệ ." Tần Tiểu Mặc vùi đầu vào xương quai xanh của Diệp Tử, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng lướt qua một chút.

Động tác nhỏ này làm Diệp Tử chấn động.

"Không được!" Diệp Tử bắt lấy tay Tần Tiểu Mặc, nghiêm túc nói.

"Không thể vì tôi..."

"Vì chị, em làm gì cũng có thể." Tần Tiểu Mặc đánh gãy lời nói của Diệp Tử, nói ra.

Được rồi, nàng thừa nhận nàng sớm biết Diệp Tử khẳng định sẽ không để cho nàng từ bỏ công việc đi Anh quốc. Nhưng nàng thật sự nguyện ý vì chị Diệp...

"Tiểu Mặc... Em còn nhỏ... Em..." Diệp Tử vừa mở miệng nhưng Tần Tiểu Mặc không muốn nghe nói nữa.

"Em chỉ nhỏ hơn chị vài tuổi, hơn nữa... đã là thế kỷ 21, làm sao tư tưởng của chị như vẫn còn dừng lại ở thập niên 60 vậy huh?" Tần Tiểu Mặc tiếp tục động tác nhỏ, hôn hôn xương quai xanh Diệp Tử.

Xương quai xanh của Diệp Tử phi thường xinh đẹp, không rất gầy, có chút thịt có vẻ càng thêm gợi cảm, Tần Tiểu Mặc tổng cảm thấy chính mình nhìn không đủ, cũng sờ không đủ.

"Đều là lấy cớ đúng không." Tần Tiểu Mặc không buông tha, nói tiếp.

Diệp Tử lần thứ hai im lặng.

"Chị Diệp, chị không nói em cũng biết vì sao có chết chị cũng không chấp nhận em. Chị so sánh em với cô ấy làm em thực không vui, em cũng không phải cô ấy. Nói thật em rất ghen tị, cô ấy xuất hiện sớm hơn em, chị yêu thích, còn đối với cô ấy tốt như vậy, chị còn chưa tốt với em đến thế..." Tần Tiểu Mặc nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của Diệp Tử một chút.

Tần Tiểu Mặc đã sớm điều tra từ A Mai nên biết hết mọi chuyện, nàng biết Diệp Tử trả giá bao nhiêu, chị Diệp thậm chí vì đưa cô ta về nước, đem hơn phân nửa công việc đều ném cho Alma.

Tần Tiểu Mặc càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng giống như bị mèo cào. Nhìn thấy Diệp Tử cắn môi, liền theo bản năng hôn lên.

Tần Tiểu Mặc không có kinh nghiệm gì, chỉ học một chút từ tiểu thuyết, kịch truyền hình, nàng mút đôi môi đỏ mọng của Diệp Tử, cảm thụ được nhiệt độ cực nóng.

Tần Tiểu Mặc nhẹ nhàng mút vào môi làm Diệp Tử mở to hai mắt nhìn, thân thể không tự giác mà run rẩy. Hai người hô hấp cũng càng khó khăn hơn.

Tần Tiểu Mặc vươn đầu lưỡi, một chút một chút mà liếm môi Diệp Tử, thỉnh thoảng còn muốn trượt vào. Tại sao một người không có kinh nghiệm có thể làm được chuyện này a, thật không logic... Diệp Tử khóc không ra nước mắt. Nhưng cô không chống lại được đầu lưỡi của Tiểu Mặc.

Diệp Tử chậm rãi mở ra khớp hàm, Tần Tiểu Mặc tựa như con rắn nhỏ lập tức liền xông vào, làm Diệp Tử hoảng sợ.

"Uhmm..." Ngay cả không khí cũng trở nên cực nóng, lưỡi Tần Tiểu Mặc không ngừng quấn quít lấy Diệp Tử, hận không thể một khắc đều dính chặt không buông, vừa mới bắt đầu Diệp Tử còn trốn tránh, sau cũng liền rõ ràng là tùy nàng đi.