Cảnh Sát Nhân Dân Có Người Yêu Rồi

Chương 62

Ngày hôm sau, 10 giờ Tần Tiểu Mặc liền tỉnh ngủ, bởi vì Trần An Khánh nói nhiệm vụ là buổi tối, muốn các nàng tập trung mười hai vạn phần tinh thần, cho nên trước lúc ra nhiệm vụ, các nàng muốn ngủ bao lâu cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng công tác buổi tối. So với lớp trẻ hiện nay có thể ngủ một mạch đến 12 tiếng, thì Tần Tiểu Mặc được coi là ngoại tộc, ngủ say chưa bao giờ quá 8 tiếng, trên cơ bản theo đồng hồ sinh học đến giờ tỉnh liền tỉnh dậy.

Sau khi thức, Tần Tiểu Mặc nằm thêm trên giường một chút rồi mới dậy làm bữa sáng kiêm bữa trưa. Bởi vì chỉ có mỗi mình ăn, cho nên cũng không làm quá phong phú, nấu mì bên trên có trứng và cà chua tuỳ tiện cho xong bữa.

Tần Tiểu Mặc vừa bưng mì lên bàn, Diệp Tử đã gọi tới.

"Alo, chị Diệp."

"Dậy rồi ?"

"Uhm, mới vừa nấu ăn xong thì chị gọi tới." Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm nói, sáng sớm nghe được thanh âm chị Diệp thật sự là chuyện làm tâm tình người ta vui sướng.

"Ăn cái gì?"

"Cà chua, trứng".

"Đơn giản như vậy?" Diệp Tử nhíu nhíu mày, nhìn mấy món ăn A Mai đưa tới trên bàn, đột nhiên có chút đau lòng giùm cho Tiểu Mặc, thời điểm nàng ở cùng mình, đều tận lực nấu nhiều món ngon phong phú cho mình thưởng thức, còn lúc có một mình, cái gì nàng cũng qua loa được, giỏi nhất chính là trứng chiên.

"Ăn cũng ngon mà." Tần Tiểu Mặc an ủi. Nàng biết Diệp Tử khẳng định đang nghĩ lung tung, sớm biết không nên nói cho chị ấy.

"Đừng có mà, em nhìn em kìa, ốm nhom gầy teo, chính là không đủ dinh dưỡng". Diệp Tử bất mãn nói.

"Chị Diệp, em vốn là người nghèo mà, có điều em là nhỏ xinh, rất nhiều người muốn dáng người này còn không được đó nha." Tần Tiểu Mặc hài hước nói.

Đang đau lòng, nghe lời này Diệp Tử sao còn cười được, ngược lại mày nhăn càng chặt hơn.

"Dù sao em cũng nên chăm sóc mình tốt một chút, ở xa nhau, chị cũng không có cách nào... haizz..." Ở xa nhau, tôi cũng không có cách nào chăm sóc em được, em ngốc.

"Chị Diệp, chị càng ngày càng dong dài rồi, sắp trở thành bà cô già rồi đó, hắc hắc hắc...." Tần Tiểu Mặc cảm thấy tim mình mềm nhũn, chị Diệp bởi vì mình mà thay đổi thật nhiều, những biến hoá này nàng đều xem ở trong lòng.

"Hmm, bởi vì ai?"

"Em em em."

"Uh, cho nên em phải đối tốt với em."

"Được rồi, em đã biết, lần sau ăn một mình cũng nấu cơm đàng hoàng. Không thức đêm, không bừa bãi qua loa, làm nhiệm vụ thì chú ý cẩn thận, ...."

"Làm được thì hãy nói nha."

"Đương nhiên có thể."

"Ừ, nhớ kỹ đó."

"Được."

"Ăn cơm đi, không thôi nguội hết."

"Muahzzz"

Bên kia điện thoại, Diệp Tử không nói gì, qua hai giây thì cúp máy. Tần Tiểu Mặc thậm chí có thể tưởng tượng bên đầu dây kia chị Diệp đang đỏ bừng mặt.

Nghĩ lung tung một hồi, Tần Tiểu Mặc mới nhớ tới mình còn phải ăn. Dùng đũa gắp mì, mới phát hiện nước hết nóng rồi, lại có hơi ngán ngẩm, nhưng Tần Tiểu Mặc vẫn cau mày bất chấp mà ăn, không ăn no ra nhiệm vụ nhất định sẽ đói.

Buổi chiều trước khi ra cửa, Tần Tiểu Mặc đem vũ khí của Tần Kì nhét vào trong cảnh phục, bởi vì vật kia tương đối tinh xảo, cho nên có nhìn sơ qua cũng đoán không ra. Tuy nhìn tinh tế vậy nhưng lực xuyên thấu rất mạnh, dựa vào thuật bắn súng của Tần Tiểu Mặc, tuyệt đối chỉ cần một phát là có thể bắn rụng một người.

******************

Tổng cục

"Đã chuẩn bị tốt hết chưa?" Thành viên trong tổ chuyên án đứng thành hàng thẳng tắp trước mặt Trần An Khánh, chuẩn bị nghe lời dặn cuối trước khi xuất trận. Tần Kì đứng cạnh Trần An Khánh, chờ sau khi hắn nói xong thì bổ sung thêm vài câu, thuận tiện cổ vũ nhiệt huyết cho các thành viên.

"Chuẩn bị tốt ."

"Có chứng cứ mới bắt, không thể tuỳ tiện, hiểu chứ? Lần này chúng ta xử lý không tốt sẽ đả thảo kinh xà. Về sau muốn điều tra cái gì cũng khó khăn."

"Hiểu được!"

"Tốt. Cố lên! Tôi tin tưởng các người, các người đều là tinh anh, là cảnh sát nhân dân ưu tú nhất của chúng tôi." Trần An Khánh cười nói.

"Đúng, nhìn trên vai các người đang đeo là cái gì, các người chính là cảnh sát nhân dân." Tần Kì phụ hoạ.

"Một trận đáng đánh, trở về sẽ tăng lương và phát tiền thưởng cho các người. Lập công thì ta và tổ trưởng mời các người đi ăn một bữa, nhà hàng quán ăn nào cho các người chọn... nhưng đừng ăn hết chúng tôi là được." Tần Kì cười nói.

"Oh, thanh tra không được nuốt lời a..."

"Thật tốt quá, tôi sớm muốn ăn lẩu cua ở Hương Mãn Lâu!" Viên đạn bọc đường của Tần Kì quả nhiên hữu dụng, mọi người lập tức càng thêm tin tưởng tràn đầy.

Tần Tiểu Mặc hướng Tần Kì chớp chớp mắt, nở nụ cười.

Tần Kì ho khan một chút, làm bộ như không thấy được, động tác của hai người bọn họ bị Trần An Khánh nhìn ra, chỉ cảm thấy buồn cười.

"Tốt lắm, xuất phát."

Đại bộ phận cảnh sát sớm đã mai phục xung quanh bến tàu. Có mấy người thường phục đã đến bến tàu quan sát từ 8 giờ sáng. Tổ chuyên án vì sợ bứt dây động rừng, cho nên chạng vạng mới lái xe đến mảnh đất trống sát bến tàu.

"Hiện tại tình huống thế nào ?" Trần An Khánh vừa xuống xe, liền hỏi người phụ trách mà hắn an bài quan sát ở hiện trường.

"Tin báo cáo không phát hiện có tình huống gì đặc biệt, bến tàu cũng không phát hiện ai khả nghi, hàng hoá lui tới đều giống bình thường."

"Không đúng lắm, làm sao một chút động tĩnh đều không có." Tần Tiểu Mặc nhíu mày.

"Địa hình chỗ này chưa có nhúc nhích gì là bình thường. Trước tiên các ngươi dẫn người của mình đến địa điểm mai phục, chuẩn bị sẵn sàng." Trần An Khánh vung tay lên, liền quyết định mai phục trước rồi tính sau.

"Rõ."

Vì thế mọi người dựa theo kế hoạch đã định, làm đúng vị trí của mình, duy chỉ có Tần Tiểu Mặc, mắt phải cứ bị giật, dự cảm không tốt, thế nào cũng đều cảm thấy nhiệm vụ đêm nay không thích hợp.

Nhưng nghĩ tới mình đã đáp ứng nghe theo mệnh lệnh Trần An Khánh, không muốn bởi vì sự tuỳ hứng của mình mà phá huỷ toàn bộ bố cục, vậy thì xong đời.

Vì thế Tần Tiểu Mặc vẫn cùng bọn Lưu Cường đến khu vực mình phụ trách để mai phục, không dám có bất kì động tác nào, thẳng đến 11 giờ, gần nửa đêm...

Tần Tiểu Mặc ngồi chờ ở đây đã muốn 6 tiếng, trên người không biết bị bao nhiêu muỗi cắn, đương nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nàng cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

Bọn họ ngay từ đầu đã nghĩ độ tin cậy trong lời khai lão Cửu là rất cao, cho dù lời khai giả, cũng nghĩ theo hướng bọn tội phạm sẽ mai phục ở đây, nên dụ bọn họ chạy tới nơi này, cho nên bọn họ liền chuẩn bị thật tốt, bất quá cùng nhau sống chết một phen miễn là bắt được chúng.

Nhưng giờ nhảy ra một ý nghĩ, rủi có một khả năng khác thì sao?

Phó thanh tra đi vào phòng thẩm vấn, tắt camera theo dõi, rồi đưa ra một đoạn ghi chép.

Không nhanh như vậy! Hắn chỉ đi vào chưa đến 10 phút! Làm sao có thể viết ra một đoạn ghi chép toàn diện như vậy! Dù cho lão Cửu nói liên tục thì cũng không đủ thời gian! Lúc này, trong đầu Tần Tiểu Mặc hiện lên chính là nụ cười quỷ dị của lão Cửu.

"Dương đông kích tây!" Tần Tiểu Mặc đứng lên chạy ra khỏi vòng mai phục.

"Tần Tiểu Mặc lại làm gì không biết! Lưu Cường, các người nữa, đuổi theo mau! Những người khác không được nhúc nhích!" Trần An Khánh không biết Tần Tiểu Mặc làm gì, vội đứng lên chỉ huy.

Thu được mệnh lệnh của Trần An Khánh, Lưu Cường mang theo mười mấy người một khắc cũng không dám trì hoãn đuổi theo Tần Tiểu Mặc, chính là phản ứng trễ hơn nàng nên đuổi kịp là một chuyện khó khăn.

Chỉ chốc lát sau đã không thấy tăm hơi bóng dáng Tần Tiểu Mặc đâu.

"Đội trưởng Trần, không thấy người đâu."

"Đuổi theo mau, nàng chạy về hướng công viên Tâm Đường, nhanh đi!" Trần An Khánh vội vàng nói, Lưu Cường cũng không dám chậm trễ, chạy theo hướng đó.

***********

Lưu Cường mới vừa chạy vào công viên Tâm Đường, đã bị một cổ lực lượng kéo vào trong bụi cây.

"Ai..."

"A..." Lưu Cường còn không có hô lên đã bị bịt miệng.

"Đừng lên tiếng, là tôi!" Tần Tiểu Mặc nhỏ giọng nói.

Thì ra là Tần Tiểu Mặc.

"Các người cũng tiến vào, nhanh lên!" Tần Tiểu Mặc quay qua nói với mười mấy người đi phía sau.

Dù sao vẫn đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, Tần Tiểu Mặc vừa dứt lời, bọn họ liền tay chân mau lẹ lách vào.

"Suỵt... nhìn phía trước kìa, có giao dịch."

"Ý cô là.." Lưu Cường mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên bị lừa, hiện tại toàn bộ cảnh lực đều ở bến tàu bên kia, nên làm sao bây giờ.

"Nhanh lên gọi điện thoại cho tổ trưởng, gọi điện thoại, đừng dùng bộ đàm, kêu hắn nhanh chóng điều cảnh lực đến đây, chúng ta ở trong này ổn định chờ." Tần Tiểu Mặc nói với Lưu Cường.

"Không có di động! Không cho mang..." Lưu Cường có chút khóc không ra nước mắt.

"Chết chưa!" Tần Tiểu Mặc gấp đến độ muốn to tiếng.

"Làm như thế nào?" Lưu Cường cũng không có chủ ý.

"Anh trở về tìm người" Tần Tiểu Mặc chọn một người thoạt nhìn không có sức chiến đấu trong đám người, kêu hắn chạy về báo tin. Còn lại thì ở đây trợ giúp nàng.

Tần Tiểu Mặc đem lực chú ý gắt gao đặt ở cuộc giao dịch cách đó không xa. Nhân số bên đối phương thoạt nhìn không nhiều lắm, tính cả hai phe cũng không đến 30 người, chỉ bằng một góc so với toàn cảnh lực, nhưng hiện giờ các nàng cũng chỉ có mười mấy người, nếu thực đánh nhau, phần thắng không có bao nhiêu.

Tần Tiểu Mặc ở trong lòng yên lặng tính toán, hy vọng bọn họ giao dịch lâu một chút, chờ được đến khi Trần An Khánh lại đây. Chính là chuyện không theo ý người.

Không đến ba phút đồng hồ, đối phương thật giống như đã hoàn thành xong giao dịch, một khi đã xong, bọn chúng sẽ rút lui rất nhanh chóng. Tần Tiểu Mặc biết mình không thể đợi được nữa, thành bại là quyết định ở lúc này.

"Không thể đợi." Lưu Cường nói.

Xem ra ý tưởng mọi người đều giống nhau.

"Ừ, Lưu Cường, anh di chuyển từ bên trái, đánh bất ngờ."

"Được".

"Một mình anh có thể đánh bao nhiêu người?" Tần Tiểu Mặc hỏi.

"Đánh tay đôi 4 người không là vấn đề."

"Tốt."

"Các người đều đeo súng chứ ?"

"Có".

"Ừ, đừng nghĩ nhiều quá, lúc nào cần rút súng cứ rút, đừng do dự, an toàn của mình là quan trọng nhất."

"Mấy người các anh, đi từ bên phải, có thể hạ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tôi cũng không biết bọn chúng có súng hay không, nhưng dao nhất định là có. Đừng để cho bọn chúng lấy dao hoặc có cơ hội đoạt súng."

"Rõ."

Trong phút khẩn cấp, tất cả mọi người lựa chọn nghe theo Tần Tiểu Mặc. Căn cứ theo an bài, tận lực di chuyển cẩn thận đến vị trí Tiểu Mặc chỉ định, không dám kinh động đến bọn tội phạm đang thực hiện giao dịch.