Ký xong, Tần Kì cau mày bắt đầu không ngừng đi qua đi lại trước phòng phẫu thuật.
"Thanh tra, anh bình tĩnh một chút, khẳng định Tiểu Mặc sẽ không có việc gì." Trần An Khánh tuy sốt ruột, nhưng nhìn thấy bộ dáng Tần Kì còn sốt ruột hơn mình, không khỏi lên tiếng khuyên nhủ. "Haizz... con bé này, thật là! Chính là không nghe lời! Từ nhỏ đến lớn đều như vậy!" "A đúng rồi!" Tần Kì nhớ tới mình còn chưa có báo tin cho những người khác, liền cầm lấy di động gọi điện thoại. "Alo, A Nhuận à! Con ở đâu? Bên Anh sao?" "Đúng vậy, cữu cữu, có chuyện gì vậy?" Tiêu Nhuận nghe thấy giọng Tần Kì có hơi sốt ruột, mi mắt phải cũng bắt đầu giật giật, không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, vội hỏi. "Tiểu Mặc vừa rồi làm nhiệm vụ bị bắn vào ngực trái, hiện đang cấp cứu! Haizz.." "Cái gì? ! ! ! !" Tiêu Nhuận đứng lên, kích động làm cho Diệp Tử ngồi đối diện cũng phải nhíu mày. "Chờ đó, con lập tức bay về, đừng nói cho mẹ của con, tim của bà không tốt lắm!" Tiêu Nhuận nói với Tần Kì. "Con cho ta là đồ ngốc sao, đương nhiên ta sẽ không nói, bất quá tin tức sẽ lan nhanh, chống đỡ không được bao lâu a!" Tần Kì gấp đến mức dậm chân trên hành lang. "Có thể chống đỡ được bao lâu thì cứ chống, làm phẫu thuật xong thì nói cho mẹ cũng không muộn." "A Nhuận, xác suất giải phẫu thành công, chỉ có 25%." Tần Kì nói ra tin tức trầm trọng này cho Tiêu Nhuận. "25%..." Tiêu Nhuận ngây ngẩn cả người. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới em gái sẽ biến mất khỏi thế giới của mình, chưa bao giờ dám nghĩ qua điều đó. "Uh. Con trở về nhanh lên..." Tần Kì hết biết nói cái gì nữa, vội vàng cúp điện thoại. Tiêu Nhuận ngẩn ngơ nhìn di động trong tay, không biết nên làm gì bây giờ, phản ứng như bị ngưng trệ. "Tiêu tổng, làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì sao?" Diệp Tử cau mày hỏi, trực giác nói cho cô biết chuyện này cùng Tần Tiểu Mặc có liên quan, bởi vậy trong lòng tuy rằng rất sốt ruột, nhưng vẫn tỏ ra nhẫn nại. "Tiểu Mặc... đi nhiệm vụ bị thương, xác suất giải phẫu thành công chỉ có 25%". Tiêu Nhuận biết Diệp Tử có quan hệ tốt với Tiểu Mặc, nên cũng không giấu làm gì. "Cái gì..." cái ly trong tay Diệp Tử rớt xuống đất, Tiêu Nhuận cảm thấy toàn thân khí lực của Diệp Tử tựa hồ đều bị rút đi hết rồi, khả năng thống khổ không thua gì chính mình. "Thực xin lỗi, Diệp tổng, tôi phải đi trở về, hạng mục này tôi sẽ trao toàn quyền cho một người bên công ty chúng tôi, đến lúc đó hắn sẽ qua thảo luận với các cô." Tiêu Nhuận giờ không còn tâm tình bàn chuyện làm ăn, tuỳ tiện nói vài câu rồi cầm cặp táp tính đi ra ngoài. "Tiêu Nhuận! Tôi với anh cùng đi." Diệp Tử gọi lại Tiêu Nhuận.Tiêu Nhuận quay đầu nhìn thấy Diệp Tử đứng lên bối rối, đang thu thập một chút đồ đạc, nước mắt đã muốn không ngừng rớt xuống, giống như không khống chế được nữa. Trong lòng Tiêu Nhuận có chút kinh ngạc, quan hệ hai người đã tốt đến vậy sao, hay là do phụ nữ yếu ớt dễ rơi nước mắt đây ?! "Được thôi." "Alma! Gọi phi cơ ! Nhanh lên!" Diệp Tử cơ hồ là quát lớn, Alma không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe ngữ khí của Diệp Tử cảm thấy có gì đó không ổn, chạy vào nhìn thấy dáng vẻ hiện tại và nước mắt của Diệp Tử, càng thêm không dám trì hoãn một giây nào, vội vàng đi làm. Chính là dù có gấp thế nào, cũng phải mất mười mấy giờ mới bay về tới. Diệp Tử cảm thấy mình sắp phát điên rồi, trừ việc rơi nước mắt cô không biết mình còn có thể làm cái gì, vừa nghĩ tới bộ dáng đầy máu của Tiểu Mặc, Diệp Tử liền đau lòng, vô cùng đau đớn,... "Diệp Tử, cô, cô đừng khóc... Tiểu Mặc sẽ không có việc gì đâu ." Tiêu Nhuận nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Tử, trong lòng cũng càng thêm khó chịu . Lời này nói ra không biết là an ủi Diệp Tử hay là an ủi mình. Diệp Tử đã muốn khóc đến mức nói không nên lời, đừng nói đến chuyện Tiêu Nhuận chưa thấy qua Diệp Tử như vậy mà ngay cả Alma theo cô nhiều năm còn chưa thấy qua, bình thường tổng giám đốc rất ít khi biểu tình ra mặt, làm sao giờ lại có thể khóc thành cái dạng này a.... Alma thấy tình cảnh này cũng không thoải mái, vì thế nhanh tay liên hệ với phi cơ. "Tốt rồi, Diệp tổng, họ lập tức tới liền, uống ly nước đi, đừng khóc ." Alma rót một ly nước, thấy Diệp Tử không nghĩ muốn uống, nên nàng đặt ở trên bàn. "Alma..." Diệp Tử nghẹn ngào kêu một tiếng. Yếu ớt hơn nữa còn có bất lực, Alma đi lên trước ôm lấy Diệp Tử, vỗ vỗ vai cô. "Ổn rồi, không có việc gì ." Alma không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể dùng cái ôm ấm áp của mình an ủi cô gái thoạt nhìn có vẻ bất lực này một chút. Tiêu Nhuận càng rối rắm, sau khi bình tĩnh lại, hắn cầm điện thoại gọi cho Tần Kì. "Cữu cữu, hiện tại thế nào rồi ?" "Còn trong phòng phẫu thuật a, có lẽ phải giải phẫu 7, 8 tiếng." Tần Kì nhìn nhìn ánh đèn trước phòng phẫu thuật, nói ra. "Được, vậy người hỗ trợ phong tỏa một chút tin tức, đừng làm cho truyền thông đào bới ra cái gì, nhất là mẹ của con, tận lực giấu đi." "Rồi, ta vừa gọi điện thoại cho mợ và biểu ca con, kêu bọn họ qua nhà mẹ con, cố hết sức dời đi lực chú ý của bà ấy." "Uhmm." "Con cũng đừng sốt ruột quá, vừa rồi bác sĩ có đi ra một chút, nói tình hình hiện tại tương đối ổn định, viên đạn không có đi vào tim, nếu giải phẫu cẩn thận, chắc là không có vấn đề. Lát nữa viện trưởng của bọn họ sẽ đến đây tiếp ca giải phẫu Tiểu Mặc, yên tâm đi, viện trưởng Trương là bạn học trước đây của ta, hắn sẽ làm hết sức." Bây giờ Tần Kì đã bình tĩnh rất nhiều, nhìn qua có lẽ ca phẫu thuật này tương đối nắm chắc. "Tôi đã nói rồi mà, bác sĩ hiện nay chính là thích khuyếch đại sự thật, vốn là không có gì lớn bị bọn họ nói lên rất nặng." Trần An Khánh bên cạnh than thở. "Vậy là tốt rồi!" Tiêu Nhuận dãn lông mày ra, nghe lời Tần Kì nói, ít nhất không đến mức đánh mất sinh mạng. Mới vừa cúp điện thoại, Diệp Tử liền nghiêng đầu qua nhìn Tiêu Nhuận, hỏi hắn tình hình hiện tại. "Tỷ lệ phẫu thuật thành công khá lớn, không có sao rồi, cô đừng khóc." Tiêu Nhuận nói. "Uhm." Diệp Tử quẹt nước mắt, muốn cười nhưng cười không nổi, cả người còn hơi run rẩy, Tiêu Nhuận nhìn Diệp Tử cũng thấy đau lòng, cô gái này thế nhưng không phải thuộc về mình. Tuy Tiêu Nhuận không quá khó tiếp nhận sự thật nhưng vẫn còn có chút tiếc nuối. Lúc Tiêu Nhuận cùng Diệp Tử đuổi tới bệnh viện, đã là mười mấy tiếng sau. "Cữu cữu! Thế nào ? ! Tiểu Mặc đâu!" Tần Kì ngồi ở ghế chờ hành lang lầu ba, giống như đang dặn dò chuyện gì đó với Trần An Khánh, nghe thấy tiếng Tiêu Nhuận mới quay đầu lại. "Suỵt... Nhỏ giọng thôi, nơi này là bệnh viện." Tần Kì nói với Tiêu Nhuận. "Sao rồi?" "Mấy tiếng trước mới đưa đi ICU*, bác sĩ nói cơ bản đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng cần quan sát thêm, nếu không có gì nữa, thì mới chuyển qua phòng bệnh phổ thông." Tần Kì thở dài một hơi, nhìn thấy Tiêu Nhuận rồi, lòng hắn cũng thả lỏng dễ chịu hơn, trọng trách trên người đều nhẹ đi. < * ICU - Intensive Care Unit : phòng săn sóc đặc biệt, điều trị tăng cường > "Tốt, không có việc gì là tốt rồi..." căng thẳng suốt chặng đường đi của Tiêu Nhuận giờ mới thả ra được. Diệp Tử đứng phía sau nghe được tin này cũng thở ra nhẹ nhõm, yếu đuối dựa trên người Alma. "Tổng tài, tổng tài..." Alma giúp đỡ Diệp Tử, kêu nàng vài tiếng. "Haizz! Diệp Tử... Mau, Alma, đỡ nàng ngồi xuống, tôi đi rót ly nước." Tiêu Nhuận vội vàng giúp đỡ Alma để Diệp Tử ngồi dựa vào ghế, môi Diệp Tử tái nhợt thoạt nhìn rất doạ người. "Tổng tài bị tụt huyết áp, nàng vẫn hay bị thiếu máu, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao." Alma nói. "An Khánh, đi tìm bác sĩ xin chút đường gluco." Tần Kì nói với Trần An Khánh bên cạnh. < Glucose là thuốc dịch truyền/chất dinh dưỡng. Sau khi uống, glucose hấp thu rất nhanh ở ruột. Ở người bệnh bị hạ đường huyết thì nồng độ đỉnh trong huyết tương xuất hiện 40 phút sau khi uống. Glucose chuyển hóa thành carbon dioxyd và nước đồng thời giải phóng ra năng lượng. > "A... được" Đây chắc là chị Diệp mà Tiểu Mặc nói tới, người nàng yêu. Tần Kì vừa nhìn liền biết, khí chất và diện mạo đều xứng đôi với Tần Tiểu Mặc. Đúng là thực ưu tú, hơn nữa nhìn ra nàng rất yêu Tiểu Mặc, cũng trách không được Tiểu Mặc vẫn khăng khăng một mực. "Cảm ơn." Khi Tần Kì đưa nước đường gluco cho Diệp Tử, Diệp Tử ngẩng đầu cùng hắn nói lời cảm ơn, sắc mặt tái nhợt hơi có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng ánh mắt vẫn còn đỏ hồng . "Nếu không, A Nhuận, con dẫn cô ấy về nhà nghỉ ngơi một chút đi..." Tần Kì nói. "Không cần, cảm ơn người, tôi nghĩ ở chỗ này chờ Tiểu Mặc được đẩy ra." Nói xong lời này, hốc mắt Diệp Tử lại trở nên ngập nước , giống như nói thêm câu nữa nước mắt sẽ chực rơi xuống. Nước mắt cả đời cô chắc dành để dùng hết hôm nay rồi. Bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra, lúc này Diệp Tử vội vàng đứng lên chạy tới hỏi bác sĩ tình hình thế nào, phản ứng so với Tần Kì còn nhanh hơn. "A, người bệnh hiện tại tương đối ổn định, đợi lát nữa nếu không có gì có thể chuyển ra phòng bệnh phổ thông." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói. "Cảm ơn bác sĩ!" Diệp Tử rốt cuộc buông được lo lắng, nở nụ cười. "Uh, người nhà nên chú ý chăm sóc, tuy không có nguy hiểm tính mạng, nhưng còn phải chú ý biến chứng. À, đúng rồi, sau khi thuốc tê hết hiệu lực, khả năng sẽ vẫn còn đau, các người nên cùng nàng nói chuyện phiếm, dời đi lực chú ý của nàng, ngàn vạn lần đừng để nàng đụng tới miệng vết thương." "Miệng vết thương cũng không thể dính nước, mấy việc cần chú ý chút nữa y tá sẽ nói cho các người biết, tôi đi trước đây. Có việc gì thì đến phòng làm việc của tôi tìm tôi." "Cảm ơn." Tiêu Nhuận khách khí cảm ơn bác sĩ, đưa bác sĩ quay về văn phòng thuận tiện hàn huyên thêm về tình trạng của Tiểu Mặc. Diệp Tử thì đứng ở cửa ICU, không ai biết cô đang suy nghĩ gì. "Cô là Diệp Tử phải không" Tần Kì đi tới, đứng ở cạnh Diệp Tử. "Vâng" Diệp Tử nhẹ nhàng gật gật đầu. "Tiểu Mặc đã nói về cô với ta." Tần Kì nở nụ cười. "Huh?" Diệp Tử nghiêng đầu qua nhìn Tần Kì. "Nó nói cô là người nó yêu." Diệp Tử có chút kinh ngạc, cô không biết Tiểu Mặc sẽ cùng cữu cữu nhắc tới cô, các nàng không phải nói qua trước hết không nói cho người lớn trong nhà sao. "Không cần kinh ngạc, chuyện Tiểu Mặc ta cũng biết, đại khái là từ thời sơ trung đã bắt đầu, ta phát hiện nó cảm thấy hứng thú với nữ sinh hơn nam sinh. Chuyện này trong nhà chỉ có một mình ta biết." Tần Kì giải thích. "Vậy..." "Ta không phản đối, cái này không phải nghĩ muốn sửa có thể sửa . Nhưng mẹ của nàng khẳng định không thể nghĩ như vậy, cho nên về sau khả năng các người sẽ rất khó khăn." Tần Kì nhắc nhở. "Uhm, tôi có nghĩ qua." Diệp Tử gật gật đầu, không phủ nhận sự thật mà Tần Kì nói. "Vậy cô còn có thể kiên trì sao?" "Sao lại không? Chỉ cần nàng nguyện ý, tôi có thể." Diệp Tử kiên định trả lời. Tần Kì cười gật gật đầu, hắn muốn chính là lời cam đoan của Diệp Tử.