Lúc này, cảnh sát chìm < tức là mặc thường phục > cũng theo tới kịp, bắt lấy tên tội phạm đã bị Tần Tiểu Mặc đè trên mặt đất, hắn vội vàng còng tay tên đó lại, rồi xốc gã lên khỏi mặt đất.
"Trong ngực giấu cái gì?" Tần Tiểu Mặc đi lên trước hỏi. Gã không nói lời nào, chỉ khinh miệt cười cười, Tần Tiểu Mặc nhíu mày. "Giúp tôi nhìn coi trong áo gã có gì?" Tần Tiểu Mặc nói với viên cảnh sát. "Ừ." Đối phương gật đầu, cho tay vào trong áo gã, lục soát một hồi mới tìm được ở túi trong áo có một bọc nhỏ chứa những thứ giống như viên thuốc. "Cái này..." Tần Tiểu Mặc tiếp nhận cái bọc, soi dưới ánh đèn đường, nhìn nhìn. "A, là thuốc phiện dạng mới nhất, bắt được nhân chứng vật chứng đầy đủ. Dẫn về đi." Tần Tiểu Mặc nói. "Uh" viên cảnh sát kéo gã đi trở về. Gã vừa đi còn vừa giãy giụa. "Còn muốn trốn gì nữa, thành thật hối lỗi đi." Cảnh sát rống lên một câu với gã, lúc này gã mới chịu yên một chút. "Tìm thêm vài người đến áp giải đi, tên này rất quan trọng." Tần Tiểu Mặc nhìn loại thuốc phiện mới nhất, như đang suy nghĩ gì đó. Loại chất độc này trong lúc còn chế tạo nghe nói hiệu quả phi thường mau, hơn nữa tác hại cũng lớn hơn, Tần Tiểu Mặc trong lúc lướt qua cơ sở dữ liệu có nhìn qua, hiện tại loại này hẳn là chưa chảy vào thị trường, vậy mà gã lại có hàng trong tay nhanh như vậy, xem ra phía sau nhất định có con cá lớn, nói không chừng có liên quan tới án tử mà đội nàng đang điều tra, nhất định không thể để gã chạy thoát. Bởi vì lo suy nghĩ, Tần Tiểu Mặc tụt lại phía sau, cách người cảnh sát kia đại khái khoảng 5-6 bước xa. Ngay khi mọi người cho rằng bắt được người rồi không có chuyện gì nữa thì có một bóng người từ bên cột điện xông tới, đưa tay muốn đoạt lấy bọc thuốc trong tay Tần Tiểu Mặc. Tần Tiểu Mặc theo bản năng nắm chặt bọc thuốc phiện, thân mình né qua bên phải, tránh thoát con dao nhỏ của kẻ đó. Lúc này viên cảnh sát phía trước nghe được thanh âm vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Tần Tiểu Mặc đang gặp nguy hiểm, nhanh chạy tới hỗ trợ, gã đàn ông này thấy có cảnh sát tiến đến, biết đánh không lại, liền buông tha bọc thuốc trong tay Tiểu Mặc, nhưng lại dùng sức hướng dao nhỏ đâm đến trước ngực Tiểu Mặc. "A..." Tần Tiểu Mặc do có luyện tập qua, phản ứng nhanh chóng, thoát khỏi mũi dao của tên đó, tuy tránh được nhát dao trước ngực, nhưng không tránh được nhát kế tiếp. Con dao nhỏ xẹt qua phía dưới xương quai xanh của Tần Tiểu Mặc. "Anh đứng lại! !" Viên cảnh sát rút súng ra bắn tên tội phạm. Có thể là bởi vì không chuyên nghiệp, hắn không bắn trúng tên kia, hai ba lần bắn đã để gã đào thoát. Trần Hiểu Hiểu vừa tiến vào hẻm nhỏ thì nhìn thấy Tiểu Mặc nằm té trên mặt đất, nhất thời sợ tới mức kinh hồn lạc phách, hét lên một tiếng. "Gọi 120! ! ! ! ! ! ! Mau gọi 120 a! ! Tiểu Mặc!" Tiếng thét của Trần Hiểu Hiểu đến chói tai, người cảnh sát đứng bên cạnh nàng thấy cảnh tượng này vội vàng lấy điện thoại gọi 120. 【 đội trưởng, đội trưởng! Chúng ta đang ở hẻm nhỏ cạnh quán bar, đội hai có người bị thương, chúng ta ở đây còn đang áp giải một tên buôn ma tuý, mau cứu viện. 】 Trần Hiểu Hiểu vội vàng chạy đến bên người Tần Tiểu Mặc, bởi vì không biết nàng có bị thương tổn đến nội tạng hay không, cho nên không dám tùy ý di chuyển nàng, chỉ có thể gọi tên của nàng. "Tiểu Mặc, Tiểu Mặc, em không có việc gì chứ, em đừng dọa tôi a, Tiểu Mặc." "Chị Hiểu Hiểu..." Tần Tiểu Mặc mở to mắt, thanh âm suy yếu. "Em, em không có việc gì chứ, có chỗ nào đau, nói cho tôi biết..." Trần Hiểu Hiểu thiếu chút nữa rớt xuống nước mắt, áo Tần Tiểu Mặc đều nhanh ướt hết, trên mặt áo dính rất nhiều máu. "Bị đâm dưới xương quai xanh, chị đừng có gấp... Hiện tại tôi có hơi choáng, đại khái do đổ máu quá nhiều. Trên tay tôi có một bao thuốc phiện là vật chứng, chị thu hồi đi, đừng để bị đoạt lấy." Hồi học ngành cảnh sát, Tần Tiểu Mặc có học qua xử lý miệng vết thương khẩn cấp, cho nên nàng biết được mức độ nguy hiểm vết thương của mình. "Được, được..." Trần Hiểu Hiểu lấy cái bọc nhỏ trong tay Tiểu Mặc, nhét vào trong áo lót của mình. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trần Hiểu Hiểu nắm tay Tần Tiểu Mặc, cố gắng nói chuyện cùng nàng để nàng đừng hôn mê. Nhưng Tần Tiểu Mặc chống đỡ không nổi nữa, trước khi xe cứu thương đến nàng đã hôn mê bất tỉnh. "Alo, đội trưởng, anh nhanh lên đến đây. Tiểu Mặc ngất đi rồi ..." Trần Hiểu Hiểu sốt ruột quát lên. "Tôi tới rồi! Các người ở đâu ? !" "Bên hẻm nhỏ, anh xem bên kia... xe cứu thương đến chưa?" "Đến rồi, chờ ở bên ngoài, hiện tại chúng ta dùng cáng đến nâng Tiểu Mặc đi ra ngoài." "Aizz, hai người các ngươi, nhanh lên, mau đem cáng đến đây, mở cửa lớn hơn một chút..." Cách điện thoại, Trần Hiểu Hiểu nghe được Hoàng Hạo đang chỉ huy, đại khái biết được hắn đã ở chỗ nào rồi. Tâm lúc này mới yên ổn lại, Tần Tiểu Mặc là đi theo nàng, bây giờ lại xảy ra chuyện, trong lòng nàng rất khổ sở. "Hiểu Hiểu!" "Đội trưởng! Bên này, mau tới đây!" Đi theo sau Hoàng Hạo là vài người y tá và một bác sĩ, bọn họ nâng cáng đi đến. Còn có mấy người đồng sự trong đội hai, chắc là Hoàng Hạo đã dặn dò trước nên bọn họ liền đi hướng về phía tên tội phạm, có lẽ tính áp thẳng gã về cục cảnh sát. "Thế nào? !" Hoàng Hạo sốt ruột chạy tới hỏi. "Ngất đi rồi, mất máu quá nhiều." Trần Hiểu Hiểu nói. Lúc này cáng cũng lại đây, y tá thật cẩn thận nâng Tần Tiểu Mặc lên cáng, xoay người liền mau mau đi ra bên ngoài. "Làm sao bây giờ?" Trần Hiểu Hiểu hỏi. "Hai chúng ta đi theo xe cứu thương, tay buôn ma túy có bọn Đại Vương lo liệu, dám động người của chúng ta, phải cho bọn chúng biết mùi!" Hoàng Hạo nghiến răng nghiến lợi nói. "Đi, chúng ta đi thôi." Trần Hiểu Hiểu chạy theo Hoàng Hạo, lúc này mới nhớ tới trong áo nàng còn có bọc thuốc phiện. "Đội trưởng, đội trưởng. Vừa rồi trước khi Tiểu Mặc ngất xỉu, có đưa cho tôi một bao thuốc phiện, nói là vật chứng." Trần Hiểu Hiểu lấy cái bọc ra đưa cho Hoàng Hạo. "Uh" Hoàng Hạo gọi Đại Vương đến, đưa thuốc phiện cho hắn mang về cục, còn dặn hắn cẩn thận đừng để ai đoạt lấy. Lên xe cứu thương, Hoàng Hạo nhìn thấy bác sĩ đã muốn xử lý gần xong miệng vết thương của Tần Tiểu Mặc. "Bác sĩ! Thế nào rồi?" Hoàng Hạo gấp đến độ quên chú ý lễ phép. "Mất máu quá nhiều làm cho hôn mê tạm thời, miệng vết thương không sâu, nhưng rất dài. Đoán chừng về sau sẽ lưu lại sẹo." "Vậy... vậy hiện tại có nguy hiểm không?" Trần Hiểu Hiểu hỏi tiếp. "Tôi giúp nàng xử lý rồi, miệng vết thương là do dao nhỏ tổn thương , khả năng sẽ sinh mủ, vừa rồi có chích uốn ván, hiện tại xử lý một chút nữa là được. Không có gì nguy hiểm." Bác sĩ thoạt nhìn rất có kinh nghiệm, xử lý đâu vào đấy. Nhưng khi băng gạc đụng tới miệng vết thương, Trần Hiểu Hiểu thấy lông mày Tần Tiểu Mặc nhíu lại, có lẽ là cảm thấy đau. "Bác sĩ, anh có thể hay không... tận lực nhẹ tay một chút, nàng giống như rất đau." Trần Hiểu Hiểu cau mày nói. Nếu là mấy tình huống khác, bác sĩ mặc kệ ngươi có đau hay không, nên làm như thế nào thì làm như thế đó, nhưng lần này cũng không biết là do nhìn thấy nhóm người này mặc cảnh phục mà sợ hãi hay bởi vì cảm thấy Tần Tiểu Mặc là vì người dân mà bị thương, nên bác sĩ rất có lương tâm, thật sự rất cẩn thận xử lý cho nàng, Tần Tiểu Mặc cũng không nhíu mày thêm lần nào nữa. Đưa đến bệnh viện, xử lý thêm hồi lâu, rồi bác sĩ kêu vài người y tá đến dặn dò một phen liền đi ra khỏi phòng. Lúc bà Tần và Tiêu Nhuận nhận được cuộc gọi của Hoàng Hạo, mặt trắng không còn chút máu, nhất là bà Tần, xém chút đã ngất xỉu, con gái bảo bối từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, lần này sẽ không xảy ra chuyện gì đi. Nghĩ đến đây, bà Tần hận không thể lập tức liền bay đến bệnh viện. "A Nhuận, nhanh lên... Nhanh lên dẫn ta đi bệnh viện." Bà Tần đứng lên lôi kéo Tiêu Nhuận đang lo lắng suông. "Được rồi, mẹ, không có việc gì. Mẹ yên tâm, yên tâm, đội trưởng của Tiểu Mặc nói không có nguy hiểm tánh mạng, mẹ đừng..." Tiêu Nhuận trong lòng cũng sốt ruột, nhưng dù thế nào trước hết phải trấn an bà Tần cái đã. "Aizz, chúng ta nhanh lên đi thôi... Nhanh lên." Bà Tần lôi kéo Tiêu Nhuận ra khỏi cửa, lên xe, bà bắt đầu lo sợ đầy bất an, miệng thỉnh thoảng lầm bầm nhắc tới chuyện gì đó. "Ta đã nói không cho nó làm cảnh sát, rất nguy hiểm, con xem đi, lần đầu tiên ra trận hành động liền bị thương, không lo không được mà." "Mẹ, mẹ cũng đừng nhắc nữa, Tiểu Mặc thông minh như vậy, sẽ không xảy ra đại sự gì đâu." Trong khoảng thời gian này Tiêu Nhuận đã muốn bình tĩnh lại, hắn đại khái đoán được Tần Tiểu Mặc sẽ không có chuyện gì nên không có gấp rút như bà Tần. "Haizzz...." Tới bệnh viện, Tiêu Nhuận và bà Tần vội vàng đi vào. "Là đội trưởng Hoàng phải không ? Xin hỏi hiện giờ em gái của tôi ..." Nhìn thấy Hoàng Hạo bên ngoài phòng bệnh, Tiêu Nhuận có chút sốt ruột lôi kéo hắn hỏi. "A, anh là anh trai của Tiểu Mặc? Còn dì là mẹ?" "Ừ, là chúng ta " bà Tần nhanh chóng đáp lời. "Không đại sự gì, chỉ là mất máu quá nhiều. Vết thương không sâu, hơi dài. Nghỉ ngơi vài ngày chờ vết thương khép lại thì không có việc gì. Hiện tại nàng đang truyền máu, còn chưa có tỉnh, bác sĩ nói không nên đi vào quấy rầy nàng." Hoàng Hạo giải thích. "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Làm ta lo chết được." Bà Tần thở dài một hơi, nước mắt cứ như vậy rơi xuống, có thể nãy giờ kiềm nén quá lâu. "Được rồi, dì đừng khóc a. Không phải đã ổn rồi sao... Tiểu Mặc lập công, chờ nàng tỉnh lại chúng ta còn khen thưởng nàng." Hoàng Hạo thấy bà Tần rơi nước mắt, vội vàng ngồi xuống an ủi. "Ta không cần nó lập công, có thể không để cho mình bị thương ta liền vừa lòng. Tâm trạng thấp thỏm lo lắng này, ta còn chưa quen được." Hoàng Hạo vừa nghe bà Tần nói nhận thấy trong ngoài đều lộ ra ý tưởng để Tần Tiểu Mặc từ chức. Cái này không thể được, Hoàng Hạo và Trần Hiểu Hiểu lại một phen khuyên giải an ủi, nói một hồi mới khuyên được bà Tần. "Chờ nó tỉnh lại rồi nói sau, sao đến giờ còn chưa có tỉnh." Bà Tần nhìn vào trong phòng bệnh. "Tiếp máu chút nữa sẽ tỉnh. Nhưng có lẽ phải nằm viện thêm vài ngày." Trần Hiểu Hiểu nói. "Phải mau nấu thuốc bồi bổ cho nó, bổ máu... Con trai, con giúp ta đi mua ít đồ. Chút nữa trở về nấu mấy món bồi bổ cho em gái con, đồ ăn trong bệnh viện không thể nào ăn ngon được." Bà Tần thấy Tiểu Mặc không có nguy hiểm gì, tinh thần cũng tỉnh táo hơn, quay qua nói với Tiêu Nhuận. "Được.. vậy đi, con đi trước nộp viện phí, rồi về nhà tắm rửa lấy thêm quần áo." "A, anh của Tiểu Mặc, không cần đâu, Tiểu Mặc bởi vì công tác mà bị thương, số tiền này nhà nước sẽ trả." Hoàng Hạo đứng lên ngăn cản.